Tà ác dạy dỗ
← Ch.139 | Ch.141 → |
- Ô, đừng mà. Mẹ ơi, tôi xin anh.
Thiếu nữ điêu ngoa tội nghiệp khẩn cầu.
- Ha ha, còn gọi mẹ cô tới!
Thường Nhạc trầm giọng nói:
- Yên tâm đi, tôi sẽ để cô đoàn tụ với mẹ mình.
- Thật không?
Toàn thân của cô nữ sinh điêu ngoa run lên, niềm vui bất ngờ khiến cô gần như không thể tin được vào lỗ tai của mình.
- Đương nhiên là thật.
Trong ánh mắt của Thường Nhạc lóe lên ánh sáng tà ác, chế nhạo nói:
- Đợi cô hoàn toàn biến thành tình nô của tôi, tôi sẽ thả cô về, yên tâm.
Nói xong, hắn hưng phấn cười lên tiếng cười quái dị:
- Đến lúc đó, linh hồn của cô đều thuộc về tôi, thả cô đi bất kỳ chỗ nào đều được, ha ha.
Khuôn mặt Tư Đồ San San đỏ bừng, rồi lập tức biến thành trắng bệch. Cô đột nhiên hét lên tiếng hét chói tai, lên cơn điên chộp lấy khay thức ăn. Chỉ nghe thấy những âm thanh rơi vỡ liên tục vang lên, nước canh vãi đầy mặt đất.
- Thả tôi ra, con chó đẻ này. Thằng biến thái này, mau thả tôi ra.
Cô cuồng loạn gào thét, cả người như phát điên nhảy lên lao về phía đối phương, dùng sức đấm đá.
Thường Nhạc nhanh nhẹn nghiêng người tránh, hai ba cái liền bắt được tay Tư Đồ San San, dùng sức xoay về phía sau.
- Ai yo, tiểu nô tài, xem ra tôi vẫn phải giáo huấn cô một chút mới được!
Thường Nhạc cười đầy tà khí, một bàn tay bắt lấy hai cổ tay Tư Đồ San San, tay kia thì đột nhiên túm lấy cổ cô.
Hô hấp của Tư Đồ San San lập tức ngưng trệ, vẻ mặt thống khổ. Cô liều mình lắc lắc thân mình, nhưng bàn tay ở trên cổ giống như chiếc kìm sắt, không làm sao thoát khỏi.
Ánh mắt Thường Nhạc bắn ra hào quang ác nghiệt, bàn tay càng thu chặt lại.
Con mắt dần dần lồi ra, Tư Đồ San San cảm thấy trời đất quay cuồng, ngực bị đè đến sắp nổ tung.
Cô mười bảy tuổi, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là hơi thở tử thần.
Ánh mắt người đàn ông trước mặt vô cùng ác nghiệt đã truyền ra một tin tức rất rõ ràng - hắn thực sự sẽ không chút lưu tình bóp chết cô, đơn giản như bóp chết một con kiến!
Sợ hãi truyền ra khắp toàn thân, trong con mắt Tư Đồ San San hiện ra ý cầu xin được thương xót.
Cô còn trẻ, vẫn chưa muốn đi gặp Diêm vương sớm như vậy.
Thời gian trước mắt bắt đầu biến thành màu đen.
Thường Nhạc mới hừ lạnh một tiếng, đột nhiên buông tay đẩy cô ta ra.
- Oa!
Tư Đồ San San lảo đảo đặt mông ngồi ngay xuống, xoa cổ kịch liệt ho khan, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống.
Ác ma lại không cho cô có thời gian để thở dốc, đi lên níu lại mái tóc của cô rồi lôi về phía trước, cười nói:
- Cô không phải là không coi người khác là người sao, bây giờ tự mình thể nghiệm một chút. Cảm giác thế nào?
- A. Đau...
Tư Đồ San San không tự chủ được đứng lên, lớn tiếng khóc.
- Câm miệng! Không được khóc!
Thường Nhạc hung tợn nói, giống như đang dắt một con chó, kéo Đại tiểu thư điêu ngoa đang trần truồng đến bên cạnh chỗ mặt đất vãi đầy đồ ăn:
- Ăn hết toàn bộ những thứ này cho tôi, một hạt cơm cũng không được để lại!
Tư Đồ San San chần chờ một chút, ở nhà cô được hầu hạ như công chúa, đừng nói là đồ đã bị rơi xuống đất, cho dù là đồ ăn có hương vị hơi thiếu một chút cũng không chịu ăn.
