← Ch.279 | Ch.281 → |
Đừng nói là một trăm tệ, không chừng hai mươi tệ còn tiêu không hết đấy!
Món quà này... sao mà khó tặng quá vậy trời?
“Hay là... ” Trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường này, Ngô Lục Lục chậm rãi giơ tay lên, nhỏ giọng đưa ra ý kiến: “Chúng ta đi siêu thị đi?... Mấy món đồ ăn đông lạnh chắc vẫn còn nhiều á. ”
Vả lại giá mắc hơn và cũng có trọng lượng hơn!
Ngô Thẩm Văn?
Ngô Thẩm Văn lại một lần nữa muốn ném thằng em trai khó khăn lắm mới trở về nhà này ra khỏi xe.
Mà lúc này, Thẩm An đang dẫn Nghiêm Thanh đi đến gõ cửa văn phòng của Chu Phổ.
Sau khi đẩy cửa ra, anh ấy nói với người đang ở bên trong: “Thầy ơi, em mời sư bá tới rồi ạ. ”
Dứt lời, Thẩm An nép sang một bên nhường đường cho Nghiêm Thanh đi vào.
Còn bản thân thì đứng ở cạnh cửa rồi từ bên ngoài đóng lại, sau đó canh giữ ở ngoài cửa.
“Sư huynh. ” Chu Phổ đang sắp xếp thứ gì đó, nhìn thấy Nghiêm Thanh thì vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía ông ấy, tiếp đó kéo tay ông ấy đi đến bàn làm việc: “Anh xem này!”
Giọng điệu của Chu Phổ rất hưng phấn.
… Không, nói một cách chính xác hơn là vui 𝐬ư●ớn●g tột độ.
Nghiêm Thanh rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Chu Phổ, cho dù là lần trước đấu giá được cỏ Vọng Bắc Đông, cũng không thấy ông ấy vui vẻ như bây giờ.
Vì thế Nghiêm Thanh để mặc cho Chu Phổ kéo mình đi về phía trước, không nhịn được thắc mắc hỏi: “Sư đệ à, rốt cuộc là chuyện gì mà làm cho cậu vui vẻ thế?”
“Anh xem rồi sẽ biết thôi. ” Chu Phổ kéo ông ấy đến trước bàn làm việc, kích động cầm lấy một tờ giấy ghi chú bên trong đó đưa cho ông ấy rồi nói: “Sư huynh, anh xem đây là cái gì?!”
“Chẳng qua là... ” Nghiêm Thanh nhận lấy, nói được nửa câu thì dừng lại, sau khi thấy rõ sự khác biệt bên trên đó, ông ấy chợt mở to mắt, vội vàng quay đầu nhìn về phía Chu Phổ.
Không thể tin được hỏi: “Đây là... đã được bổ sung hoàn chỉnh ư?!”
Tờ giấy ghi chú trong tay Nghiêm Thanh là tranh của một loại thảo dược mà ông ấy cực kỳ quen thuộc, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ra bên trong đó đã bổ sung những tác dụng còn thiếu của thảo dược, thậm chí còn sửa chữa những lỗi sai của bản gốc.
Chu Phổ kích động gật đầu lia lịa, trong phút chốc không nói nên lời.
Mà Nghiêm Thanh thì cố gắng kìm nén sự hưng phấn, cau mày hỏi: “Cậu có chắc rằng những ghi chép trên này đều chính xác hay không?”
“Chắc. ” Chu Phổ gật đầu: “Sau khi lấy được bản được sửa chữa hoàn chỉnh này, em và Tiểu An đã liên tục thử nghiệm suốt mấy ngày nay, đến khi chắc chắn rồi mới dám nói chuyện này với sư huynh đấy. ”
Dừng một chút, Chu Phổ lại kích động nói: “Sư huynh à, nói không chừng... thầy của chúng ta sắp được cứu rồi!”
Nghiêm Thanh cũng nghĩ đến điều này, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xúc động.
Nhưng dừng một chút, ông ấy lại nhìn về phía Chu Phổ, hỏi: “Sư đệ à, cái này cũng là do vị kia sửa giúp cậu sao? Nếu ông ấy đã có thể sửa, vậy biết đâu chừng... có thể nhờ ông ấy xem bệnh giúp thầy?”
Nghe xong những lời này, sắc mặt của Chu Phổ trở nên hơi kỳ lạ, khiến Nghiêm Thanh không nhịn được mà gọi một tiếng: “Sư đệ ơi?”
Lúc này Chu Phổ mới ấp úng nói: “Sư huynh à, thật ra... anh đã gặp người này một lần rồi. ”
“Anh đã từng gặp rồi ư?” Nghiêm Thanh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi lại nhận ra gần đây mình không hề gặp ông cụ nào đức cao vọng trọng, hay có cốt cách hơn người cả.
Ông ấy không khỏi tò mò: “Hình như không có thì phải?”
“Anh thật sự đã gặp rồi. ”
Chu Phổ đáp, dừng vài giây lại gợi ý cho ông ấy: “Không phải dạo trước anh đã từng đến Luyện Khí Viện làm giáo viên coi thi và đánh giá sao?”
“Ừ. ” Nghiêm Thanh gật đầu, cẩn thận suy nghĩ: “Nhưng hôm ấy anh cũng không có nhìn thấy gương mặt xa lạ nào cả. ”
Nói đến đây, ông ấy lại nhìn sang Chu Phổ, “ây da” một tiếng rồi nói: “Đừng có úp úp mở mở nữa, mau nói lẹ đi. ”
“Là Tô Tái Tái. ”
Chu Phổ lập tức trả lời: “Sinh viên năm nhất của Luyện Khí Viện. ”
“Cô bé cấp thấp đó sao?” Nghiêm Thanh nhanh chóng nhớ ra người mà Chu Phổ nhắc tới, dù sao thì cô cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng của ngày hôm đó.
