Hắc thiết trùy và Tỏa Hồn chủy
← Ch.011 | Ch.013 → |
Bốn người tiêu sái bước vào, ông chủ cửa hàng lập tức ngây ra một lúc. Nhưng ngay sau đó bày ra một nụ cười tiêu chuẩn nghề nghiệp, nói với mấy người kia: "Các vị khách quý muốn mua gì?"
"Có chủy thủ không?" Diệp Thiên Tung lạnh lùng nói, đôi mắt không ngừng quét quanh binh khí trong cửa hàng.
Không thể không nói, thế giới này binh khí thật là ít đến thương cảm, có lẽ bởi vì mọi người trọng kiếm khí, nên trong cửa hàng này cũng bày phần lớn là kiếm, rất ít nhìn thấy loại vũ khí khác.
Diệp Thiên Tung tùy ý nhìn quanh, nhíu máy hỏi: "Không có chủy thủ sao?"
"Chủy thủ? Là cái gì vậy?" Ông chủ cửa hàng không hiểu hỏi.
"Nó là đoản đao cực kỳ sắc bén." Bạch Ngân trực tiếp trả lời. Hắn biết Diệp Thiên Tung thường xuyên có những từ ngữ kỳ lạ, hắn và Phi Dạ ở với nàng đã năm năm, tất nhiên là hiểu được.
"À, để ta tìm xem." Nói xong ông chủ vội bước vào phía trong.
"Chủy thủ là cái gì?" Từ khi Diệp Thiên Tung bắt đầu bước vào cửa hàng binh khí, Tề Thiên Ngạo đã nghi hoặc không ngừng, tò mò hỏi: "Thiên Tung, ngươi mua đoản đao làm gì? Ngươi cũng không phải võ giả, không có khả năng dùng đến mà?"
"Ai nói với ngươi Tiểu Diệp không phải võ giả? Ngươi cho là chỉ có Diệp Thanh Vân là kiếm võ song tu ư!" Phi Dạ vẻ mặt khinh bỉ nói.
Tề Thiên Ngạo nghe xong nhất thời đầu óc có chút 'chập mạch'. Một Kiếm Thánh mười tuổi đã là kinh hãi thế tục rồi, nếu nàng ấy còn là một võ giả, vậy thuần túy chính là dị thú. Bởi vì muốn làm võ giả dường như phải muộn vài tuổi so với kiếm tu giả mới được. Trên đại lục, võ giả trẻ tuổi nhất cũng mười lăm tuổi. Hắn không khỏi nghĩ đến muốn hỏi Diệp Thiên Tung, lúc ngươi mới ra đời có phải đã muốn đánh người rồi không!
Diệp Thiên Tung rõ ràng hiểu được ánh mắt của Tề Thiên Ngạo, đùa cợt nói: "Đừng quên là ai đánh ngươi bất tỉnh."
"Á......" Tề Thiên Ngạo nhất thời không biết nói gì.
Diệp Thiên Tung cũng không để ý đến hắn nữa, đi loanh quanh trong cửa hàng. Tuy đây là một thời đại tôn sùng kiếm khí, nhưng vì nàng kiếp trước là sát thủ, nên đối với binh khí có một loại thiên vị đặc biệt. Khi Diệp Thiên Tung đi đến một góc của cửa hàng, nàng đột nhiên cảm giác như có một loại sức mạnh khổng lồ dẫn dắt, mời nàng ma xui quỷ khiến tiêu sái đến trước một cây thiết trùy màu nâu đen.
Đó là một thiết trùy toàn thân màu đen, còn lóng lánh chút tím nâu, gỉ sắt loang lổ nhìn không ra màu sắc vốn có của nó. Nhưng điều làm Diệp Thiên Tung kinh ngạc không thôi là, trên thiết trùy này, không ngờ lại cảm nhận được một lực lượng ôn hòa và mạnh mẽ khác thường khiến nàng thấy thân thiết vô cùng.
Hắc thiết trùy này rốt cuộc là cái gì vậy? Trong lúc Diệp Thiên Tung còn đang say mê, ông chủ kia đã tiêu sái đi ra với vẻ mặt hưng phấn, trên tay ông ta cầm một thanh chủy thủ. Thoạt nhìn cũng dài đến một thước, nhưng sáng ngời như tuyết, phủ một lớp sắc xanh đen, vừa nhìn đã biết là báu vật hiếm có.
"Ha ha, tiểu cô nương, vận may của ngươi thực không tồi, chỗ này của ta đúng là có một bảo bối!" Ông chủ nói xong cẩn thận đưa chủy thủ trên tay ra."Thanh đoản đao này gọi là Tỏa Hồn, do một lão đệ của ta chu du khắp Thương Loan đế quốc tình cờ gặp được, nghe nói có thể khiến máu chảy thành sông, không ngừng chảy máu. Là bảo bối trong binh khí đó."
"Không cần nhiều lời! Ra giá đi." Lúc Diệp Thiên Tung nhìn thấy Tỏa Hồn chủy này đã thích nó ngay rồi, hơn nữa nếu không mua một món đồ trân quý, sợ là người để ý chút sẽ phát hiện mình thật ra muốn hắc thiết trùy kia.
"100 kim tệ, thiếu một cũng không được!" Ông chủ kia cũng thật có công phu sư tử ngoạm, không chút mập mờ nào. Trên đại lục này, vàng vốn rất ít cho nên, kim tệ là cực kỳ trân quý, một trăm kim tệ, tương đương với mười vạn ngân tệ. Đó là một khoản tài sản vô cùng lớn.
