← Ch.207 | Ch.209 → |
Edior: thu thảo
Xuân iễuL thuần thục lái xe ngựa về Đại phủ.
Lạc Vân Hi ngồi trên ghế, dựa vào gối mềm, ngón út tay phải con cong hơi cuốn màn xe lên, nhìn ra ngoài.
Kiến trúc sang trọng của Đỗ phủ dần rời xa, trong bóng đêm càng ngày càng nhỏ, mông lung, lúc ẩn lúc hiện, cho đến khi không thấy.
Lông mày nàng hơi nhướn, chuyện đã xảy ra trong hậu hoa viên từng chút hiện ra trước mắt nàng, khiến nàng uất ức nhất không gì bằng cảnh tượng Đỗ Tình Yên nằm trong ngực Quân Lan Phong.
Nhớ tới đã không thoải mái, môi mỏng gợi lên độ cong không vui.
Một trận gió mạnh thổi tới, màn xe bằng vải bố xanh in hoa theo gió bay lên, một bóng người mang theo gió mát ngoài xe xông thẳng tới.
Thân thể Lạc Vân Hi chấn động một cái, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn như băng sương, cảnh giác nhìn về phía người mới tới.
Chờ chóp mũi ngửi được mùi Long Tiên Hương quen thuộc, lòng nàng mới hơi buông lỏng.
"Hi nhi." Quân Lan Phong ngồi vào một đầu khác của ghế dựa, khẽ gọi một tiếng.
Xe ngựa im bặt đi, Xuân Liễu hiển nghe đến động tĩnh bên trong, sốt sắng dừng xe ngựa lại, ở bên ngoài kêu to: "Tiểu thư!"
"Không có chuyện gì, đánh xe của ngươi đi!" Lạc Vân Hi liếc mắt nhìn về hướng nàng ấy.
Xuân Liễu "vâng" một tiếng, tiếp tục đánh xe ngựa.
Mắt Quân Lan Phong xuyên thẳng qua bóng đêm, thẳng tắp nhìn về phía mặt nữ tử, thấy rõ vẻ mặt ta bất mãn của nàng, hắn khẽ mỉm cười nói: "Sao vậy?"
Nói rồi, nhích gần về phía nàng một bước.
Mày Lạc Vân Hi nhíu lại tránh ra, không nói gì.
Ánh mắt, nhưng không tự chủ quét mắt qua vạt áo trước ngực hắn, nơi đó có mùi của Đỗ Tình Yên, nàng không muốn hắn quá gần mình.
Nụ cười của Quân Lan Phong lại dịu êm, bèn chủ động giải thích: "Vừa rồi ta đã ném cái áo choàng kia, đây là áo choàng mới, màu sắc giống nhau."
"Thật sao?" Lạc Vân Hi thấy rõ ràng quần áo giống bộ hắn vừa mặc, cho nên có chút không tin thuận miệng hỏi một câu.
Quân Lan Phong thấy nàng không tin, nụ cười nhẹ thu lại, bất chợt đưa tay, nhanh chóng cởi áo bào ra, trực tiếp ném ra ngoài cửa sổ, kêu lên: "Cầm ném đi, đổi một cái mới đến!"
Lấy thêm một cái, chắc chắn sẽ không phải cái này.
Cửu Sát chạy thật nhanh tới, nhặt trường bào tím nhạt, đánh ngựa phi nước đại chạy theo một hướng khác.
Nhìn thấy nam nhân chỉ mặc một cái áo mỏng, Lạc Vân Hi nhếch lên môi, nói: "Tuy là tháng sáu, nhưng buổi tối gió lớn, mặc ít như thế, không sợ lạnh sao?"
Quân Lan Phong từ trong giọng nói của nàng cảm thấy sự quan tâm, độ cong của khóe miệng càng thêm rõ ràng: "Không có chuyện gì, thân thể ta rất cường tráng!"
"Cường tráng đến đâu cũng là thân thể." Lạc Vân Hi thản nhiên nói, tay lại rút gối mềm ra, đưa cho hắn nói: "Không muốn ốm thì ôm cái này cho ấm áp một chút."
Mắt Quân Lan Phong hơi nghiêng, tiện tay tiếp nhận gối mềm, nhưng ném qua một bên, bước tới, liền ôm chặt nàng, giọng nói có chút bất mãn: "Ôm nó, còn không bằng ôm ngươi!"
Một mặt nói, một mặt ôm thân thể mềm mại của nữ tử càng chặt hơn, cảm giác như vậy, cực kì tốt.
Lạc Vân Hi hơi nhúc nhích, Quân Lan Phong quát lên: "Đừng nhúc nhích!"
Lạc Vân Hi dứt khoát không giãy dụa nữa, thuận theo hắn. Bên trong xe, rơi vào trầm mặc, chỉ nghe tiếng thở của hai người.
Một lúc lâu, Lạc Vân Hi thấp giọng mở miệng: "Thiên phách hàn châm là vật của Nhan gia sao?"
