Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 276

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 276
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Đám ác 🍳𝖚_ỷ trong phòng học lập tức sợ đến độ vội chen nhau bay ngược vào trong, sợ rằng chỉ cần bất cẩn chạy ra khỏi chỗ này là sẽ bị đám lệ 🍳●υ●ỷ canh giữ bên ngoài cắn nuốt ngay.

[?! Không đúng, rốt cuộc bên ngoài có cái gì thế?!]

[Chẳng biết, nhưng cảm giác có vẻ rất *****. ]

[Sợ quá đi mất!]

Đại Khôn Hào cũng bị dọa sợ 𝐜-𝐡-ế-ⓣ khiếp, vừa cố gắng giấu mình sau tấm lưng của Tô Tái Tái, vừa trợn mắt nhìn chằm chằm cửa phòng học, 𝓇●u●𝖓 𝐫●ẩ●ⓨ nói: “Bên… bên ngoài hình như có thứ gì lợi hại lắm. ”

“À, không có việc gì. ” Giọng nói Tô Tái Tái lạnh nhạt: "Kí. ch thích nha!"

“???” Không phải đâu cô hai à, rốt cuộc cô muốn dùng câu nói này tổn thương cậu ta bao nhiêu lần hả?

Đại Khôn Hào bị bản thân vả mặt sưng phồng, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái.

Nhưng cái gì cũng không thể nói được.

Đúng lúc này, giống như đang hưởng ứng lời của Tô Tái Tái, những thứ canh giữ ngoài kia đang nhàn nhã nằm rạp trên mặt đất, lỗ mũi phun khí phì phò, vừa khiến lớp bụi bặm ở trên cửa phòng bị thổi tung lên, đồng thời cũng khiến những con ác ⓠц●ỷ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Những thứ đó vây Tô Tái Tái trong phòng học nhưng không dám vào, cũng chẳng dám lui.

“Được rồi, đừng lo lắng, còn tôi ở đây mà. Cậu qua đó dùng bánh bao ngọt đập ⓒh·ế·т bọn nó đi. ” Tô Tái Tái đẩy Đại Khôn Hào đang tránh sau lưng mình ra trước.

“.. ” Cô hai ơi, cô còn muốn vả mặt tôi thêm bao nhiêu lần nữa hả!

Đại Khôn Hào bị đẩy ra phía trước, vẻ mặt tội nghiệp, quay đầu nhìn lại Tô Tái Tái ở sau lưng, dáng vẻ ôm bánh bao ngọt của cậu ta khiến người ta không nhịn được nghĩ tới câu hát “Trong tay tôi ôm bánh ngô, trong lòng lại đầy nước mắt”, rất phù hợp với hoàn cảnh bây giờ của cậu ấm này.

“Ai da, nói đùa thôi mà. ” Tô Tái Tái cười hì hì, rốt cuộc cũng tìm lại được chút lương tâm: “Cậu chia những thứ này cho bọn nó là được rồi. ”

Cô dừng lại một chút rồi nói thêm: “Yên tâm, không có vấn đề gì đâu. ”

“Chia, chia cho bọn nó, bọn nó sẽ đi sao?” Bây giờ Đại Khôn Hào đúng là một cậu nhóc đáng thương, nhưng Tô Tái Tái chỉ phất phất tay thúc giục cậu ta.

“Nhanh lên!”

... Được rồi.

Đại Khôn Hào không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo.

Cậu ta cố gắng nhanh chóng xé nhỏ bánh bao ngọt ra, hai tay giơ bánh lên, tung về phía đám ác 🍳υ●ỷ, một giây sau lập tức chạy lại về chỗ cô.

Cậu ta đang muốn trốn sau lưng Tô Tái Tái thì lại bị cô dùng một tay túm chặt lấy, túm ra đằng trước.

“??” Cô hai à, cô làm gì thế?

Đại Khôn Hào cam chịu không dám nói lời nào, giống như gà con tùy ý để Tô Tái Tái xách sau cổ mình, lại còn yên tĩnh và nghe lời nữa.

Thấy thế, Đại Vi và đám cư dân mạng liên tục tấm tắc bảo lạ.

