← Ch.0318 | Ch.0320 → |
Cô ta vừa ra đến thì thấy Lamborghini rời đi.
Không thấy Trần Khiêm đâu.
Theo lý thuyết, hẳn là Trần Khiêm vẫn chưa thể đi xa. Chẳng phải chính là...
Hít!
Không dám nghĩ nữa, thật sự không dám nghĩ nữa!
Vương Tiểu Đề hít một hơi thật sâu, nói theo lý thuyết, Trần Khiêm là chủ nhân của chiếc Lamborghini kia!
Ngẫm lại ngày đầu tiên gặp Trần Khiêm, Trần Khiêm dám không nể nang gì, cắt dưa hấu trên thân xe.
Mà bây giờ, Trần Khiêm xuất hiện ở đây, chiếc xe này cũng xuất hiện theo!
Hơn nữa ban nãy Vương Tiểu Đề tận mắt nhìn thấy Trần Khiêm vung tay chỉ hai trăm nghìn mà không hề lo lắng!
Aaa!
Trần Khiêm là chủ nhân của chiếc xe này, vậy Trần Khiêm giàu đến mức nào?
Vương Tiểu Đề sắp không đứng nổi nữa, không phải là thật, tuyệt đối không phải là thật!!!
Lại nói sao khi Trần Khiêm đưa Tô Tử Nguyệt về, anh cũng lái xe về trường học.
Vẫn đậu xe ở công viên nhỏ hẻo lánh như thường. Bước xuống xe, khóa xe."Hello Trần Khiêm!!!"
Bỗng dưng có một cô gái nhảy ra từ bụi cỏ làm Trần Khiêm giật mình.
"Ây da mẹ ơi, cậu làm gì vậy!"
Trần Khiêm sợ đến mức lùi lại một bước.
Chờ đến khi anh thấy rõ là ai đến, Trần Khiêm dở khóc dở cười.
Cô gái trước mắt, lại là Giang Vi Vi.
"Ha ha cậu Trần, tớ đợi cậu được một lúc rồi đó, biết ngay cậu sẽ đậu xe ở đây mài!"
"Wow wow wow, ghê thật nha Trần Khiêm, không ngờ chiếc xe này là của cậu, sao lại không nói cho tớ biết sớm! Làm lần trước người ta hiểu lầm cậu!"
Từ lần trước, bởi vì Trần Khiêm giả làm bạn trai Trịnh Duyệt đến gặp ba mẹ cô ta, sau khi đụng phải gia đình Giang Vi Vi, chuyện Trần Khiêm mua chiếc siêu xe này, xem như đã công khai với Giang Vi Vi.
Có lẽ mọi người không biết, từ đêm đó trở đi.
Giang Vi Vi chưa hề ngủ ngon giấc.
Nhắm mắt lại là nhìn thấy Trần Khiêm.
Và những chuyện đã từng xảy ra giữa cô ta và Trần Khiêm.
Lúc trước Trần Khiêm là thăng nghèo, luôn bị cô ta ức hiếp.
Bảo anh là gì thì anh làm đó.
Trong mắt cô ta, Trần Khiêm còn chẳng bằng một con chó.
Nhưng bây giờ không biết tại sao, không biết tự lúc nào, thái độ của cô ta với Trần Khiêm đã có sự thay đổi.
Thậm chí đến bây giờ, Giang Vi Vi còn nghỉ ngờ có phải mình đã yêu Trần Khiêm rồi không.
Nếu không thì không thể suốt ngày mơ thấy Trần Khiêm được!
Hơn nữa bây giờ, cứ nhìn Trần Khiêm là thấy Trần Khiêm thật đẹp trai, đẹp trai muốn chết, muốn cắn cậu ta một cái.
Thậm chí có một đêm, cô ta còn nhìn ảnh chụp của Trần Khiêm làm chuyện đó, ây da da, mắc cỡ quá đi à!
Tóm lại, mấy ngày nay Giang Vi Vi ngóng trông muốn được gặp Trần Khiêm đẹp trai một lần.
Cho nên cô ta đợi trước ở đây.
"Trần Khiêm, cậu nói chuyện đi mà!" Giang Vi Vi dịu dàng hơn nhiều.
Đặc biệt là ánh mắt này, làm Trần Khiêm nổi hết da gà.
"Ừm, bạn Giang Vi Vi à, cậu không cần phải vậy đâu, nói thật lòng, mặc dù lúc trước tôi rất hận cậu đã ức hiếp tôi, còn thường xuyên mỉa mai tôi nhưng bây giờ tôi lại hơi thích cậu của trước kia, đừng như vậy nữa được không?"
Trần Khiêm nuốt nước bọt.
"Hừi Trần Khiêm, tớ phát hiện cậu có khuynh hướng thích bị ngược đó nha, hừ hừ, có phải tớ nên giống như lúc trước, măng cậu, thậm chí là đánh cậu thì cậu mới thấy vui vẻ, hoặc là cậu nằm trên giường, tớ dùng roi da đánh cậu thì cậu mới vui vẻ được? Biến thái quá đi! Hư quá đi!"
Giang Vi Vi ám chỉ. Sao Trần Khiêm lại không hiểu được chứ. Da đầu anh tê rần ngay.
Nếu biết cô ta là loại người thế này thì anh sẽ không công khai thân phận với Giang Vĩ Vi.
Bà chị, bà thích tôi hồi nào, bà thích tiền của tôi đúng không?
Trần Khiêm không dám nói tiếp.
Giang Vi Vi dậm chân một cái: "Ây da, cậu đấy, từ lần đầu tiên tớ quen cậu, cậu đã kiệm lời ít nói rồi, cậu đừng có như: ông lão được không! Hừ, bởi vì lúc trước tớ không tốt với cậu nên tớ cho cậu một cơ hội trừng phạt tớ, cậu muốn trừng phạt thế nào tớ cũng chịu hết, được không?"
Nói xong còn bước đến kéo cánh tay Trần Khiêm áp vào. lòng mình.
Mấy ngày nay Giang Vi Vi nhớ Trần Khiêm phát điên rồi.
Cũng quyết tâm sẽ ăn Trần Khiêm bằng được.
← Ch. 0318 | Ch. 0320 → |