Nghe nàng nói đến cái này, Quân Lan Phong biến sắc, gật đầu: "Thiên phách hàn châm là một vật quý báu của tiểu thư dòng chính của Nhan gia đã qua đời, không ai biết nàng ấy có được từ đâu, nhưng đây đúng là thiên phách hàn châm trong truyền thuyết, hàn khí rất nặng, là ngâm bảy bảy bốn mươi chín ngày trong băng tuyết mà ra."
"Tiểu thư dòng chính của Nhan gia sao? Là một trong ba đóa tuyết liên nổi tiếng đó sao?" Lạc Vân Hi nhớ tới mỹ nhân mất sớm, đã cảm thấy tiếc nuối gấp bội.
"Đúng." Quân Lan Phong nhìn nàng thật lâu, đưa tay, đốt ngón tay thon dài khẽ vuốt trên cằm nàng, ghé vào lỗ tai nàng nói: "Mẹ ngươi là nha hoàn của Nhan Dung Khuynh, ngươi cũng đã biết rồi chứ?"
Lạc Vân Hi lập tức nghiêng đầu, đánh giá sắc mặt nam nhân.
Trong đêm tối, mặt Quân Lan Phong đầy nghiêm túc, cúi đầu, gương mặt mờ nhạt trong màn đêm, chỉ còn lại một đôi mắt tinh tường, hiện ra từng chút nhu tình một.
"Ngoài dự liệu, nhưng cũng trong dự liệu." Lạc Vân Hi ý vị thâm trường than một tiếng.
Tam di nương xuất thân là người dân ninh thường, sau khi tới Nhan phủ chỉ có thể làm hạ nhân, điểm ấy nàng là chắc chắn; cũng không biết, nàng ấy thực ra là tỳ nữ thân cận của vị tiểu thư đã qua đời kia của Nhan gia!
"A. Như vậy, cây châm kia là —— " Lạc Vân Hi trầm ngâm một chút, đáp án phía sau có chút không thể nói rõ.
"Là của Nhan Dung Khuynh." Quân Lan Phong trả lời ngắn gọn.
"Ta mặc kệ đó có phải là di vật của nàng không, nhưng đã ở chỗ của mẹ ta, vậy khả năng rất lớn là nàng ấy cho nương ta, không thể cho Nhan Quốc Công được."
Trong con ngươi Quân Lan Phong xẹt qua ý cười: "Chỉ có điều, tính tình của Nhan Quốc Công ngươi cũng biết, việc khác đều có thể bàn, nhưng có quan hệ với Nhan Dung Khuynh, hắn không chịu nổi, muốn lấy thiên phách hàn châm về, đấy là khó càng thêm khó!"
Lạc Vân Hi khẽ nhếch môi, nở nụ cười tràn đầy tự tin: "Cũng chẳng phải muốn quang minh chánh đại đi lấy."
Quân Lan Phong ngạc nhiên, bật cười nói: "Ngươi muốn đi trộm sao?"
"Nhan phủ thủ vệ rất nghiêm, hàn châm này, Nhan Quốc Công nhất định sẽ coi như bảo bối cất giấu, không dễ dàng lấy được đâu." Quân Lan Phong dùng lời nói ý vị sâu xa khuyên nhủ.
"Mặc dù không dễ dàng, cũng phải thử một lần!" Lạc Vân Hi kiên định đáp.
Mặt Quân Lan Phong lộ nụ cười, giơ ngón tay cái về hướng nàng: "Được, Hi nhi của ta, chính là không chịu thua ai! Thị vệ Nhan phủ đa dạng, ta sẽ để cho người thăm dò một chút, tìm đường tốt nhất, chúng ta cùng đi."
"Ngươi cũng đi sao?" Lạc Vân Hi kinh ngạc hỏi, trực tiếp giả vờ không nghe hắn câu "Hi nhi của ta" kia.
"Ngươi đi một mình, ta sẽ yên tâm được sao?" Quân Lan Phong liếc nàng một cái, nhìn ngoài cửa sổ một chút, nói: "Mấy ngày nữa, chờ hắn bớt cảnh giác đã."
Lạc Vân Hi gật đầu đáp ứng một tiếng.
Mà cơ hội cũng đã tới rồi, chạng vạng ba ngày sau, hoàng cung mở yến tiệc, người trong triều đinh, chức quan không nhỏ là có thể mang người nhà tới tham gia.
Lạc Vân Hi từ chỗ Quân Lan Phong nhân được tin tức từ trước, Đỗ Tình Yên sẽ đi tham gia yến hội, tất nhiên Nhan Quốc Công, Đỗ Học Sĩ cùng một loạt người sẽ đi theo nàng ta để bảo vệ.
Tâm tư Lạc Vân Hi hơi động, đây là cơ hội tốt!
Chạng vạng dùng xong bữa tối, trời đã tối từ sớm, nàng đổi một thân bộ quần áo ngắn màu đen, quấn Tuyết Cẩm, cắm song đao thông thường, lặng lẽ đi đến ngoài cổng.
Xe ngựa màu đen đỗ tại góc khuất tối tăm, chờ nàng đi ra, Quân Lan Phong mới lệnh cho Cửu Sát kéo xe ngựa ra, vẫy tay với nàng: "Đi lên."