Thường Nhạc giận tím mặt, đánh vài cái trên cái mông nhỏ lõa lồ của cô!
- A!
Tư Đồ San San phát ra tiếng thét đau đớn mà thẹn thùng. Hai bờ mông thịt đáng thương run lên, xuất hiện vết tay màu đỏ!
- Cho cô mười phút, nếu không liếm sạch đồ ăn trên sàn nhà, tôi sẽ đánh nát cái mông của cô!
- Đừng!
Tư Đồ San San khóc lên thất thanh, nước mắt thi nhau rơi xuống. Thiếu nữ cao cao tại thượng liên tục bị người ta đánh đòn, đau đớn vẫn còn đang tiếp tục, nhưng tâm lý sỉ nhục mới là thứ thật sự khiến người ta cảm thấy sống không bằng chết.
Cô cũng không dám có chút chậm trễ, ngoan ngoan úp sấp trên mặt đất, vừa nức nở vừa ăn thức ăn vào trong bụng.
- Cả canh thịt, cũng uống hết cho tôi!
Thường Nhạc lạnh lùng hạ lệnh.
Tư Đồ San San dường như đã nhận mệnh rồi, cơ thể trần truồng trắng như tuyết quỳ trên mặt đất, đưa miệng hút hết nước canh đầy đất, sau đó lại lè lưỡi liếm láp những hạt cơm thật nhỏ.
- Tốt lắm, đầu lưỡi của cô rất linh hoạt, rất có khiếu để dùng miệng làm tình. Lát nữa tôi sẽ huấn luyện kỹ xảo trên phương diện này cho cô.
Bạn học Thường đắc ý nhìn nữ sinh cấp 3 này chật vật, tiếng cười tà khí vang vọng thật lâu trong không khí.
Không chút do dự đi lên ôm lấy cô ta, hai người tiếp xúc chặt chẽ với nhau, Thường Nhạc tà ác nói:
- Có phải tôi nên lập tức dạy dỗ cho cô không?
- Mau thả tôi ra, khốn kiếp, buông tôi ra.
Tư Đồ San San dùng sức xô đẩy, nhưng tay chân lại hoàn toàn không có chút khí lực nào, nước mắt ở khóe mắt mơ hồ chớp động.
Mắt Thường Nhạc đột nhiên lộ ra thâm tình vô hạn khiến cô hoàn toàn bị hòa tan trong ánh mắt tà mị này.
Hắn mỉm cười, nghĩ đến thiếu nữ đã bị mình chinh phục, vì thế cúi đầu đùa giỡn với đôi môi đỏ mọng của Tư Đồ San San, lại bị Tư Đồ San San cắn mạnh một cái.
- Ừ?
Thừa dịp hắn tạm thời thất thần, Tư Đồ San San giống như con thỏ bé nhỏ bị chấn kinh nhảy tới bên cạnh cửa sổ:
- Không được!
- Vì sao?
Thường Nhạc liếm môi, mẹ kiếp, con nhóc kia cũng ra tay khá nặng, cắn đến mức chảy máu cơ đấy.
Cơ mà mình thích.
Tư Đồ San San hít sâu một hơi, dùng ngữ điệu vô cùng bình tĩnh nói:
- Anh cút đi, thả tôi đi, tôi sẽ hận anh cả đời!
- Cô đang nghiêm túc sao?
- Đúng!
Thời khắc này, Tư Đồ San San hóa toàn bộ mạnh mẽ và điêu ngoa thành dũng khí, không chút sợ hãi đón nhận ánh mắt của Thường Nhạc. Không có chút run rẩy.
- Vì sao?
- Vì tôi hận anh, hận anh suốt đời suốt kiếp!
- Ai yo, không thể chuyển hận thành yêu sao?
Thường Nhạc đột nhiên cười cười.
Tư Đồ San San sửng sốt, bỗng nhiên cười buồn bã:
- Anh. Anh không xứng!
- Vậy sao?
Giọng điệu của Thường Nhạc dần dần trở nên lạnh lẽo.
- Đúng!
Nói xong lời này, lòng Tư Đồ San San thậm chí có chút mâu thuẫn nhỏ.
- Ha ha, kỳ thật tôi hoàn toàn không cần cô đồng ý, chúng ta đã quan hệ rồi, không phải sao?
Tư Đồ San San còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Thường Nhạc ôm vào trong lòng, Thường Nhạc trừng phạt cắn thật mạnh một cái lên cổ cô. Để lại một dấu răng đỏ tươi.
Sau đó, hắn không chút lưu tình đẩy ngã cô.
