← Ch.115 | Ch.117 → |
Ánh sao thứ 12: không còn là gì của nhau
___________________________________________________________________
Khi nó hát xong bài hát của mình thì mọi người dường như chỉ có thể dơ tay tán thưởng nhưng rồi tất cả đột ngột quay ra phia đằng sau cô.
Nhìn thấy ánh mắt của bọn họ có gì đó khác lạ thì cô liền quay ra đằng sau thì thấy cô gái váy đen hồi nãy đang đi tới
Nhưng trong tâm trí cô đang vụt ra 1 cái gì đó rất kì lạ... đó là nhìn mặt cô gái này rất quen, dường như cô đã gặp ở đâu đó
À, phải rồi, là cô gái mà 4 năm trước cô gặp ở con hẻm đó và đã cứu cô ta, tên cô ta là Vân Khả Vi.
Không ngờ cô ta cũng là con nhà danh giá
"" này, xuống dưới đi ""
Cô ta đến bên cạnh cô nói với giọng hất hàm nhưng cũng chỉ đủ để 2 người nghe
"" cô hát?""
"" thì sao nào, có vấn đề à?""
"" huh.... không ""
Cheryl chỉ cười khểnh 1 cái rồi đi thật nhanh xuống phía dưới
Lúc đó cô đã đi lướt qua Long, 1 cảm giác lạnh run người đột nhiên ập đến phía cô
"" sao lại lạnh vậy chứ?""
Cô thì thầm với bản thân mình
Đi lướt qua người Long cô có cảm giác lạnh toát sống lưng với ánh nhìn của anh
Cô không giám nhìn anh trong khi... ánh mắt anh đang nhìn về phía cô
"" em sẽ không ngoảnh lại nhìn anh đâu? không bao giờ, anh hiện giờ... đã không còn là gì của em nữa rồi ""
Cô nói cũng coi như 1 lời nói tự nhủ với lòng mình
Khi cô đi ra ngoài thì mọi người đã bao vây lấy chỗ mà Vân Khả vi đang hát nên Trần Thiên Bảo cũng không nhìn thấy cô ở đâu
Sau khi bóng dáng cô đã khuất cô không hề biết rằng... Long cũng đã cùng đám người của mình ra về... chuyện hôm nay làm cho anh khá ngỡ ngàng
Cô xuất hiện ở đây và đi cùng với ai thì anh cũng không cần biết, nhưng 4 năm qua thì anh vẫn rất hận cô... vì đã làm cho trái tim anh tổn thương rất nhiều...
Nhưng 1 điều vô thức nào đó mà anh mới đi theo cô...
1 điều nào đó chợt mách bảo anh rằng cô đang đi và hãy đuổi theo cô
Chiếc xe của anh đang chầm chậm lăn bánh trên con đường
Cô đang đi trên vỉa hè của con đường đó
Ánh đèn đường chiếu vào bóng dáng thanh mảnh kia
Mái tóc cô xõa xuống lềnh bềnh sau gáy nhưng đâu đó trong hình dáng ấy xuất hiện 1 vẻ cô đơn đến lạ lùng...
ẦM ẦM ẦM
Tiếng sét đánh đột ngột vang lên
Từng giọt mưa nhỏ li ti đang rơi xuống rồi chuyển thành những hạt mưa to mưa rầm rầm, làm cho cả người cô đều ướt đẫm
Ngay khi chiếc xe của anh định lăn bánh đến trước mặt cô thì liền có 1 chiếc xe khác phóng nhanh ra phía trước từ trong xe bước xuống là 1 người đàn ông cùng với chiếc ô to
Trần thiên Bảo đứng đó che mưa cho cô
Cô ngẩng mặt lên, nhìn vào đáy mắt của Trần thiên Bảo, 1 sự xót xa từ trong mắt anh hiện ra
"" Thiên Bảo "" cô thốt lên 2 từ rồi ôm chầm lấy anh
Anh chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói gì đó rồi 2 người cùng bước vào xe
Để lại Long phía sau, ánh mắt mang đầy vẻ u ám
Gương mặt anh đã tối sầm lại
1 cảm giác khó chịu đang lan tỏa khắp con người kia
Đúng... anh rất hận cô, nhưng anh sẽ không để người khác có được cô
Cho dù cô có phải chết hay cô có thể sống thì từ lâu cô đã là vật sở hữu của anh từ 4 năm trước... cô đã là thứ thuộc về anh từ 4 năm trước... cô đã trở thành người con gái của anh
Trước vậy và giờ cũng vậy
Vậy mà có kẻ ngang nhiên giám cướp đoạt cô từ trong tay anh
Anh sẽ xem kẻ đó là mục tiêu tiếp theo để thực hiện
Trò vui lại sắp diễn ra, lại thêm 1 người nữa phải bỏ mạng
Sau 4 năm Long đã thay đổi rất nhiều đặc biệt sau khi bị cô phản bội anh không còn niềm tin vào thứ gì nữa
Giờ không thứ gì anh muốn mà không có được
"" đi đi ""
Anh ra lệnh cho tài xế ngay sau khi chiếc xe kia vụt đi
"" Lục Vương, anh điều tra cho tôi biển số xe 0934 là của ai? ""
Ngồi trong xe, Long lãnh đạm nói chuyện voiwsw người ngồi bên cạnh
"" không cần điều tra nhiều đâu ạ, lão đại, chiếc xe đó hồi nãy tôi thấy Trần tổng bước ra ""
"" Trân Bảo Thiên ""
"" vâng, chính là anh ta ""
"" không ngờ trôi qua giờ anh ta đã trèo lên được mức độ đó rồi ""
"" vâng, chính xác, không những thế giờ nhìn anh ta cũng rất khác ""
Long nhìn theo chiếc xe đang đi phía trước mà dường như ánh mắt đang có 1 thứ gì đó lóe lên.
Trong lòng anh hiện giờ như đang có 1 ngon lửa đốt cháy tất cả
Không ngờ sau 4 năm cô lại trở thành người của Trần Bảo Thiên rất trùng hợp... quả nhiên rất trùng hợp
← Ch. 115 | Ch. 117 → |