Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiếu Gia Phong Lưu - Chương 232

Thiếu Gia Phong Lưu
Trọn bộ 483 chương
Chương 232
Ngâm thơ đối câu
0.00
(0 votes)


Chương (1-483)

Siêu sale Shopee


Trên mặt Thường Nhạc vẫn là nụ cười thản nhiên cũ, nhưng nụ cười đó so với bàn tay gỉ máu của Quang Minh còn khiến người ta sợ hơn, tâm hồn nguội lạnh của bọn chúng tan ra.

- Đầu hàng đi, tôi là người có văn hóa, chỉ cần các người đồng ý làm thủ hạ của tôi, tôi sẽ thay Thượng đế tha cho các người! Thường Nhạc cười gian ác, nói.

- Giết!

Một tên trong số các cao thủ gia tộc Mộ Dung không chịu nổi lao tới.

- Nếu như hưng phấn, tôi sẽ khiến người tiếp tục được hưng phấn!

Thường Nhạc khẽ mỉm cười, trong ánh mắt tia ánh sáng kì dị lóe lên, tên cao thủ kia không ngờ rằng ở trước mặt mọi người khiêu vũ, động tác càng lúc càng điên cuồng.

Sắc mặt những cao thủ gia tộc Mộ Dung kia biến đổi hoàn toàn, tên cao thủ kia nhảy liên hồi, máu chảy ròng ròng, mặt đất đã thấm màu đỏ máu.

Làm cho không ai là không kinh hãi, giờ đây, trên mặt tên cao thủ này ngập tràn nụ cười, gã giống như bước vào một thế giới kì diệu, máu chảy mỗi lúc một ít đi, các đầu khớp xương dần dần lộ ra.

- A!

Những cao thủ gia tộc Mộ Dung cuối cùng không chịu được nữa, điên cuồng lao tới.

Quang Minh khổ sở nhìn Thường Nhạc, chờ hắn gật đầu, chỉ cần hắn gật đầu là vui sướng rồi.

Nhưng Thường Nhạc lại nhìn sang phía Thần.

Thần đương nhiên là hiểu ý lão đại, gã cười nham hiểm, thân hình bắt đầu trở nên mờ ảo.

- Quang Minh cậu cũng vui lên đi!

Nhìn thấy Quang Minh nhảy dựng lên, Thường Nhạc quay người đi ra ngoài phía vườn trường.

- Cục cưng, ông đây đến rồi!

Thường Nhạc kẻ có thể áp chế Quang Minh không ở đây, tên này vội nhảy dựng lên, như bò đực động dục, gào khóc.

Thường Nhạc duỗi thẳng thân người, tiếc nuối lắc đầu, con chó Nhật Yamamoto kia thật vô dụng, suy nghĩ cả nửa ngày mới phái ra những tên nhãi nhép này.

Về phần Mộ Dung Quỷ Linh, Thường Nhạc có chút đau lòng, Thần yêu cô ta, nếu như giết cô ta, vậy thì sẽ làm tổn thương tới Thần... Nếu Thần là Quang Minh, vậy thì tốt rồi.

Ván đã đóng thuyền. Lại đến bồi đắp tình cảm, nếu nói lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, vậy gia tộc Mộ Dung kia đương nhiên không còn tồn tại trong đầu Mộ Dung Qủy Linh.

- Giam lỏng Mộ Dung Qủy Linh trước!

Thường Nhạc thoáng suy nghĩ một chút, nói.

Trong không khí, luồng khí nhẹ thay đổi, một cái bóng vội vàng bỏ chạy về phía xa xa.

Gia tộc Mộ Dung lần này cũng bỏ ra không ít, đồng thời, có thể che giấu được nỗi ám ảnh trong bản thân, đưa được những tên cao thủ này đến Khải Đinh, xem ra, hẳn là rất thú vị đây.

- Mặt trời mọc phía đông chiếu rọi cả vùng Cửu Châu, máu kinh bẩn thỉu nhuốm đỏ sông Hoàng Hà. Ánh mắt thường Nhạc nhìn xa xăm.

- Tiểu thư Sakura xinh đẹp, em đã tắm rửa sạch sẽ rồi đợi ta trên giường chưa? Thường Nhạc cười đểu, cô gái Nhật Bản, là cô là người khiêu khích ta, khiêu khích ta...ha ha... Cô bé khao khát kia, hẳn là đang mong chờ.

Trở lại chỗ ở, chợt nghe tiếng của Kim Hye và Elice đang ở bên kia bức tường cười ha hả.

Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười nhạt, con bé Kim Hye kia, từ sau khi Kim Won đi khỏi, cô ta ngày càng bá đạo, từ việc bắt đầu phá đồ vật này nọ, đến việc bây giờ coi nơi đây thành nhà.

- Kim Hye yêu quý, hãy chuẩn bị đi, cùng tôi về nước!

Thường Nhạc đến cạnh Kim Hye, hôn lên trán cô ta một cái, nhẹ nhàng nói.

Kim Hye xoa xoa vào chỗ vừa bị Thường Nhạc hôn, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó vui sướng kêu lên: - Về nước? Là về Trung Quốc sao? Đất nước cổ kính mà lại thần bí đó sao, em rất thích đi!