Chẳng lẽ, đây chính là “Ác ma sẽ bị ác ma trị” trong truyền thuyết sao?

[Không biết vì sao, tôi cảm thấy... Nói không chừng cậu ấm nhà giàu này sẽ quay lại con đường chính đạo đấy?]

[Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy... ]

Bão bình luận cũng phụ họa tới tấp, đến Đại Vi cũng yên lặng gật đầu tán thành.

Cô ấy làm chị của tiểu Hào, lúc này cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nhưng mà... Cũng nhịn không được thay cậu ta nhỏ vài giọt nước mắt chua xót.

Nhìn sơ qua mà nói thì cậu ta bị Tô Tái Tái chỉnh quá thảm rồi!

Đại Vi nhìn Đại Khôn Hào nhỏ bé, yếu ớt, không có sức lực nào trong màn ảnh đầy thương hại.

Em họ à! Kiên trì nha!

Đại Khôn Hào chẳng thể nào biết được Đại Vi đang động viên mình, cậu ta đang bị Tô Tái Tái xách tới trước mặt đám ác ⓠ*ⓤ*ỷ, trên mặt tràn ngập sợ hãi.

Tình hình bây giờ là thế nào đấy?

Chẳng lẽ cô thật sự muốn ném cậu ta cho bọn nó ăn sao?

Không muốn đâu, siêu đỉnh ơi! Cậu ta biết sai rồi!

“Lại đây, nhớ rõ ràng gương mặt này cho tôi. ” Tô Tái Tái cười tủm tỉm xông tới chỗ đám ác զ.υ.ỷ.

Gào!

Đám ác q*u*ỷ hoảng sợ trao đổi ánh mắt với nhau, không rõ rốt cuộc người này muốn làm gì.

Cùng chung một nỗi nghi hoặc, không chỉ có đám cư dân mạng mà còn có cả Đại Khôn Hào nữa.

Nhưng không đợi cậu ta hèn mọn đặt câu hỏi, Tô Tái Tái đã đi trước, giải đáp thắc mắc trong lòng mọi người.

“Cậu Đại này là khách hàng của tôi, người ta nói muốn chơi cái gì đó kíc. h thích. ” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.

Khi vẻ mặt đờ đẫn của Đại Khôn Hào dần dần mất đi ⅼ_i_𝓃_𝒽 ♓ồ_ⓝ, cô nói với đám ác 𝐪ⓤ.ỷ: “Cho nên, lúc nãy bọn mày đã ăn bánh bao ngọt của tôi đến no bụng rồi, cứ coi đó như tiền công. Chuyện tiếp theo... Biết phải làm gì rồi chứ?”

Đám ác ⓠu-ỷ nhìn nhau, yên lặng gật đầu.

“Tốt lắm!” Tô Tái Tái hài lòng gật đầu, quay qua nhìn Đại Khôn Hào, còn nói: “Cậu nhìn đi, tôi nói không sai đúng không? Chỉ cần cậu đi theo tôi, tôi nhất định có thể cho cậu kí. ch thích. ”

“... Bây giờ tôi hối hận còn kịp không?" Đại Khôn Hào yếu ớt nói, cuộc sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi.

“Sao mà được chứ!” Tô Tái Tái nhíu mày: “Cậu Đại của chúng ta từ nhỏ tới lớn chưa từng biết sợ là gì mà! Cố lên! Cậu có thể!”

Tô Tái Tái nắm chặt tay Đại Khôn Hào, động viên cậu ta.

Một lúc sau, cô bổ sung thêm: “Hơn nữa, tổ chương trình trả tiền công cho tôi cao như thế, tôi phải thể hiện tốt một chút mới được. ”

“... ” Đại Khôn Hào.

[... ] Đám bình luận.

Tô Tái Tái nhìn về phía máy quay, cười tủm tỉm: “Để tôi giới thiệu về bản thân mình một chút. Chào mọi người, tôi là một người làm công. ”

“Sau này nếu có ai muốn tìm kí. ch thích thì đều có thể tới tìm tôi. Cam đoan phục vụ chu đáo, khiến khách hàng hài lòng, chơi vui vẻ thỏa thích. ”

Cô vừa nói, còn hơi nghiêng người, để cư dân mạng nhìn thấy đám ác 🍳.ц.ỷ sau lưng cô.

