Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 259

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 259
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

“Trước kia em có nhìn thấy cô ta hai lần. ”

Tô Tái Tái giải thích: “Cũng xem như có tiếp xúc gần. ”

Mặc dù bọn họ không nói chuyện, nhưng cô ta nuôi ⓠυ·ỷ nhỏ, lần *****ên tới nhà người khác đã chạy lung tung, vừa nhìn là biết không được chủ nhân dạy dỗ tốt.

Hóa ra là như vậy.

Khúc Nhiên từ tốn gật đầu, sau đó “ừ” một tiếng, còn nói thêm: “Vậy chị nghe theo đàn em. ”

“???” Vì sao Khúc Nhiên nghe lời Tiểu Tái mà không nghe lời cô ấy chứ!

Đại Vi trợn tròn mắt nhìn Khúc Nhiên, vô cùng tức giận mà ăn mất con tôm Khúc Nhiên đã bóc vỏ.

Ăn hết tôm của Khúc Nhiên luôn!

Tới nỗi Khúc Nhiên phải gấp gáp “Ơ này!” một tiếng rồi nhanh chóng ngăn cản.

Tô Tái Tái ở bên cạnh cười vui vẻ, nhân lúc hai người họ không lưu ý, cô đổ đầy tôm đã bóc vỏ vào trong dĩa nhỏ, giơ lên cho người giấy nhỏ và đám 🍳⛎-ỷ quái ăn.

Ăn ngon thiệt!

Người giấy nhỏ ăn tới nỗi miệng phình lên, trông mong nhìn về hướng Nhện Mặt Ⴓ_υ_ỷ, dựng ngón tay cái lên rồi gật đầu khen ngợi.

Không ngừng cố gắng, lột nhiều một chút nhé!

Đã rõ!

Nhện Mặt 🍳●𝐮●ỷ giơ càng của mình lên làm lễ, sau đó lại cúi xuống cần cù chăm chỉ bóc tôm.

Nhìn đi, nó thật sự “tự phát tự nguyện”.

Hơn nữa còn không có ý kiến…

Diện Diện: …..

Tô Tái Tái liếc mắt nhìn Nhện Mặt 🍳u.ỷ đang hoàn toàn tự nguyện bóc vỏ tôm dưới sự uy ***** lén lút của người giấy nhỏ, rồi lại liếc nhìn qua hai người còn đang gây nhau, lúc này cô mới dời tầm mắt qua Đồng Nhược Thiến trên màn hình.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào cổ tay cô ta một lát rồi mới quay đi.

Mời 🍳u·ỷ nhỏ cũng không sao cả, nhưng mời xong lại không đối xử tốt với nó…

Hậu quả không phải chỉ là trò đùa.

Cũng không biết nên nói Đồng Nhược Thiến lớn gan, hay là nói cô ta quá ngu dốt.

Ở một bên khác, Đồng Nhược Thiến đang xem chương trình hiển nhiên sẽ không biết suy nghĩ của Tô Tái Tái.

Cô ta nhìn bão bình luận nhờ bản thân mà trở nên náo nhiệt, đắc ý cười một tiếng.

Sau đó lại xem trên weibo, thấy #Tataro# đã nằm hạng mười trên bản hot search, cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, duỗi người, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bây giờ chương trình đã sắp kết thúc rồi, chắc sau đó cũng chẳng còn gì hay để xem.

Đồng Nhược Thiến nghĩ thế, cô ta đi về hướng nhà vệ sinh.

Đúng lúc này…

Tiếng động trên tivi đã tạm dừng, hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.

Nhưng nếu nghe kỹ một chút có thể nghe thấy tiếng xào xạc nho nhỏ.

Một chút âm thanh như vậy thôi đủ khiến người ta không hiểu sao cảm thấy lông tơ dựng lên 𝖗_⛎_𝐧 𝓇_ẩ_ⓨ.

Giống như là… Có cái gì đó kinh khủng mà bọn họ không biết, đang lặng lẽ, không tiếng động tới gần bọn họ.