Diệp Thiên Tung lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới một chủy thủ nho nhỏ thế nhưng lại đắt như vậy, xem ra Mục Tiêm Tuyết để lại cho nàng 30 kim tệ là ít rồi.
"100 thì 100, Thiên Tung, không cần lo lắng, số tiền kia ta thanh toán cho." Tề Thiên Ngạo có chút hào khí nói.
"Hừ, chừng nào thì đến phiên ngươi? Muốn thanh toán cũng là ta thanh toán!" Phi Dạ vẻ mặt khó chịu nói.
"Đừng cãi cọ nữa, ông chủ, tiền của ông." Mắt thấy Bạch Ngân lấy túi tiền đưa vào tay ông chủ, Diệp Thiên Tung vội nhanh tay đoạt lại túi tiền.
"Ông chủ, ông cũng quá biết làm ăn rồi." Thiên Tung vuốt vuốt túi tiền nói."100 kim tệ thực tế hơi đắt một chút, như vầy đi, ông để cho ta chọn thêm vài món binh khí trong cửa hàng của ông, coi như là biếu tặng, thế nào?"
"Việc này......" Ông chủ hiển nhiên không nghĩ tới tiểu cô nương mới nhìn qua lạnh như băng này không ngờ sẽ cùng ông mặc cả."Tiểu cô nương à, ta cho ngươi biết nhé, trong Thanh Vân thành này, tuyệt đối sẽ không tìm được thanh đoản đao nào có thể so với cái này đâu, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng đó!"
"Không cần nói thêm, hoặc là ông đáp ứng điều kiện của ta, hoặc là chúng ta đi, ông quyết định đi." Diệp Thiên Tung vẫn như trước bộ dáng nhàn nhã ra vẻ không thay đổi ý định, khí chất lạnh lùng mà sáng ngời thành thục khiến người ta sợ hãi không thôi.
"Cái này......" Ông chủ ra vẻ khó xử xoa xoa ngón tay, nhìn như cúi đầu, nhưng khóe mắt không ngừng liếc về phía Diệp Thiên Tung.
Diệp Thiên Tung hiển nhiên sẽ không cho ông ta cơ hội, thoải mái không lưu luyến quay đầu nói: "Chúng ta đi!" Nói xong sải bước hướng ra phía cửa. Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, bọn họ rõ ràng nhìn ra Diệp Thiên Tung yêu thích Tỏa Hồn chủy, nhưng bọn họ tuyệt sẽ không làm trái với ý của Diệp Thiên Tung, cho nên, cũng đi ra ngoài.
Ông chủ vừa thấy tình cảnh này, lập tức nhịn không được la lớn: "Được được! Binh khí trong cửa hàng mặc ngươi chọn, nhưng chỉ có thể chọn hai món thôi!"
"Được, thành giao!" Nghe vậy, Diệp Thiên Tung lập tức xoay người, ánh mắt lộ ra chút đắc ý, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng.
Ông chủ cửa hàng không khỏi khen: "Tiểu cô nương này, lão phu làm ăn đã mấy chục năm, hôm nay lần đầu tiên gặp được một đứa trẻ như ngươi. Coi như lão già ta thích ngươi, cho ngươi ưu đãi đi!"
Nghe ông chủ nói xong, ba người kia mới biết vừa rồi Diệp Thiên Tung xoay người rời đi bất quá là thủ đoạn trả giá, không khỏi cảm thấy kinh dị, phải biết rằng, trong bọn họ rất ít người có quan niệm về tiền bạc. Bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Thiên Tung chỉ là một bé gái không hiểu thế sự, hiện giờ xem ra, nàng dường như hoàn toàn không cần bọn họ phải lo lắng rồi. Ba người không khỏi nhìn nhau cười khổ.
Trên mặt Diệp Thiên Tung rốt cục hiện ra mỉm cười, lập tức nghiêm túc đi quanh cửa hàng một vòng.
Nàng giống như cẩn thận xem qua những binh khí trong cửa hàng một lần, đột nhiên đi đến bên cạnh một cái giá, cầm lên một đôi móc đoạn cốt tỳ bà, binh khí này có vẻ đặc sắc nhất trong cửa hàng. Sau đó, nàng tùy ý quơ lấy hắc thiết trùy kia, thờ ơ nói:
"Lấy hai món này đi, nhìn qua cũng có chút đặc biệt."
Lúc này, ông chủ kia tựa như bị cắt mất miếng thịt, đau lòng không thôi nói: "Ai ui, tiểu tổ tông của ta ơi, ánh mắt của ngươi thật đúng là độc mà! Thiết trùy kia không coi vào đâu, nhưng móc đoạn cốt tỳ bà này là bảo bối chỉ thấp hơn Tỏa Hồn này thôi. Ai, gặp hạn! Gặp hạn rồi!"
Diệp Thiên Tung không nói gì, chỉ đem tiền đưa cho ông chủ, nhưng trong lòng cũng thầm nói: hừ, ông mất đi không chỉ là móc đoạn cốt tỳ bà đâu, quan trọng nhất chính là thiết trùy này đó!
Nhìn thấy Diệp Thiên Tung mua được binh khí mình yêu thích, ba người kia tự nhiên cũng cao hứng không thôi. Ba người đang bước ra khỏi cửa hàng binh khí, chuẩn bị rời đi thì một giọng nói hơi có vẻ ngang ngược truyền tới.
"Ủa, đây không phải Thiên Ngạo ca ca sao? Làm sao huynh lại ở đây?"
← Ch. 011 | Ch. 013 → |