Vậy mau chóng ra tay thôi
← Ch.1150 | Ch.1152 → |
Ba ngày trước, bởi vì nhận được một vật làm tin, bác Tân không nói một câu nào đã đi luôn rồi.
Đối với chuyện này, Trần Khiêm đã thành thói quen.
Quen biết lâu với bác Tân mới biết được, ông đúng là rất bí ẩn, bí ẩn đến mức đáng sợ, bởi vì một vài mối quan hệ của ông thật sự quá hùng mạnh.
Két!
Âm thanh của tiếng phanh xe gấp vang lên
Trần Khiêm lái chiếc xe điện ba bánh dừng ngay trước mặt một chàng trai.
"Béo, đồ đâu?" Trần Khiêm hỏi.
"Yên tâm đi anh Trần, Vương Tiểu Hoa này làm việc thì anh cứ yên tâm, đồ đều ở trong túi đây!"
Béo này chính là Vương Tiểu Hoa.
Trần Khiêm sau này gặp được anh ta, lúc đó anh ta đang bị người khác bắt nạt, vì vậy Trần Khiêm liền ra tay cứu giúp.
Vừa hay đôi khi anh phải ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, lúc đó sẽ kiếm được một khoản béo bở nào đó, Vương Tiểu Hoa sẽ là người chuyên xử lí khoản thu nhập thêm này thay Trần Khiêm.
Vương Tiểu Hoa tay vỗ võ túi, nhanh chóng nhảy lên sau xe ba bánh của Trần Khiêm.
"Vậy mau chóng ra tay thôi!" Trần Khiêm nói.
Sau đó nhanh như chớp lao đến một con ngõ trên phố đồ cổ.
Đồ trong túi là một pho tượng cổ xuất xứ tử nước ngoài, do Trần Khiêm trực tiếp giành được tử trong tay của một thương nhân hải ngoại giàu có.
Đương nhiên, tên thương nhân hải ngoại này cũng không phải thứ tốt lành gì cho cam.
Sau một thời gian rèn luyện, Trần Khiêm chính là chuyên chơi trò đen ăn đen này.
Không còn cách nào mà, bây giờ Trần Khiêm không thể liên lạc với nhà họ Trần, dưới tình huống thiếu tiền, anh chỉ có thể làm vậy thoi.
Lúc hai người đi đến gần một tiệm bán đồ cổ.
Lại gặp một cô gái có vóc người cao gầy, để tóc dài đứng ở trước quầy.
"Ông xem một chút, chiếc vòng ngọc này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Cô gái đó hỏi.
Trần Khiêm nghe thấy giọng nói này, lập tức hơi nhếch lông mày nghỉ ngờ.
Nhưng nghĩ nghĩ rồi lại cảm thấy không thể nào đâu?
Hơn nữa lúc này cô gái đưa lưng về phía hai người họ.
Trần Khiêm cũng không nói gì, dứt khoát đi sang một bên ngồi đợi.
Chủ tiệm giám định đồ cổ là một người trung niên mập mạp hơn năm mươi tuổi, ông ta để ria mép, thoạt nhìn thấy hơi bỉ ổi.
Ông ta cầm vòng ngọc lên quan sát một hồi.
Ông ta lập tức lắc đầu: "Ngọc đúng là rất tốt, thế nhưng đây là loại ngọc thường thấy, tỉ lệ xuất hiện trong giới thượng lưu của thành phố rất ít, nếu cô muốn bán thật, như vậy đi, tôi có thể trả cô ba nghìn tệ."
Ông chủ tiệm nói.
"Gì cơ, ba nghìn tệ thôi ư? Thế nhưng... Thế nhưng tôi đã tham khảo qua trên mạng, loại ngọc này có thể bán được hơn ba triệu nhân dân tệ cơ mài Đây chính là vật báu gia truyền của nhà chúng tôi đấy!"
Cô gái vội la lên.
"Khà khà? Cô nói gì cơ? Hơn ba triệu tệ? Tôi nói này cô hai, trông cô cũng có vẻ ngoan hiền đấy, thế nào lại có thói ăn nói vô căn cứ thế hả? Ở chỗ của tôi hơn ba nghìn đã là giá cao nhất rồi, thế mà cô lại đi tin mấy lời nhảm nhí trên mạng!"
"Còn nữa, cô xem lại bề mặt chiếc vòng ngọc này đi, có dấu vết mài mòn rồi này. Bây giờ tôi nghĩ lại rồi, nó không đáng giá đến ba nghìn tệ đâu, nếu cô còn không tin, trong tiệm của tôi cũng có loại vòng ngọc chất liệu giống hệt chiếc của cô, chính là miếng này đây! Cô xem đi, bây giờ tôi bán ra mười nghìn đấy, nhưng chất lượng hàng của người người còn tốt hơn đồ của cô nữa cơ"
← Ch. 1150 | Ch. 1152 → |