Chỗ này tìm ai?
← Ch.032 | Ch.034 → |
Mọi người trên đại điện nghe xong, đều giật mình nhìn lại
Thập nhị hoàng tử! Lại là hắn, hôm nay làm sao vậy, người này bình thường sẽ không vì phế vật Lạc gia mở miệng nói thay
Phượng mâu của Trung Sơn vương xẹt qua tia hồ nghi, quét qua trên người Lạc Vận Hi và Đoan Mộc Kỳ, sắc mặt hơi trầm xuống: "Thập nhị hoàng tử như thế nào biết thương hoa tiếc ngọc, muốn thỉnh hoàng thượng cấp ghế cho Lạc tiểu thư ngồi?"
Đoan Mộc Kỳ bị Trung Sơn vương nói vậy, sắc mặt dần đỏ lên
Thái hậu nói: "Thôi, ta xem nha đầu kia cũng không để ý, ngươi nói tiếp đi"
Lạc Vân Hi đương nhiên cũng sẽ không quỳ nói: "Thần nữ ba năm trước làm cho thái hậu không vui, phụ thân tuyệt đối sẽ không tự ý mang thần nữ đến chọc giận thái hậu. Hơn nữa thần nữ là một phế vật, sao phụ thân có thể không có lý do gì liền mang thần nữ vào hoàng cung được?"
"Về phần Lương quý phi nói phụ thân thần nữ oan uổng nàng lại càng buồn cười, Lạc Lương kết thù, hôn sự của thần nữ bị hủy, nên không phải là Lương gia ghét bỏ thần nữ là phế vật, không xứng với Lương công tử chứ? Ai được lợi lớn nhất trong việc này, thần tin tưởng người thông minh đều hiểu được"
Lời nói này của nàng thập phần rõ ràng
Đúng vậy, hai nhà từ hôn người được lợi lớn nhất không phải là Lạc gia mà là Lương gia
Lần này, ngay cả ánh mắt của hoàng thượng nhìn về phía Lương quý phi cũng có chút lãnh
Lương quý phi sợ hãi, muốn vì mình biện giải, thái hậu đã nói: "Ai gia đã lớn tuổi, muốn được thanh tịnh, sau này những loại chuyện này đừng để xảy ra trước mặt ai gia! Lạc thái úy còn không mau mang nữ nhi lùi xuống!"
Lạc Vân Hi khóe miệng khẽ nhếch, đây là không truy cứu? Bất quá xem ra Lương quý phi trong khoảng thời gian tới cũng trôi qua không được tốt
Nàng yên lặng theo Lạc Kính Văn ngồi xuống
Lương quý phi xuất sự bất lợi, vừa tức lại vừa sợ. Phế vật Lạc Vân Hi này khi nào thì trở nên lợi hại như vậy? Ánh mắt mang theo âm lãnh hướng nhìn về phía cung nữ
Cung nữ liền lặng lẽ gật đầu
Khóe miệng Lương quý phi lại lộ ra nụ cười âm độc
Lạc Vân Hi chứng kiến hết cảnh này, gương mặt liền trầm xuống, đứng dậy nói với Lạc Kính Văn: "Phụ thân, ta ra ngoài một lát"
Nói xong, cũng không đợi Lạc Kính Văn đồng ý, liền xoay người đi ra ngoài
"Tam tiểu thư ở thôn quê vài năm, liền có thể tùy ý làm bậy như vậy!" Đại phu nhân âm trầm nói một câu
Lạc Kính Văn không nói gì, ánh mắt híp lại xẹt qua một tia nghi hoặc. Nữ nhi này hôm nay biểu hiện quá mức làm cho người ta kinh ngạc!
Lạc Vân Hi đi ra ngoài, phía ngoài cửa hai bên bụi hoa rậm rạp, thân cây cao lớn, nàng thầm hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn không thấy ai, liền tiến vào phía bụi hoa bên phải
Chỉ chốc lát sau, Đoan Mộc Kỳ cũng đi ra, nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh
Lạc Vân Hi mừng rỡ, nàng đoán được hắn nhất định sẽ cùng đi ra, đứa nhỏ này có lòng hiếu kỳ rất lớn, vừa muốn lên tiếng gọi hắn, thì nhìn thấy sau lưng Đoan Mộc Kỳ có một nam nhân đi đến
"Thập nhị hoàng tử, ở chỗ này tìm ai?" Trung Sơn Vương chậm rãi hỏi
Đoan Mộc Kỵ bị thanh âm phía sau làm cho hoảng sợ, mau chóng quay lại nói: "Không tìm ai, chỉ là đi ra hít thở không khí mà thôi"
← Ch. 032 | Ch. 034 → |