← Ch.04 | Ch.06 → |
Chiều tối, trong khu bếp....
- Ăn tiếp cái này đi. An mà không giữ phần cho thì bạn nhịn ngày qua ngày hả?
Băng cầm từng chiếc bánh, ăn chậm rãi.
- không biết khi nào cậu 3 mới về? Chiều nay cậu cả lại đưa gái về đấy. Mấy chị ở vũ trường.... è... sến lắm... Ba cậu chủ là anh em nhưng tính cách khác nhau 1 trời 1 vực. Thực ra là cùng cha khác mẹ. Nghe nói ông chủ lấy vợ đầu sinh ra cậu cả. Bà ấy chết thì lấy vợ 2 sinh ra cậu 2 và cậu 3. Bạn được gặp cậu 2 chưa? Giống hệt cậu Chấn Nam ấy. Nhưng đôi mắt thì lạnh hơn...
Băng ngồi co lại dưới đất, cái lạnh như tràn đến theo thời gian.
- Bạn sao thế?.... À, chắc không thích ứng được với nhiệt độ bất thường ở đây hả?... Không sao đâu, sẽ quen thôi...
.... .
Hơn 9h tối.... mấy cô giúp việc vươn vai.
- Ai da....... cuối cùng cũng xong.
- Ê, tắm cái rồi chơi xúc xắc tiếp đi.
- Oke. Tao phải đi giặt đồ cái đã.
Cô quản gia vừa đi kiểm tra 1 lượt, trở về phòng ăn.
- Yến!
- Dạ!!!
- Dọn thức ăn phòng cậu 2 chưa?
- Rồi aj1 Chị ơi... em...
- Không lộn xộn nữa! Chuẩn bị về phòng đi!
Kiều Như quay đi, chợt để ý thấy Hải Băng. Cô bé đứng nép vào tường, mặt hơi tái đi, 2 tay đan vào nhau, khẽ run lên.
- Mày không có việc j làm nữa hay sao mà đứng ngây ở đây?... Con điên này! Tao hỏi không trả lời là sao?
Kiều Như quay lại nói với đội giúp việc.
- Đi tắm thì cởi đồ ra cho nó giặt.
- Dạ.... . chị Như tâm lí ghê!
- Yêu chị Như quá
Mấy cô giúp việc khúc khích cười. Kiều Như nhìn cô bé kia:
- Giặt xong mới được đi ngủ không thì liệu đấy!
.... . -
Gần 12h đêm... Băng cố bước ra từ phòng giặt đồ. Bàn tay ngâm nước cả tiếng đồng hồ chống lên tường. Những ngón tay run lên bần bật. Cô bé căn chặt răng, bám vào tường, lê chân bước. Cái lạnh buốt thấm vào từng thớ thịt cứ muốn đánh ngã nó. Nhiệt độ trong khu biệt thự không đến 20 độ! Bước tới phòng ngủ, chỉ cần đẩy cửa thì sẽ ấm hơn. tất cả các phòng trong biệt thự đều lắp điều hòa tăng nhiệt độ về đêm. Băng đưa tay vặn tay nắm...... và... Nó đã bị khóa trong! không ngạc nhiên, không mất bình tĩnh khi nhận ra điều đó. Băng dùng sức đập bàn tay vào cửa. Không có tiếng trả lời, có lẽ mọi người đã ngủ, Thụy An không biết là có người đã khóa trái cửa.
Hải Băng khụy xuống đất, người run lên.
Mất 1 lúc để cô bé lết được ra cánh cửa dẫn ra ban công. Nhiệt độ ngoài trời có thể cao hơn trong nhà. Cô bé đẩy cửa, bò ra bên ngoài, bàn tay chống đất vẫn run bần bật.... Phải! Nhiệt độ bên ngoài cao hơn!...... Cô bé dựa vào tường, thở dốc. Mái tóc dài xõa xuống đất, bộ quần áo giúp việc dơ bẩn. Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán.... Băng đã thấy dễ chịu và dễ thở hơn...
Được 1 lát....... Hải Băng chợt nhận ra, có người đang ngồi trên lan can bên phải, dựa tường, ngắm trăng.... là - Chấn-Nam!
- E làm j ở đây vào h này?
-.......
- Ta mới về, không muốn đánh thức mọi người nên đã tắt chuong báo.... Ra đây vì trong phòng ta.... ngột ngạt quá...
- E không ngủ được? không quen sao?
Chấn Nam hơi nghiêng đầu, nhìn cô bé, ánh mắt buồn và sâu thẳm. Hải Băng vẫn chẳng nói j. Không gian vắng lặng, chỉ có ánh trăng chảy dài trên lan can.
- E cũng biết lí do em ở đây.... phải không? E.... không sợ.... sao?....
... 1 cô bé 14t chưa đủ để biết hết đâu......
- E biết không? Cuộc sống này là đấu tranh để sinh tồn, là giẫm đạp lên nhau để chiến thắng. Ta đã được dạy thế từ khi lên 5.... từ khi biết mình là cậu chủ của 1 gd đầy tham vọng và quyền lực. Ta....... không có sự lựa chọn của chính mình.... . không có con đường khác để rẽ ngang và quay lại.... . bất lực! bất lực.... .
Chấn Nam nhắm nghiền mắt.... .
- Ta.... có lẽ.... sẽ.... . yêu e.... và sẽ có 1 ngày.... khẩu súng trên tay ta.... hướng về.... phía em....
1 khoảng im lặng.... . Chấn Nam chợt nhận ra.... cô bé kia.... . đã ngủ.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |