Cao thủ cô đơn trí nhớ khôi phục!
← Ch.334 | Ch.336 → |
v
Nhìn thấy Thường Nhạc đang run rẩy, những thành viên trong tổ dị năng này gần như cùng nghĩ thầm: - Cháu trai Tổ trưởng kém quá đi, chưa tấn công mà đã run rồi.
Thường Nhạc đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng bọn họ, nhưng sự thật sẽ chứng minh tất cả, hắn nắm chặt tay lại, hưng phấn nói: - Nhanh, nhanh lên, cùng xông vào đi!
Trong ba mươi người, người có khuôn mặt trẻ nhất mang nụ cười thản nhiên, nói: - Giết gà cần gì phải dùng đến dao mổ trâu, để tôi cho cậu biết cái gì gọi là sức mạnh đi!
Vừa nói dứt lời, nắm đấm người trẻ tuổi đã nhằm vào bụng Thường Nhạc mà đánh tới.
Thường Nhạc khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nói: - Tốc độ quá chậm, sức mạnh cũng không đủ, chênh lệch quá một bậc!
Lúc đang nói chuyện, thân hình Thường Nhạc xoay một vòng rất nhỏ, khéo léo tránh được đòn quyền của đối phương, đồng thời vừa nâng tay lên tóm lấy cổ áo đối phương.
Người trẻ tuổi còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Thường Nhạc nhấc cả người lên, ném ra ngoài, bùm một tiếng, mông và đất tiếp xúc với nhau phát ra tiếng nổ.
Thường Nhạc lấy làm tiếc lắc đầu: - Thật sự quá kém, lên cùng nhau hết đi!
- Để tôi thử, thế nào? Thường Nhạc vừa nói dứt lời, 1 người mập mạp nhanh chóng xông lên, linh hoạt, hơi thở sắc bén đứng chặn trước mặt Thường Nhạc.
- Bùm!
Thường Nhạc cũng không có ý né tránh, nắm tay và ngực va chạm lẫn nhau phát ra tiếng nổ, tất cả mọi người đều choáng váng, tên mập và người trẻ tuổi đều là những người nổi bật trong ba mươi người, nhưng chẳng có tác dụng gì với Thường Nhạc cả.
Sự chênh lệch giữa bọn họ không cần phải suy nghĩ, Thường Nhạc cười híp mắt nhìn ba mươi người, bất đắc dĩ nhún vai: - Tôi đã nói với các người rồi, 30 người cùng tiến lên thì có lẽ mới có cơ hội đánh bại tôi được, từng người từng người một, căn bản là đừng có mơ.
Ba mươi người này thoáng nhìn nhau, bắt đầu đánh giá tên Thường Nhạc trước mặt này, bọn họ đều là đứa trẻ, những đứa trẻ không có lực sát thương, nhưng một khi ba mươi người hợp sức lại với nhau, hiệu quả sẽ thế nào đây?
Ba mươi người cùng đồng thời cử động, nhanh chóng tiến về phía Thường Nhạc, sau khi thấy rõ sự chênh lệch giữa Thường Nhạc và bọn họ thì họ hiểu căn bản không cần được giữ lại.
Thường Nhạc cho dù có lợi hại nữa vẫn chỉ là một người, hai cánh tay, hai cái chân, ba mươi người cùng xông lên, chỉ là ba mươi cái bóng hư ảo.
- Giết hắn!
Tiểu Bảo đứng bên cạnh cổ vũ cho ba mươi người, đương nhiên, cô cũng không dám nói lớn tiếng, nếu chẳng may bị Thường Nhạc nghe thấy, chắc chắn cô cũng không còn cơ hội sống sót.
Hải Văn hưng phấn xoa nắm đấm mình, năng lực phòng ngự của mình đã tăng lên, nhưng so với lão đại vẫn còn một khoảng cách khá xa, anh ta muốn nếm thử chút mùi vị tranh đấu với lão đại.
- Bùm bùm!
Nắm đấm va chạm vào nhau, sức mạnh tiếp xúc lẫn nhau, thân thể Thường Nhạc bị vô số lần công kích nhưng đối với hắn căn bản là không tổn thương nhiều lắm.
Trái lại, giờ phút này hắn lại hưng phấn kêu lên: - Ha ha, nhanh nữa lên, mạnh nữa lên!
- Bùm!
Một cơn gió xoáy mạnh, thân hình ba mươi người lảo đảo lui lại phía sau, mà Thường Nhạc lại mỉm cười đứng nguyên tại chỗ, điểm khác biệt duy nhất chính là thân hình hắn có hơi lay động.
- A, vẫn còn kém 1 chút! Thường Nhạc tiếc nuối lắc đầu, thân thể mình vẫn còn nguyên sức mạnh còn chưa bộc lộ ra, một khi bộc lộ ra thêm lực mạnh lớn hơn nữa, thì trí nhớ sẽ tự nhiên khôi phục.