- Cô bé, dường như cô nhầm lẫn chỗ nào đó rồi. Cô cảm thấy hiện tại là cuộc đối thoại hòa bình giữa hai người bạn sao? Không, không phải. Bây giờ là lời ra lệnh của chủ nhân đối với nô lệ. Cô có thể lựa chọn phục tùng hoặc diệt vong. Cô cảm thấy có thể dùng chút tiền hoặc thứ gì đó để điều tôi đi như ăn xin sao?
Tư Đồ San San hoảng sợ nhìn Thường Nhạc, tà khí trên người người đàn ông này lộ ra một cách rõ ràng, một lớp sương trắng không ngừng xoay quanh thân hắn.
- Anh, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho anh!
Có thể nhìn ra được, sau khi ăn chút đồ ăn, thiếu nữ điêu ngoai lại có khí lực để phản kháng, tuy rằng đồ ăn đều là thứ rơi vãi trên mặt đất.
Thường Nhạc cười đến mức vô cùng dữ tợn:
- Cô bé điêu ngoa thân mến, cô biết tôi sao? Không, cô không biết hoàn toàn về tôi. Cô chỉ biết một mặt lương thiện của tôi, bây giờ cô nhất định phải biết thêm một mặt tà ác của tôi...
Hắn từ từ cởi áo, lộ ra thân hình cứng như sắt thép của mình.
- Muốn động thủ? Cứ thử xem?
Tư Đồ San San cắn răng, hung hăng cắn vào cổ Thường Nhạc.
Thường Nhạc không hề tránh nè, tùy ý để cô gái điêu ngoa cắn hắn. Ngay tại thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, trái tim Tư Đồ San San đại loạn, tay cũng không tự chủ mà run lên.
Thường Nhạc mỉm cười:
- Không hạ thủ được sao? Được rồi, nếu cô không hạ thủ được, thì bây giờ đến lượt tôi.
Hắn bước từng bước tới gần, Tư Đồ San San lui từng bước về phía sau.
Hai tay Thường Nhạc đan lại, ngón tay bí hiểm chuyển động, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ cổ học được từ chỗ Ấn Độ Asan.
Tà dục vốn đã tiềm phục trong cơ thể Tư Đồ San San từ từ nổi lên, khiến thân thể Tư Đồ San San nóng như lửa đốt.
- Ô, nóng quá, anh... anh đã làm trò gì với tôi.
Tư Đồ San San phát hiện hai tay của mình không tự chủ căng ra, hai chân cũng từ từ mở ra, bên trong đùi có chất lòng dính dính chảy ra làm hoa viên thần thánh cũng điếm ô.
Trong hư không dường như có một đôi tay vô hình, dịu dàng nhưng kiên định bóc đi toàn bộ phòng ngự của Tư Đồ San San.
- Rõ là cô gái dâm đãng, nhanh như vậy đã có phản ứng.
Thường Nhạc cười khanh khách.
Bên tai Tư Đồ San San đều đỏ lên:
- Không phải, anh... anh nói bậy!
- Thật là đẹp... bộ ngực kia cũng vậy!
- Tránh ra, tránh ra!
Mặc kệ Tư Đồ San San gào thét xô đẩy như nào, Thường Nhạc vẫn bế cô ta lên, bắt cô cúi đầu nhìn thân thể đầy đặn của mình. Trên làn da non màu đỏ nổi lên những vết vằn kỳ quái, dường như còn mơ hồ lưu động, như ẩn như hiện.
Vết vằn lưu động ở chỗ nào, thân thể ở chỗ đồ liền rối loạn.
Đặc biệt là đôi nhũ đang vểnh lên sừng sững và nơi bí mật giữa hai chân lại dẫn phát ra những cảm thụ mà ngôn ngữ khó có thể nói ra.
Tư Đồ San San sợ ngây người:
- Đây, đây là cái gì.
Ngón tay của Thường Nhạc nhẹ nhàng xẹt qua đường cong kinh người của cô, mỉm cười nói:
- Đây là thôi tình mà tôi học được, xem ra rất được việc. Cô là người của tôi, cả đời của cô đều là người của tôi, tuyệt đối không có ai có thể cướp cô đi từ trên tay tôi. Ai dám đến thử mà nói, kết quả chỉ có một, chết!
Tư Đồ San San hoảng sợ lau sạch đi, nhưng nhanh chóng bi ai phát hiện, cho dù cô lau như nào cũng không có cách nào khiến vết vằn nhạt đi được, thậm chí càng ngày càng trở nên nhạy cảm.
← Ch. 139 | Ch. 141 → |