Đám cư dân mạng nghe xong, cùng nhau dời ánh mắt lên vẻ mặt “Ⓛⓘ●ⓝ●𝖍 ♓●ồ●ռ đã không còn ở đây” của Đại Khôn Hào, bọn họ giật cả mình, sau đó nháo nhào nói cảm ơn.

[Không được, không được. Cảm ơn ý tốt của siêu đỉnh. ]

Cái này chơi có hơi lớn quá rồi!

Đây rõ ràng là chơi tới 🌜●𝒽●ế●ⓣ luôn mà!

Nghĩ thế, ánh mắt đám cư dân mạng nhìn Đại Khôn Hào đều đầy vẻ thương hại.

Anh Hào... Cố lên.

Đại Khôn Hào?

Đại Khôn Hào:... Cười sống sót:)

...

Sau đó sao?

Sau đó dám cư dân mạng chỉ có thể trợn mắt há mồm thưởng thức trọn vẹn hai mươi phút cảnh Đại Khôn Hào bị ác զυ·ỷ đuổi theo, thả ra, rồi lại đuổi theo trên màn hình.

Cuối cùng, khi Đại Khôn Hào lại lần nữa bị đám ác q⛎_ỷ ấn xuống đất, cậu Đại trực tiếp nằm co quắp ở đó, bất động.

“... Tao mệt rồi, chạy không được nữa. Bọn mày muốn làm thế nào thì làm thế đó đi!”

Hủy diệt đi.

[Không được, bây giờ bọn này đang là 🍳⛎·ỷ làm công cho đại ca, lúc nãy cũng đã thu “tiền công” rồi, phải làm việc thật tốt!

Cậu đừng làm ảnh hưởng tới công việc của bọn tôi, nhanh đứng dậy, chạy đi!]

Đám ác ⓠ*u*ỷ hung dữ chọc chọc Đại Khôn Hào đang nằm trên đất như một con cá ướp muối.

“... Tới đi!” Đại Khôn Hào thành thật nói: “Nhanh chóng cho một nhát đi!”

???

Cái người này làm sao thế?

Đám ác 𝐪.⛎.ỷ cảm thấy Đại Khôn Hào không hề tôn trọng công việc của bọn nó chút nào.

Tức giận!

Còn đám cư dân mạng thì cười sắp điên luôn rồi.

Đại khái là bầu không khí vui 💲ướ·n·ɢ này đã chệch hướng quá xa với chủ đề của Huyền Linh Sư rồi.

Lúc này, Tô Tái Tái vẫn luôn đi ở đằng sau chậm rãi đi tới, cúi đầu nhìn Đại Khôn Hào đang nằm bẹp một chỗ, sống c♓_ế_𝖙 cũng không chịu động đậy.

Chân cô đá nhẹ vào bắp chân và bụng của cậu ta, lúc này mới gật gật đầu.

Sau đó, cô ngồi xổm xuống bên cạnh cậu ta hai tay ôm lấy má, cười tủm tỉm hỏi: “Sau này có biết nghe lời không?”

“... ” Đại Khôn Hào rưng rưng nước mắt, yên lặng gật đầu.

“Không được kiêu ngạo như vậy nữa, còn phải nghe lời chị cậu nữa, biết chứ?”

Cậu ta lại gật đầu... Ủa???

Đại Khôn Hào gật đầu được một nửa thì “Hả” một tiếng, đứng bật dậy, mở to mắt nhìn Tô Tái Tái. Rốt cuộc cậu ta cũng nhớ ra vì sao trông cô khá quen mắt.

“Cô... Cô là???”

“Đúng vậy. Đàn chị Đại đối xử với tôi rất tốt. ” Tô Tái Tái tiếp tục ôm mặt, cười tủm tỉm nói: “Cho nên tôi chăm sóc em trai chị ấy một chút cũng là chuyện nên làm mà. ”

Chương (1-301 )