Elice ngẩng đầu lên, đôi mắt đáng thương nhìn Thường Nhạc, nói; - Anh Nhạc, em cũng đi cùng được không?

Thường Nhạc quả quyết lắc đầu. Đùa à, nếu mang thêm một người phụ nữ nữa đi thì làm gì có thời gian âu yếm bồi dưỡng tình cảm với Kim Huệ nữa.

Elice thất vọng chu mỏ nói: - Nhưng người ta rất buồn chán. Nói xong, cô ta nghiêng đầu nói: - Anh Nhạc, vậy anh phải nhớ mang cho người ta thứ tốt nhất đấy nhé.

- Không thành vấn đề!

Thường Nhạc tự nhiên cười một cái, tiếp đến nhìn sang phía Nô, Nô dĩ nhiên là hiểu được ý trong mắt Thường Nhạc, việc điều tra liên quan đến bao tay hắc ám gần đây vẫn chưa có manh mối nào, nhưng theo trực giác, thời gian tìm được bao tay hắc ám ngày càng gần.

Mà Kim Ti cũng hiểu rõ, bây giờ Điểm G đang ở vào giai đoạn khuếch chương điên cuồng, Điểm G cần phải tự mình đóng giữ, cho nên cô ta cũng không đòi hỏi cùng Thường Nhạc về nước, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy hụt hẫng.

Nếu Thường Nhạc có thể đưa mình đi gặp cha mẹ hắn, vậy thì hạnh phúc cỡ nào.

Lần này Thường Nhạc quyết định về nước, một mặt là vì sang Nhật Bản theo yêu cầu của tổ Sơn Khẩu, mặt khác cũng là vì cái linh cảm trên.

Trong nước bây giờ rất tĩnh lặng, tĩnh lặng đến sợ người.

Thường Nhạc không sợ đối thủ kia xuất hiện, lại không thích đối thủ một mực che giấu thủ đoạn, đó là việc vô cùng đáng ghét, mà lần này tự mình trở về, chính là muốn đâm chọc sau lưng những tên kia.

Tất cả thế lực bành chướng ở Khải Đinh tạm thời ngừng lại, tin rằng, không bao lâu nữa những thế lực còn sót lại kia tự nhiên sẽ quy phục. Thường Nhạc trở về lần này, mang theo Bá Vương, Quang Minh cùng Huyết Hổ.

Về phần Thần, thì phải ở lại cùng Kim Ti để trong coi Điểm G, còn trường học thì do Kerri và Mộng phụ trách, điều đáng tiếc nhất là em gái Quang Minh, Lộ Đức xinh đẹp, vẫn chưa tán đổ.

Lần sau trở về, ta nhất định phải làm cho Lộ Đức lên giường cùng mình, Thường Nhạc nghĩ thầm.

Huyết Hổ nghe nói lão Đại đưa mình cùng về nước, cả người gã héo hon buồn thiu. Bản thân đang khuếch chương ở phố Aden, cái chuyện chém giết điên cuồng kia, quả thật là thoái mái.

Nếu trở về, chỉ e rằng không được thoải mái như vậy.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy Qung Minh mà lại không thấy Thần, gã cười vui vẻ, thép tốt nên được dùng làm lưỡi đao, xem ra, lão đại vẫn là người có tâm địa.

Lại lần nữa ngồi trên máy bay, Thường Nhạc nghĩ mấy ngày trước Hoa Nhã Ca về nước, nghĩ tới cô nói việc Hòa Nhã Thi đã đính hôn, lại nghĩ tới chuyện chưa tán được Bạch Nhược Hề ở học viện Kiêu Tử, hắn lại còn vội vàng đi mà không tổ chức lễ từ biệt với Tần Uyển.

Hơn nữa vô cùng tưởng niệm sự oai hùng của bản thân mình. Ai, đàn ông ư, thật là mạng khổ, xem ra mình vẫn cần giữ lại sinh lực. Nếu chẳng may lên giường mà bị các cô nàng hạ gục thì thật là mất mặt.

- Anh Nhạc. Trung Quốc rộng lớn không?

- Anh Nhạc, Trung Quốc có rồng không?

Đương nhiên, Thường Nhạc cũng có phần thống khổ, con bé Kim Hye này phát huy hết sức năng lực "tại sao" của mình, từ lúc bắt đầu lên máy bay, cô ta liền không ngừng hỏi.

Lúc đầu, Thường Nhạc bởi còn cần vun đắp tình cảm, nên còn có tinh thần mà trả lời, đến lúc sau, dứt khoát từ bỏ, nhưng cô ta vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.

- Móa!

Thường Nhạc lúc này chịu không nổi, liền túm đầu Kim Hye, Kim Hye còn chưa kịp phản ứng, cái miệng rộng của Thường Nhạc đã lao vào cái miệng nhỏ xinh của cô ta.

Kim Hye kịch liệt giằng co. Đương nhiên, sức của cô ta làm sao bì được với bản năng dã thú của Thường Nhạc, vậy thì tranh cãi làm gì.