Sau khi đắn đo suy nghĩ, ông ấy lại hỏi: “Ý của cậu là... người đã giúp cậu chỉnh sửa chính là thầy của cô bé này sao?”
Dừng một chút, không đợi Chu Phổ trả lời, Nghiêm Thanh lại tự mình gật đầu: “Vậy cô bé ấy đạt cấp thấp cũng là hợp tình hợp lý rồi. ”
“... Không phải. ”
“Hả?” Nghiêm Thanh khó hiểu nhìn ông ấy.
“Người em muốn nói không phải là thầy của con bé, mà là bản thân con bé cơ, sư huynh ạ. ” Chu Phổ dứt khoát nói liền một hơi để làm rõ vấn đề.
“Sư huynh à, trò Tô Tái Tái chính là người đã chỉnh sửa giúp em đấy. ”
“... ” Nghiêm Thanh nhìn chằm chằm Chu Phổ, ánh mắt khó hiểu lúc ban nãy, giờ đây đã trở nên có chút ngơ ngác.
Như muốn nói “Sư huynh của cậu lớn tuổi rồi, nghe không rõ lắm, cậu có thể nói lại là ai không?!”
-----
Cửa từ bên trong mở ra vang lên một tiếng “lạch cạch”, ở ngoài cửa, Thẩm An vốn đang giả vờ nghịch điện thoại nhưng trên thực tế là luôn cảnh giác xung quanh, nghe thấy động tĩnh thì lập tức quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp thầy của mình đang từ trong phòng đi ra.
Trước khi đóng cửa, ông ấy còn thò đầu vào bên trong nói thêm một câu: “Sư huynh à, anh cứ từ từ suy nghĩ đi, em đi hút điếu thuốc cái đã. ”
Sau đó ông ấy mới đóng cửa lại, quay đầu rời đi.
“Thầy ơi. ” Thẩm An cất điện thoại vào, đứng thẳng người nhìn Chu Phổ, dừng một chút, rồi lại nhìn về phía cánh cửa đã được đóng lại, tiếp đó lại một lần nữa đưa mắt nhìn ông ấy, thắc mắc hỏi: “Sư bá…?”
“Còn ở bên trong ấy. ” Chu Phổ hờ hững trả lời, dừng một chút, quay đầu hỏi học trò của mình: “Có thuốc lá không?”
“???!” Thầy ơi, thầy hút thuốc thật á?!
Thẩm An thoáng sửng sốt, sau khi tỉnh táo lại thì nhanh chóng gật đầu, lấy một điếu thuốc ra đưa cho ông ấy.
“Ầy... Lâu lắm rồi không hút. ” Chu Phổ châm lửa nhấp một ngụm rồi nói với Thẩm An.
Lúc nói ra lời này, ông ấy còn ngượng ngùng cười.
Thẩm An vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ có thể hiểu: “Khi tâm trạng kích động thì có lúc em cũng sẽ hút một điếu mà. ”
Chu Phổ gật đầu, đang chuẩn bị đưa lên miệng hút tiếp thì cửa văn phòng lại lần nữa mở ra, Nghiêm Thanh đứng ở cửa, nhìn về phía Thẩm An rồi lại nhìn sang Chu Phổ.
“Sư huynh?!” Chu Phổ có hơi lúng túng, tuy năm nay ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng ông ấy biết Nghiêm Thanh không thích người khác hút thuốc.
Ngay khi Chu Phổ đứng thẳng dậy, chuẩn bị dập điếu thuốc thì——
——“Cho tôi một điếu luôn. ”
Nghiêm Thanh nói ra lời này với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hai thầy trò Chu Phổ: “(⊙o⊙)?!”
Chờ hút thuốc xong, hai sư huynh đệ bắt đầu bàn bạc chuyện chính: Đó là phải làm sao để chiêu mộ kho báu mang tên Tô Tái Tái này về Luyện Đan Viện.
“Việc này chúng ta không thể ra mặt, phải tìm phó viện trưởng Tôn hoặc phó viện trưởng Vạn mới được. ”
Nghiêm Thanh nói, sau khi dừng một chút thì bổ sung thêm: “Đáng tiếc phó viện trưởng Vạn còn chưa về nước. ”
Cho nên ông ấy chỉ có thể đi tìm phó viện trưởng Tôn.
Nghĩ đến việc phải đi tìm ông ta, Nghiêm Thanh không nhịn được nhíu mày lại.
Lúc trước khi thầy của họ - phó viện trưởng Quách - vẫn còn mạnh khỏe, ông ấy cũng không hợp rơ với ông phó viện trưởng Tôn này.
Thật ra với năng lực của Chu Phổ thì ông ấy đã đủ tư cách trở thành giáo sư chính thức của Luyện Đan Viện từ lâu rồi.
Lúc trước khi phó viện trưởng Quách còn chưa xảy ra chuyện, ông ấy đã từng lén bàn bạc với Nghiêm Thanh, bảo rằng muốn tranh thủ giành lấy vị trí giáo sư chính thức thay Chu Phổ.
Ai ngờ không qua bao lâu thầy của ông ấy lại xảy ra chuyện, cuối cùng biến thành người thực vật.
Mà phó viện trưởng Tôn thì liên tục đánh trống lảng, kiên quyết không ký tên vào văn bản cho phép Chu Phổ trở thành giáo sư chính thức.
Muốn trở thành giáo sư chính thức thì cần phải có sự đồng ý của hai vị phó viện trưởng mới được, bởi vậy trong việc này, dù phó viện trưởng Vạn có muốn thì cũng không thể giúp được gì.
← Ch. 279 | Ch. 281 → |