- Sử dụng Thiên địa đại trận! Công Tôn Liệt nhanh chóng ra lệnh, mình dắt theo bộ hạ đến làm phiền Thường Nhạc, bây giờ trái lại, hắn còn chưa bị giáo huấn, mà thuộc hạ mình đã bị Thường Nhạc giáo huấn.
- Thiên địa đại trận!
Ba mươi người đồng thời sửng sốt, thiên địa đại trận là kiểu kết hợp tương đối mạnh trong tổ dị năng của Trung Quốc, một khi sử dụng Thiên địa đại trận, như vậy tứ phía sẽ tràn ngập sát khí vô tận, thường chỉ nhằm vào vào kẻ thù tàn ác.
Nhưng suy nghĩ tỉ mỉ, thân thủ Thường Nhạc thay đổi như vậy, cho dù có dùng Thiên địa đại trận nhiều nhất cũng chỉ làm hắn bị thương mà thôi, nếu muốn làm hắn trọng thương, khả năng đó quả thực là rất nhỏ.
Ba mươi người này từ từ bao vây Thường Nhạc, không khí tứ phía ngày càng ngưng tụ lại, dòng khí xoay tròn càng lúc càng nhanh, loại sát khí cổ quái này sức mạnh quả thực rất bá đạo.
Sắc mặt Diệp Linh Lung thay đổi hoàn toàn, cảnh đánh nhau trước mắt này hoàn toàn vượt ra ngoài trí tưởng tượng của mình, mình tốt xấu gì cũng được coi là tinh anh của bộ đội đặc chủng, nhưng so sánh với những người kia, mình chỉ thuộc cấp gà mờ.
Khí thế bên ngoài khiến cho thân hình Diệp Linh Lung liên tiếp lui về phía sau nhiều bước.
- Bắt đầu đi!
Thường Nhạc vẫn đợi bọn họ tập trung sức mạnh xong, tạo thành dòng khí mãnh liệt trước mặt mình - Rồng! Ngay tại thời điểm Thường Nhạc vừa dứt lời, dòng khí đó dần dần biến thành một con rồng.
Thường Nhạc hơi sững sờ, con rồng khổng lồ đó há miệng rộng ra lao tới. - Ha ha! Thường Nhạc hưng phấn kêu lên, chỉ thấy hắn quay một vòng tròn quỷ dị, phong tỏa vực được bày ra.
Tiếp theo, cả người như tia chớp sẵn sang nghêng tiếp con rồng.
- Bùm!
Nắm tay va chạm với đầu rồng, thân hình Thường Nhạc lảo đảo, nhưng như vậy càng làm hắn thêm hưng phấn, bước chân thậm chí không dừng lại, lại tấn công tiếp, thân hình trên không nhìn như những bông pháo hoa xinh đẹp.
- Bùm!
Lại va chạm lẫn nữa, thân hình rồng lui ra phía sau, Thường Nhạc cũng đồng thời lui 2, 3 bước, hắn duỗi tay phải ra, 1 ánh sáng trắng từ trong lòng bàn tay phát ra.
Dần dần, ánh sáng trắng bao phủ lấy toàn bộ Thường Nhạc, thoạt nhìn, Thường Nhạc giống như đang tiến vào chốn thần tiên.
- Thần thánh trị liệu!
Sắc mặt Công Tôn Liệt cuối cùng cũng thay đổi, ông ta thế nào cũng không ngờ tới, tuyệt chiêu của cao thủ truyền kỳ Trung Quốc Phong Thần không ngờ Thường Nhạc lại nắm được, phải biết rằng, thần thánh trị liệu này chỉ giới hạn trong những người thân của Phong Thần, chẳng nhẽ tên nhóc này có liên quan gì với con gái Phong Thần ư?
Lập tức suy nghĩ, cũng không đúng, con gái Phong Thần chỉ là 1 đứa con nít 13, 14 tuổi, : - A, nhưng đối với tên nhóc này, đúng không không có gì là không thể xảy ra! Cũng cùng, Công Tôn Liệt chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.
Thường Nhạc cũng không đợi thương thế hoàn toàn bình phục, lại tiếp tục đánh tiếp, nắm tay, vẫn là nắm tay, tấn công đơn giản, hoàn toàn là sức mạnh va chạm với sức mạnh.
Con rồng khổng lồ hình như hơi khiếp đảm, so với tên biến thái Thường Nhạc này, Cự Long vẫn còn kém 1 bậc, ánh mắt Công Tôn Liệt lại híp lên, tiếp tục như vậy sẽ khiến cho toàn bộ tiềm lực tên nhóc này bộc phát ra, thế còn chưa đủ sao?
Khóe miệng ông ta lộ ra nụ cười thú vị, khẽ vung tay, rời khỏi vực của mình xông lên đánh Thường Nhạc.
- Được lắm!