Đồng Nhược Thiến cũng có cảm giác như vậy, cô ta sửng sốt, đứng khựng lại.

Đột nhiên, cô ta nhìn về phía chân giường, thấy không phải như trong lòng cô ta đang nghĩ thì mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô ta hơi hơi nghi ngờ, xoay người, nhìn về phía ti vi.

Lúc này, cả màn hình đều chìm vào trong màn đêm đen kịt, vô số bình luận có mỗi dấu câu đầy hoang mang và bế tắc, không hiểu chuyện gì đang lướt như bay trên màn hình, mang tới cảm giác vô cùng náo nhiệt.

Ngay cả những người vẫn luôn im lặng không lên tiếng giờ cũng bùng nổ.

[??]

[Chuyện gì đã xảy ra? Tôi bị lag à?]

[Đúng đó người anh em, các cậu đều bị lag. ]

[Kỳ lạ… Sao đột nhiên tôi lại cảm thấy sợ hãi thế này?]

[Cái này… Thật ra trong lòng tôi cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. ]

[Á á á, các anh em có lỗi với tôi vì trước đó đã cợt nhã a a a a!]

[Không phải chứ? Tình huống gì thế! Mấy người như thế này làm tôi sợ đấy! Tôi muốn lấy Kinh Kim Cương!]

[Cảm giác… Hình như không kịp nữa rồi…]

Bình luận không kịp vừa mới hiện lên, đám người lập tức nhận ra một màu đen kịch trên màn hình vừa nãy không phải là do đang ở trạng thái đứng im, mà là vì có người cầm máy quay phim quay chụp trong bóng đêm.

Mặc dù vẫn chưa quay được cái gì, nhưng tiếng hít thở vẫn truyền từ phía sau màn hình truyền tới.

“Bây giờ đi vào chưa?”

[Câu nói này???]

[Tôi xem thử một chút bản thân có phải màu trắng không? (Vàng)]

[Sao tôi lại cảm thấy giọng này này có chút quen thuộc nhỉ?]

[Tôi cũng cảm thấy thế…]

[Quen tai hay không không quan trọng! Nhưng tôi thích tiếng động này! Tôi có thể! Tới đi nào, tôi chuẩn bị xong rồi!]

[Ha ha ha, bên trên bình tĩnh một chút! Cẩn thận không bị chặn đấy!]

Vào thời điểm ***** mà có một vài trò cười đủ các thể loại có thể giúp nỗi sợ hãi trong lòng vơi đi một chút.

Nhưng lần này, hình như tất cả mọi người đều thất bại.

Khung cảnh trên màn hình tối đen như mực, phải nhìn kỹ lắm mới thấy được loáng thoáng cảnh vật xung quanh.

Bởi vì không thể nhìn thấy rõ, cộng thêm ⓗ.ơ.𝖎 𝐭.h.ở 𝐝.ồ.𝖓 𝐝.ậ.🅿️, nên khán giả ngồi trước màn hình cũng cảm thấy căng thẳng theo.

[A a a! Tui sợ có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện quá à!]

[Các anh em đừng sợ! Mau bình luận “Ngăn cản!” để yêu ma trong màn hình không thể hiện ra hù chúng ta đi!]

[Ông nói vậy khiến tui càng sợ hơn á!]

[Chờ đã, tui có một câu hỏi! Không phải tui đang xem chương trình truyền hình thực tế hả? Nhưng tại sao từ cách quay cho đến bầu không khí quái lạ, cả cách chạy chỗ vô cùng chuẩn xác nữa, sao cứ mang tới cho tui cảm giác là mình đang xem PHIM KINH DỊ vậy?!]

[Tổ chương trình mau lăn ra đây cho tui! Có phải các người đọc hết nổi mấy bình luận phỉ nhổ mình rồi nên tính hù ⓒ-♓-ế-𝐭 họ không?! Nhưng có trả thù thì cũng phải đúng người chứ? Ⓒ𝒽ế.𝖙 tiệt, sao mấy người lại chơi quần công hả?! Làm hại cả quân mình rồi này!]

