← Ch.263 | Ch.265 → |
Tô Tái Tái nghe Khúc Nhiên gọi mình thì chuyển ánh mắt từ trên người của Mễ Nhã sang cô ấy: “Em và đàn chị Đại chờ ở bên ngoài lâu lắm rồi đó, chị chậm quá đi. ”
“À à, chị ra liền. ” Khúc Nhiên vội vàng gật đầu, đang muốn xoay người đi về phía đám người Tô Tái Tái thì Mễ Nhã đột nhiên vượt mặt cô ấy rồi đi một mạch qua đó.
“Cô là Tô Tái Tái - sinh viên năm nhất mới vào năm nay của Luyện Khí Viện đúng không?” Mễ Nhã chả buồn nhìn Đại Vi mà chỉ chăm chăm vào Tô Tái Tái rồi nở nụ cười.
Cô ta ra vẻ từ tốn gật đầu nói: “Chào cô, tôi là Mễ Nhã - sinh viên năm tư, cấp F, cô có thể gọi tôi là đàn chị Mễ. ”
“Hẳn là cô cũng biết nhà họ Mễ nhỉ?”
Mễ Nhã cười cười: “Có lẽ cô còn chưa rõ tình hình cụ thể trong học viện, thường thì tới năm tư là mọi người sẽ phải suy xét về con đường tương lai cho mình rồi.
Nếu không vào Lục Bộ được thì việc gia nhập một số gia tộc có lịch sử lâu đời là sự lựa chọn không tồi đấy. Cô mới năm nhất mà đã đạt được hạng “cấp thấp”, cho nên cô có tư cách tiến vào nhà họ Mễ của bọn tôi.
Hay cô kết bạn WeChat với tôi đi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô thời gian đến tập đoàn của nhà họ Mễ để đăng ký thông tin, cô thấy sao?”
Giọng điệu bố thí của kẻ bề trên, quả không hổ là cô cả của nhà họ Mễ.
Đại Vi ở một bên nghe xong lập tức sầm mặt, nếu không phải cô ấy còn nhớ tập đoàn của nhà họ Đại có hợp tác với tập đoàn của nhà họ Mễ thì cô ấy đã nổi trận lôi đình từ lâu rồi, xem như xả giận thay cho Khúc Nhiên và Tô Tái Tái.
Con nhỏ Mễ Nhã này vẫn khó ưa như xưa!
Nhưng Tô Tái Tái lại không thèm để ý, cô hơi nghiêng đầu tựa người vào khung cửa, ánh mắt lướt qua Mễ Nhã rồi dừng lại trên người của Khúc Nhiên, nhẹ giọng thúc giục: “Đàn chị, chị xong chưa?”
“Hả?” Khúc Nhiên ngẩn người nhìn về phía Tô Tái Tái - người cũng đang nhìn mình - cảm thấy đầu óc như thể đang 𝒸ⓗ●ế●𝐭 máy.
Từ nhỏ tới lớn cô ấy đã bị Mễ Nhã dùng cách này cướp lấy bạn bè của mình không biết bao nhiêu lần.
Đại Vi là ngoại lệ duy nhất.
Nhưng bây giờ...
Khúc Nhiên sững sờ nhìn Tô Tái Tái, trống 𝐧*ɢ*ự*𝐜 dồn dập liên hồi.
Cô ấy vô cùng chờ mong, nhưng rồi lại không dám hy vọng quá xa vời.
Bởi vì bị tổn thương quá nhiều lần cho nên cô ấy đã xuất hiện phản xạ có điều kiện muốn né tránh những chuyện như thế này.
Lần này… Liệu cô ấy có thể đặt niềm tin thêm một lần nữa không?