Thường Nhạc vốn đã để ý đến chuyện này, tay đã để sẵn ở một góc độ, lập tức đánh vào khu vựa phong tỏa khi nãy của Công Tôn Liệt.
Hóa ra trước khi Thường Nhạc động thủ với Cự Long, hắn đã suy nghĩ đến việc Công Tôn Liệt sẽ ra tay rồi: - Rất tốt! Công Tôn Liệt thầm tán thưởng một câu, cả người như dòng nước lũ lao tới.
Ai cũng không ngờ được, Công Tôn Liệt người có dị năng mạnh nhất sẽ bỏ vực, trực tiếp sử dụng nắm đấm.
Tốc độ nắm đấm rất chậm, quỹ đạo cũng rõ ràng, nhưng cũng do vậy, Thường Nhạc mới cảm thấy được uy lực của nắm đấm, giờ phút này nắm đấm của hắn vẫn còn đang bận đối phó với Cự Long.
Chân bay lên trời nhằm thẳng vào Công Tôn Liệt, chân còn chưa tới, dòng khí mãnh liệt đã phát ra đến nơi.
- Bùm!
Công Tôn Liệt cảm thấy khí huyết sôi sục, sức mạnh của mình tấn công với sức mạnh mà Thường Nhạc sử dụng hoàn toàn không giống nhau, hắn hơi biến sắc: - Mượn lực đẩy lực!
Quả thực, vừa rồi, sức mạnh tấn công Công Tôn Liệt vừa đúng là sức mạnh mà Cự Long phát ra, mà Cự Long đồng thời cũng bị sức mạnh của Công Tôn Liệt đẩy ra sau.
- Hì hì, chú họ không thích mượn lực khác, như vậy nếm thử 1 chút sức mạnh cháu đi! Khuôn mặt Thường Nhạc lộ ra nụ cười, sau khi giao đấu với sức mạnh của Công Tôn Liệt và Cự Long, mình cảm thấy sức mạnh nội lực đã tăng thêm một bậc.
Ngay lúc Thường Nhạc phất tay, Công Tôn Liệt lập tức cảm thấy Thường Nhạc biến hóa, thành viên nhóm dị năng đang triển khai Cự Long thấy Tổ trưởng sắp bị công kích, lập tức quét đuôi qua.
Hiển nhiên, sau khi nếm xong đợt thất bại vừa rồi, bọn họ đã thông minh hơn nhiều.
- Sảng khoái quá!
Nắm đấm hai tay Thường Nhạc lần lượt tung ra, cả người hưng phấn không ngừng run lên, trong ánh mắt tở ra ánh sáng chớp nháy, cảm giác được hai sức mạnh tấn công thật sự là quá thoải mái!
- Bùm!
Lúc ba sức mạnh gặp nhau, mặt đất bắt đầu nứt ra.
Thường Nhạc còn chưa kịp thở, 1 cái bóng lại nhào tới, đó chính là Lão Lạc, hóa ra Lão Lạc nhìn thấy Cự Long và Công Tôn Liệt không có cách nào làm Thường Nhạc bị thương được, ông tìm đúng thời cơ này.
Ngay tại lúc sức mạnh Thường Nhạc vừa phát ra, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đó chính là cơ hội tốt nhất để kích tích tiềm năng Thường Nhạc.
- Bùm!
Không khí bị quyền phong ma sát phát ra những âm thanh quỷ dị.
Đồng tử Thường Nhạc co lại, hít một hơi thật sâu, nắm đấm nhanh chóng đánh ra, bùm 1 tiếng, Thường Nhạc liên tiếp lui sau ba bước, mà cả người Lão Lạc chấn động bay lên.
Nhưng lần này lại báo cho người khác một tin: Thường Nhạc không ổn rồi!
Ánh mắt xinh đẹp Tiểu Bảo vừa di chuyển, nói: - Hải Văn, mau xông lên đánh tên đó đi! Chuyện kiểu như ném đá xuống giếng này chỉ có Tiểu Bảo mới có thể làm được.
Hải Văn chần chừ chút, Tiểu Bảo nóng nảy, nếu để Thường Nhạc lấy lại tinh thần, có muốn đánh căn bản là không có cơ hội, cô lớn tiếng kêu lên: - Hải Văn, nếu anh không xông lên, lão nương sẽ không cho anh ăn.
Hải Văn bị Tiểu Bảo bỏ đói mấy ngày, nghe được câu nói này, Hải Văn giống như con trâu đực lao thẳng vào Thường Nhạc.
- Bùm!
Nắm đấm Thường Nhạc va chạm với nắm đấm Hải Văn, Hải Văn vẫn tiến lên, kiểu đấu pháp không muốn sống này Thường Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy, mà lúc này, Cự Long lại tiếp tục công kích lần nữa.
Công Tôn Liệt cắn răng một cái, cố gắng kìm nén đau đơn, cố gắng tập trung sức mạnh lần nữa.
← Ch. 334 | Ch. 336 → |