[Đúng! Đền tiền đi!]

[Tui muốn đi vệ sinh, nhưng tui không dám…]

Trong lúc khu bình luận bị hù đến la oai oái, hashtag #Không dọa được bạn, xem như tui thua lặng lẽ trèo lên hotsearch, đồng thời đá văng #Tataro ra khỏi top mười.

Đồng Nhược Thiến thấy vậy thì nhướng mày, trong lòng có chút không vui.

Vậy thôi hả?

Một màn hình đen như mực, chèn thêm vài âm thanh khó hiểu là đáng sợ hả?

Đồng Nhược Thiến bật cười, xoay người về lại ghế salon, ngồi xuống, khoanh tay trước ռ.🌀.ự.↪️ dán mắt lên màn hình, thoạt nhìn như muốn nói “Để tôi xem thử ***** đến cỡ nào”.

Một bên khác, Đại Vi ôm chặt lấy cánh tay của Khúc Nhiên, thoạt nhìn “có hơi sợ hãi”, nhỏ giọng nói: “Khúc Nhiên à, kỹ thuật của nhân viên quay phim bên cậu siêu thật đấy, mời từ đoàn phim kinh dị nào đó đến hả?”

Thật ra trong lòng Khúc Nhiên cũng hơi hoảng, nhưng dù sao cô ấy cũng từng đi theo Tô Tái Tái, xem như người “từng trải”, nên khẽ nuốt nước miếng rồi nói: “… Chắc vậy á?”

Nói đoạn, cô ấy tính quay sang ôm Nhện Mặt Ⴓ𝐮.ỷ vào lòng thay gối ôm, ai ngờ đâu vừa nghiêng đầu đã thấy Nhện Mặt Ⓠu-ỷ ôm chặt lấy gối đầu của cô ấy, còn mình thì núp đằng sau nhìn lén.

???!

… Không phải chứ Diện Diện, em là 🍳-⛎-ỷ khí cơ mà, không phải hả?!

Em mà như vậy… sau này sao chị có thể mang em ra ngoài hàng yêu trừ ⓠ_⛎_ỷ chứ?

Lúc Khúc Nhiên còn đang chìm đắm trong sự ngạc nhiên và đớn lòng, cũng may đoạn phim giới thiệu đủ đáng sợ, trong lúc không ai đề phòng, âm thanh vang dội bỗng xuất hiện, dọa cô ấy sợ tới nỗi vội vàng quay đầu lại.

Lúc này, bình luận cũng điên cuồng lướt qua màn hình.

[Mắc mớ gì phải đi trong bóng tối chứ?! Xem đi, đá ngã thùng rác rồi kìa! Mà đã đá ngã thùng rác thì thôi, còn dọa tui sợ 𝐜*𝒽*ế*✞ khiếp, mau đền tiền đi!]

[Chính xác, bật đèn lẹ giùm cái!]

Ngay lúc khu bình luận la hét đòi “bật đèn”, người kia cuối cùng cũng mò thấy công tác điện trong bóng đêm, nhưng dù đã bật đi bật lại rất nhiều lần, đèn vẫn không lóe lên chút ánh sáng nào.

[… Trời ạ. ]

[Nổi cả da gà. ]

Đại Vi cũng nghĩ giống như vậy, cô ấy ráng nghiêng người nép vào phía sau lưng Khúc Nhiên, mắt híp lại, muốn xem lại không dám xem.

Tô Tái Tái ngồi bên cạnh bóc một bịch snack khoai tây, hết ngó bình luận đang gào thét của khán giả, lại quay sang nhìn Đại Vi, còn không quên nhai “rốp rốp” mấy miếng khoai tây.

Ban đầu, Đại Vi không quá để ý tới những tiếng “rốp rốp” này, chờ tới khi nghe rõ ràng thì Tô Tái Tái đã lén đút cho người giấy nhỏ và lệ ⓠ*ⓤ*ỷ rất nhiều lần, cả một bịch to chỉ vài giây đã thấy đáy.

“Em…” vẫn còn nuốt trôi ư?

Chương (1-301 )