Chỉ là đang đợi một cái hẹn
← Ch.1333 | Ch.1335 → |
Cho nên Lục Tông Nguyên phải mời rất nhiều cao. thủ đến.
Sở dĩ đại hội giao lưu này được tổ chức trước một tháng.
Chính là vì thu hút số lượng lớn cường hào, tập trung lực lượng lớn.
Cổ vũ cho nhà họ Lục.
Trần Khiêm nghe xong thầm nghĩ, chẳng trách Lục. Hàm lén trốn ra ngoài đi chơi.
"Vương Đại Hải này từng là con cháu của một gia tộc giàu có ở Long Giang, nhưng cha con họ Vương làm nhiều việc ác, bị tập thể thương nhân giàu có ở Long Giang chống lại mà đi đến diệt vong. Vương Đại Hải lòng dạ hẹp hòi. Sau khi trả thù nhà họ Lục, e rằng các gia tộc khác cũng khó thoát!"
Mạnh Khang bổ sung thêm.
"Nhưng mà chúng tôi đã giao ước với Vương Đại Hải, vào đêm ngày mai sẽ quyết đấu, chỉ là thực lực của hắn †a quá mạnh, nói ra thì xấu hổ, Mạnh Khang tôi không phải đối thủ của hắn!"
Mạnh Khang lắc đầu thở dài.
"Nếu được cậu Trần đây giúp sức thì nhà họ Lục chúng tôi thật đúng là có phúc." Lục Tông Nguyên cung kính nói.
Đối với Lục Tông Nguyên, Trần Khiêm chẳng mấy có ấn tượng.
Nên quay đầu nhìn Mạnh Khanh nói: "Được, đêm mai tôi đi cùng Đại sư Mạnh xem sao!"
"Thật tốt quá!"
Sau khi ăn xong.
Trần Khiêm, Lục Tông Nguyên rời khỏi khách sạn. Lúc này, một người quản gia đi tới.
"Chủ tịch Lục, có người của nhà họ Long ở Yên Kinh muốn gặp ông!"
"Nhà họ Long ở Yên Kinh, hừ, bọn họ đến gặp tôi làm gì, người dẫn đầu là ai?"
Lục Tông Nguyên hiện giờ đã có Trần Khiêm giúp đỡ nên khẩu khí cũng mạnh lên nhiều.
"Là mợ Hai của nhà họ Long, còn tặng cho đại hội giao lưu một món quà lớn, chỉ là đang đợi một cái hẹn!"
Quản gia nói thêm.
'Trần Khiêm ở một bên nghe được mắt hơi nhướn lên.
Nhà họ Long ở Yên Kinh, mợ Hai?
"Chú quản gia này, mợ Hai nhà họ Long có phải họ Dương không?"
Người quản gia cười đáp: "Cậu Trần, đúng là như vậy!"
Xem ra đúng là Dương Hạ rồi.
Không biết tại sao biết Dương Hạ đến đây, lòng Trần Khiêm nảy sinh một loại cảm giác lạ.
Hơn một năm nay, Trần Khiêm cũng không nhớ đến Dương Hạ.
Mọi thứ theo thời gian cũng như phù du mà tan biến.
Nhưng một thứ Trần Khiêm không quên được.
Chính là một năm trước lúc mình bị hai nhà Mạc Long truy đuổi, chính Dương Hạ đã thả mình đi, cứu mình một mạng.
"Hơn một năm trôi qua, không biết cô ta thế nào rồi?"
Trân Khiêm nghĩ thầm.
← Ch. 1333 | Ch. 1335 → |