Sau một hồi lâu, Thường Nhạc mới từ từ rời cái miệng nhỏ nhắn sưng tấy của cô ta.

Nhìn Kim Hye ngồi ngoan ngoãn ở đằng kia, chẳng nói chẳng rằng, Thường Nhạc kinh ngạc nói: - Cưng à, em có hài lòng với kỹ xảo vừa rồi của tôi không?

Kim Hye nghiêng đầu, thở hổn hển, nói: - Cuộc sống giống như bị cưỡng hiếp, nếu không đủ sức chống cự thì phải học hưởng thụ. Hừ, cục cưng, vừa rồi bị bản tiểu thư hôn một cái, thỏa mãn chứ!

- Oa!

Thường Nhạc đúng là phải thay đổi cách nhìn với tiểu thư Kim Hye rồi.

Máy bay từ từ hạ cánh tại sân bay quốc tế.

Ánh sáng mặt trời chiều tà rọi vào mặt người, làm cho người ta có một cảm giác lười biếng, Thường Nhạc đưa tay đấm cái lưng mỏi, thở dài nói: - Trời chiều đẹp quá, chỉ tiếc sắp hoàng hôn.

- Nhân tại nhân thượng, nhục tại nhục trung, thượng hạ trừu động, kỳ nhạc vô cùng! Thấy Lão Đại thở dài ở bên kia, Quang Minh gật gù đắc ý, ngâm nga.

- Mẹ chịu hết nổi rồi! Huyết Hổ cũng không chịu yếu thế, thì thầm: - Ban ngày trống rỗng, buổi tối động trống trơn, ban ngày không có việc, buổi tối không có việc, muốn làm mẹ nó đấy, ni cô gặp hòa thượng!

Kim Hye coi thường ba cái tên không có tư cách liếc mắt một cái nói: - Đầu giường ánh trăng rọi, dưới đất hai cặp giày, trên giường cẩu nam nữ, trong đó có anh!

Nói xong, tay chỉ vào Thường Nhạc.

Thương Nhạc mắt sáng lên, - WOW, đúng là nhân tài!

Lần này về nước, Thường Nhạc hoàn toàn hành động bất ngờ, hắn muốn nếm thử chút mùi vị cải trang vi hành.

Trong đó dưới sự trợ giúp của các tinh anh gia tộc Công Tôn, xã hội đen tỉnh S đã hợp nhất, ở cạnh tỉnh S, cũng có một số cá thể phân tách.

Sự kết hợp của Cổ Tư Văn và Cao tiếu, sẽ làm cho Điểm G của học viện Kiêu tử hoàn toàn hợp nhất cùng nhau. Hơn nữa có các nhóm cao thủ như Tiêu Tiêu, La Vân cùng Kim Ngưu, Xử Nữ chống đỡ đằng sau lưng, Điểm G học viện Kiêu Tử hướng mở rộng ra cả nước.

Trừ lần đó ra, báo lá cải trong giới truyền hình cũng phát triển nhanh chóng, nghe đâu có thể cùng công ty giải trí Sở Hùng của gia tộc Tư Đồ đấu chọi nhau.

Trừ lần đó ra, tiểu tử Lưu cũng trổ hết tài năng giúp đỡ, hiện nay, cũng từng bước xây dựng nền móng không nhỏ trong đô thị giải trí. Nguyên tắc của Điểm G là thưởng phạt phân minh, chính mình cũng muốn khao thưởng những thủ hạ này rồi.

Dĩ nhiên, nghĩ đến những tên thủ hạ tài giỏi này, Thường Nhạc không thể không nhớ tới một nhân huynh ---Đường Bạch hổ, thằng cha này đã lấy hơn mười tỉ từ chỗ mình, nếu như không để lại cho mình lợi ích gì... - Khà khà...

- Lão Đại, đêm nay chúng ta trọ ở đâu?

Huyết Hổ vẻ mặt dâm đãng nhìn Thường Nhạc.

Quang Minh cũng chờ đợi nhìn về phía Thường Nhạc, đây là đêm đầu tiên ở Trung Quốc!

Thường Nhạc nhìn vào hư vô, cười tà ác, chậm rãi nói: - Đi, chúng ta đi tìm tên khốn Cổ công tử.

- Lịch sự, Tư cách, diện mạo của thành phố, ở cùng các người thật là mất mặt! Kim Hye chu cái miệng nhỏ nhắn ra, quay người rồi đi.

Thường Nhạc cười nhạt, dang tay ra, tiểu thư Kim Hye của chúng ta như nhanh chóng chui vào lồng ngực ấm áp của Thường Nhạc: - Xin thiên thần tới ca hát, khi ta không vui rất cần cần thứ gì đó làm cho làm cho trái tim ta ấm áp. Xin thiên sứ ca hát, khi tâm hồn mệt mỏi, để cho ta có cảm giác được ôm ấp nhìn lên không trung cảm nhận được gió, nguyện vọng của ngươi các vì sao đều nghe thấu được...cảm xúc có thể lan tỏa. Mỗi khi nhìn gương mặt của thiên sứ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-483)