Có lẽ là vì Khúc Nhiên đã sững người quá lâu, Tô Tái Tái lại nghiêng đầu hỏi cô ấy: “Chị xong chưa? Xong rồi thì tụi mình đi ra ngoài ăn cơm nè. ”
Không chờ Khúc Nhiên trả lời, Mễ Nhã đã hoàn hồn trước, cô ta nhíu mày nhìn Tô Tái Tái, nhưng chỉ mới kịp thốt ra một chữ “cô” thì Tô Tái Tái đột nhiên liếc về phía cô ta một cái, sau đó thản nhiên nói: “Tránh ra giùm cái. ”
Mễ Nhã ngớ người, cảm thấy mình đã nghe lầm rồi: “Gì cơ?”
“Chị cản đường tôi. ” Tô Tái Tái bình tĩnh trình bày sự thật, giọng nói không có vẻ gì là tức giận cả.
Nhưng Mễ Nhã nghe xong thì sắc mặt lập tức lạnh như băng, chờ Tô Tái Tái nói nốt nửa câu cuối, mặt cô ta cũng xanh mét như tàu lá.
“Bộ chị không biết là mình chướng mắt lắm hả?” Tô Tái Tái hỏi một cách chân thành, giọng nói vừa vô tội lại vừa có phần… dễ chọc người ta chửi.
Nhưng câu nói này lại làm Đại Vi - người đứng bên cạnh Tô Tái Tái - thiếu điều muốn ôm lấy và hôn cô một cái “chụt”.
Ôi, có đàn em kiêu ngạo như thế này, cô ấy yêu đàn em 𝒸hế·† mất.
Đại Vi - người trước đó không lâu còn nói “đàn em kiêu ngạo như thế này chắc phải vứt thôi chứ không xài được” - lập tức lật mặt như lật bánh tráng.
“Đàn em à, cảm ơn em nha. ” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái, cảm động đến mức không biết nên nói gì.
“Đàn chị không cần khách sáo. ” Tô Tái Tái nói: “Em chẳng qua chỉ là nói sự thật thôi. ”
Nghe vậy, Đại Vi lập tức ưỡn n*𝖌ự*c tự hào, lớn tiếng hùa theo Tô Tái Tái: “Đúng đó! Tiểu Tái chỉ đang nói sự thật thôi mà. ”
Khúc Nhiên mỉm cười, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Có điều nghĩ đến khuôn mặt cực kỳ khó coi vừa rồi của Mễ Nhã lúc cô ta rời đi, trên mặt của Khúc Nhiên lại lộ ra vẻ lo lắng.
Cô ấy thở dài, nói: “Chị chỉ lo là sau này Mễ Nhã sẽ làm khó em thôi. ”
“Làm khó ư?” Tô Tái Tái nghe vậy, dừng một chút, tiếp đó bổ sung: “Em á?”
Lời nói của Khúc Nhiên cũng khiến Đại Vi từ trong cơn phấn khích quá độ vừa rồi bình tĩnh trở lại, bắt đầu lo lắng thay cho Tô Tái Tái giống như Khúc Nhiên.
Thấy cô trả lời như vậy thì Đại Vi “ây da!” một tiếng rồi lại lên tiếng: “Tiểu Tái à, Khúc Nhiên nói đúng đó, có lẽ trước đây em không ở thủ đô nên không biết thôi, nhà họ Mễ... không dễ chọc đâu. ”
Tuy cô ấy không muốn thừa nhận, nhưng cũng đành phải bĩu môi khuất phục mà thôi.
Dừng một chút, cô ấy bổ sung thêm: “Em hỏi Khúc Nhiên là biết liền. ”
Khúc Nhiên gật đầu, cô ấy đang định kể sơ cho Tô Tái Tái nghe về nhà họ Mễ thì cô chợt lắc đầu cắt ngang: “Đàn chị ơi, chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
“Loại chuyện nhỏ nhặt này... ” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, vỗ vào bụng, nói: “Hay là đợi lúc ăn cơm rồi mình hãy nói nha chị?!”
Cứ coi như là nói chuyện phiếm trong lúc ăn cơm đi.
“???”
