← Ch.12 | Ch.14 → |
Hiện tại Hàn Lệ Băng là đang tiến hành một cuộc thí nghiệm nho nhỏ nhưng mục đích của cái thí nghiệm này lại không hề nhỏ chút nào. Tuy trong cơ thể nàng có khả năng hồi phục hơn người nhưng nàng lại không thể khai phá triệt để giá trị của nó. Tỉ như hiện tại, nàng là muốn xem thử có phải hay không loại dị năng này chỉ có tác dụng trên cơ thể nàng mà không có hiệu quả chữa trị trên cơ thể khác.
Ngươi hỏi đối tượng bị đem ra khai đao làm chuột bạch là ai? Dĩ nhiên không cần phải hỏi, xa tới chân trời gần như trước mắt có ai ngoài Phong Tuyết đồng học của chúng ta đây!Sáng hôm nay khi vừa thức dậy bỗng nhiên trước mắt Phong Tuyết xuất hiện món ăn mà nó yêu thích nhất. Chưa kịp một phen ba hoa với A Nhất đại ca và A nhị tỷ tỷ thì mọi thứ xung quanh nó xoay chuyển đột ngột, thế giới như bị nghịch đảo kèm theo giọng nói của chủ nhân đáng mến:
- Tuyết Nhi, thực xin lỗi cho ta rạch một nhát thôi a!
- Ngao.. ô...
Không quan tâm đến tên nào đó đang thương tâm muốn chết. Nước mắt giàn giụa nhìn chăm chú vào miệng vết thương bé tẹo vỏn vẹn 1cm, máu còn chưa chảy được năm giọt thì bên này Lệ Băng cũng đâm một châm vào đầu ngón tay nhỏ máu vào vết thương của Phong Tuyết.
Thời gian trôi đi khoảng gần nửa khắc nhưng mãi vẫn chưa có động tĩnh gì. Cảm giác thất vọng ập tới không khỏi khiến tâm trạng suy sụp vốn dĩ muốn xoay người tìm biện pháp khác bỗng truyền đến bên tai tiếng gào rú của Phong Tuyết. Vốn đã không có tâm tình nay lại bị tiếng kêu của Phong Tuyết quấy nhiễu, nàng phiền chán hướng Phong Tuyết dùng ánh mắt giết người nói:
- Im lặng!
Phong Tuyết hảo đáng thương chỉ biết ô ô chỉ vào miệng vết thương, nàng nhìn qua chỉ thấy miệng vết thương dùng tốc độ không nhanh không chậm khép lại. Không lâu sau chỉ để lại một màu hồng nhàn nhạt của da non vừa kéo. Nắm chặt chi trước của Phong Tuyết qua để quan sát kĩ, tuy gần khá chậm chạp nhưng vết thương hiện tại lại hoàn hảo như chưa từng có.
Cuối cùng cũng thành công, xem ra không làm phí thời gian của nàng. Khẽ nhu nhu đầu Phong Tuyết ôn nhu nói:
- Lúc nãy xin lỗi Tuyết Nhi, không bằng ta làm bữa trưa mà ngươi thích lại bồi tội thế nào?
Phong Tuyết nghe thế liền gầm nhẹ vui mừng nhảy cẩn lên hoàn toàn đem chuyện mình bị thương ra sau đầu liền đổi lại ánh mắt khinh thường của Bạch Bạch.
Tuy nói mục đích đã đạt được nhưng nàng cần phải nghiên cứu thêm một thời gian nữa, tốt nhất đối tượng lần sau nên là người thì tốt hơn. Nếu như không có bệnh tật gì liên quan đến mắt thì nàng cũng không ngại chọc mù hay hạ độc mắt hắn. Trên thế gian này không phải ai cũng là người tốt, kẻ xấu có rất nhiều. Tùy tiện bắt một tên, có phải hay không là trừ hại cho dân?
Tạm thời gác lại vấn đề này, Lệ Băng liền quay lại sự nghiệp nuôi dưỡng một tiểu Thiên Thiên trắng trắng mập mạp nào!