Lạc Vân Hi chống tay lên xà xe, động tác xoay người lên xe lão luyện lưu loát, tóc buộc đuôi ngựa càng làm nàng lộ ra vẻ anh khí bừng bừng.
Quân Lan Phong nhanh nhẹn vươn hai tay ra, đỡ lấy nàng, nhấc vào trong xe, Lạc Vân Hi không cự tuyệt, hai tay ấn xuống một cái như chuồn chuồn lướt nước trên vai hắn, mượn lực ổn định thân hình ngồi xuống.
"Hi nhi, đợi lát nữa chỉ có thời gian nửa canh giờ để gây án, làm càng nhanh càng tốt, dùng tình trạng thân thể Yên nhi, sẽ không lưu lại trong cung quá lâu." Quân Lan Phong mỉm cười nói.
"Được!"
Chẳng mấy chốc liền đến của sau của Nhan phủ, Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi cùng nhảy xuống ngựa xe, Cửu Sát lập tức tự giác lái xe ngựa về hướng ngõ hẻm vắng vẻ chờ đợi. Nhan phủ xác thực không có mấy người, xung quanh là từng đèn lồng nhỏ, bấc đèn bao phủ trong giấy đèn, tản ra ánh nến ấm áp rồi lại lộ ra chút tịch mịch.
Quân Lan Phong và Lạc Vân Hi rất nhanh liền mò tới chỗ ở của Nhan Quốc Công.
Một bức hoành treo ở trên cửa nhà, có ba chữ "Vườn U Mai ", tuy dưới ánh nến u ám, nhưng ba chữ này lại như phát ra ánh sáng.
Lạc Vân Hi lập tức khắc nhớ tới lúc Nhan Quốc Công ở Mục An phủ cũng ở tiểu viện có tên gọi như vậy.
"Hắn thực sự thích mai hoa sao?" Nàng lẩm bẩm một tiếng, vốn là lầm bầm lầu bầu, Quân Lan Phong đi đằng trước lại có lỗ tai rất thính, liền nghe thấy được, quay đầu lại cười nói: "Không phải hắn thích, mà là Nhan Dung Khuynh thích mai."
Lạc Vân Hi gật đầu.
Hai người tránh né mấy tốp thị vệ trông viện, thấy nhà kề bốn phía một mảnh vắng lặng, trong sân cũng không thấy bóng dáng hạ nhân, lập tức chuyển vào nội viện.
Chỉ có một căn phòng đèn đuốc là sáng sủa, Lạc Vân Hi bước nhẹ tới gần, từ trong túi tiền rút ra một bao chứa gì đó như hương tro, đặt ở khe hở bên bệ cửa sổ, sau khi nhen lửa, hương lượn lờ trôi vào trong phòng.
Quân Lan Phong đã đẩy cửa phòng Nhan Quốc Công ra, Lạc Vân Hi làm tốt tất cả những việc kia, đã nhạy bén nhảy lên bậc, xoay người 180°, tư thế tuyệt đẹp, nhanh chân vào chủ phòng trước một bước.
Quân Lan Phong đóng cửa lại, chỉ vào một mặt tường thấp nhỏ giọng nói: "Trên này có hốc ngầm."
"Sao ngươi biết?" Lạc Vân Hi tò mò liếc mắt nhìn hắn.
"Nghe nói." Hắn thản nhiên đáp.
Nghe nói sao? Vậy có thể là nghe ai nói? Sợ là chỉ có Đỗ Tình Yên! Ngay cả trong phòng ông ngoại nàng ta có hốc ngầm ở chỗ nào đều nói cho Quân Lan Phong, đây cũng quá là không đề phòng rồi?
Lạc Vân Hi đi qua, hai tay sờ lên tường một cách tự nhiên.
Rất nhanh, nàng tìm được rồi cơ quan mở, nhẹ xoay một cái, mấy khối gạch trên vách tường bắt đầu chuyển động, dời đến bên ngoài, lộ ra nơi trống rỗng.
Hào quang trắng như tuyết loé lên, thì ra là Quân Lan Phong móc dạ minh châu to bằng trứng vịt từ trong tay áo ra, một tay che ánh sáng, tập hợp vào hốc ngầm, mượn ánh sáng mà ngón tay tập trung mà đánh giá bên trong hốc ngầm.
"Là cái này!" Quân Lan Phong rút ra một cái hộp ngọc, nhẹ lay động mấy lần, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, thu hộp về trong tay áo, giữ chặt tay Lạc Vân Hi, nói: "Lấy được rồi, chúng ta đi!"
Lạc Vân Hi vừa muốn đáp ứng, nhưng ngoài cửa phòng bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét to: "Người nào trong phòng? Bắt thích khách!"
Sắc mặt hai người đều hơi đổi, tiếng kêu của nữ tử ở bên ngoài không phải người khác, chính là Đỗ Tình Yên.
"Bốp!" một tiếng, cửa phòng bị mở ra, một số người chen vào, thiếu nữ bị bọn hắn vây vào giữa dường như sợ lạnh mà mặc áo gấm bọc kín, sắc mặt trắng bệch.
← Ch. 207 | Ch. 209 → |