Có lộn không vậy đàn em, em nói đây là chuyện nhỏ ư???!
... Đúng là đàn em siêu đỉnh có khác.
Khúc Nhiên và Đại Vi nghe xong thì đưa mắt nhìn nhau, tiếp đó quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái rồi đồng loạt giơ ngón tay cái lên.
Không biết nên nói gì mới tốt đây, thôi thì cho em một cái like vậy.
Cũng không hiểu vì sao lúc đầu hai người họ còn có chút căng thẳng, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ “kiêu ngạo” của Tô Tái Tái thì... họ lại cảm thấy sự việc cũng không quan trọng đến mức đó!
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm trước đi. ” Khúc Nhiên cười nói: “Vừa ăn vừa nói chuyện nè. ”
-------
Thật sự thì chuyện này nói ra cũng khá đơn giản, mẹ của Khúc Nhiên là con gái của nhà họ Mễ, Mễ Nhã phải gọi mẹ Khúc một tiếng “cô út”.
Thời mẹ Khúc còn trẻ cũng từng thi vào Huyền Học Viện, vào năm hai, khi bà ấy làm kiểm tra đánh giá đầu năm thì đạt “cấp thấp”.
Từ đó bà ấy không chỉ được Luyện Khí Viện coi trọng, mà nhà họ Mễ cũng quyết định dốc hết sức bồi dưỡng bà ấy.
Cũng vì thế mà còn từng đe dọa đến vị trí người đứng đầu của thế hệ tiếp theo ở nhà họ Mễ lúc đó, cũng tức là vị trí hiện nay của ba Mễ Nhã.
Nhưng mẹ Khúc chưa từng nghĩ đến việc tranh giành nhà họ Mễ với anh cả của mình.
Bà ấy không hề hứng thú với vị trí đó, cũng không hề hứng thú với việc luyện khí, chỉ vì nhà họ Mễ là một gia tộc nổi tiếng về luyện khí, nên bà ấy mới bị ép phải lựa chọn Luyện Khí Viện mà thôi.
Nhưng trên thực tế, mẹ Khúc lại có hứng thú với các dược lý của Luyện Đan Viện hơn.
Bà ấy thường xuyên trốn tiết ở Luyện Khí Viện, rồi lén lút tham gia các lớp học của Luyện Đan Viện.
Dần dà, mẹ Khúc đã quen biết với ba Khúc - người lấy tư cách là học sinh dự thính để vào trường.
Ba Khúc nghĩ rằng mẹ Khúc cũng là học sinh dự thính như mình nên đã hết lòng giúp đỡ bà ấy, sau khi cả hai tiếp xúc với nhau được một thời gian thì sinh ra tình cảm với đối phương.
Đến lúc nhà họ Mễ biết được chuyện này, mẹ Khúc đã quyết định không kết hôn với ai khác ngoài ba Khúc.
Thậm chí là lấy cái 🌜·𝖍ế·✞ để uy *****, ép nhà họ Mễ phải hủy bỏ cuộc hôn nhân đã sắp đặt ban đầu, chấp nhận để bà ấy gả cho ba Khúc.
Đồng thời mẹ Khúc hứa rằng sẽ cùng với ba Khúc nghiên cứu ra một loại thuốc có thể giúp con người ta nhanh chóng đột phá.
Hơn nữa bà ấy còn sẵn sàng làm vật thử nghiệm của ba Khúc.
Kết quả là nghiên cứu còn chưa thành công thì ba Khúc đã qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn.
——Vì để hái một loại thảo dược quan trọng mà ông ấy đã tiến vào vùng đất âm tà, để rồi bị lệ 𝐪_u_ỷ nuốt chửng hết nửa người.
Lúc tìm thấy thì máu thịt của ông ấy đã nằm rải rác khắp nơi, vả lại còn không đủ để ghép thành một т𝐡_𝖎 †ⓗ_ể hoàn chỉnh nữa.
← Ch. 263 | Ch. 265 → |