- Tiểu Thiên Thiên, tỉ tỉ giúp đệ tắm rửa nha! - Hàn Lệ Băng ngồi trước giường Ngạo Thiên mặt không đổi sắc thản nhiên nói.
- Nga?Không... không cần phiền toái tỉ tỉ đâu, đệ tự có thể làm... - Ngạo Thiên xoắn suýt nói, trong lòng thì nghĩ thầm bé đã nợ ân tình của tỉ tỉ rất nhiều rồi. Việc này bé có thể tự làm không cần làm phiền đến tỉ tỉ, dù sao thì từ đó đến giờ bé vẫn là tự mình làm... bé đã không thể giúp gì cho tỉ tỉ thì cũng không nên làm gánh nặng cho tỉ.
Chưa đợi Ngạo Thiên từ chối dứt câu thì Lệ Băng liền nói:
- Không phiền phức gì cả, ta là tỉ tỉ đệ. Ta có bổn phận phải chăm sóc tốt cho đệ, hay là... đệ chán ghét ta chạm vào đệ? - Dù đã qua vài ngày nhưng do sợ vết thương khắp người khiến tiểu thiên thiên đau nên nàng chỉ vệ sinh cơ bản dùng khăn ướt lau sơ qua người đến nay vết thương cũng đã lành hết thảy cũng nên đi tắm rửa cho thoải mái rồi hẳn là tiểu Thiên Thiên cũng thấy khó chịu nhưng là do ngượng ngùng đi.
- Không, không phải như vậy. Đệ không chán ghét tỉ.... thật đó, đệ rất thích tỉ tỉ. -Vừa nghe Lệ Băng nói thế, Ngạo Thiên liền cuống quýt trả lời.
Đôi mắt chứa sủng nịch cùng vài phần ý cười, Lệ Băng nhẹ ôm Ngạo Thiên vào lòng trực tiếp dùng khinh công phóng mà đi:
- Nga, vậy liền được rồi.
Trong thùng gỗ hơi nước từng đợt bốc lên là một tiểu nam hài da thịt trắng nõn không tì vết, một đầu tóc đen mượt hiện tại được buộc cao. Không biết là do nước ấm trong thùng hay vì ngượng ngùng, trên gương mặt tinh xảo không tì vết hiện lên vệt đỏ lan tràn đến tận mang tai.
Sau lưng nam hài là một tiểu cô nương nhỏ tuổi nhưng gương mặt lại phá lệ xinh đẹp nhưng búp bê. Ống tay áo dùng sợi vải lụa buộc cao lên để lộ đôi tay hoàn mỹ vì người phía trước cẩn thận dùng khăn nhẹ nhàng lau.
- Tỉ tỉ. - Ngạo Thiên nhẹ giọng kêu để xua tan không khí im lặng và tâm trạng xấu hổ của mình!
- Ân! - Lệ Băng chăm chú tắm cho Ngạo Thiên cũng không vì thế mà trì hoãn, nhẹ đáp.
- Có phải lúc nãy, tỉ là đang ôm đệ bay đi! - Ngạo Thiên ngẩn đầu nhỏ ngây thơ nói.
- Phốc! - Gương mặt ngàn năm không đổi sắc của Lệ Băng nhịn cười đến đỏ cả mặt.
- Tỉ tỉ?
- Khụ... ân!Đúng là ta đã dùng khinh công ôm đệ... bay.
- A, Tỉ tỉ thật lợi hại. Sau này, tỉ tỉ có thể dạy đệ không.
- Nga?Tại sao lại muốn học. - "không phải là vì muốn bay chứ?"
- Vì, đệ muốn trở nên cường đại giống như tỉ tỉ mới không bị người khác ức hiếp... mới không trở thành gánh nặng còn có thể bảo vệ tỉ tỉ - giọng nói Ngạo Thiên nhỏ dần nhỏ dần nên hầu như lời gần cuối Lệ Băng chẳng nghe thấy gì dù có tập võ đi nửa. Lời đó dường như chỉ là Ngạo Thiên nhủ thầm với bản thân...
← Ch. 12 | Ch. 14 → |