Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 225

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 225
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Lúc này cô đang ngồi dựa vào lan can trong đình hóng gió, một chân hơi cong lên, tay chậm rãi lật xem hai quyển sách kia, nhìn kỹ mới thấy thì ra cô đã xem được hơn phân nửa.

Bạch Ngữ Dung giật mình, vội hô to một tiếng “Tô Tái Tái”, sau đó vừa chạy về phía cô vừa kêu réo um sùm: “Đó là đồ của tôi! Cô đừng động vào nó!”

“Hửm?” Tô Tái Tái đang chuẩn bị lật sang trang mới, cô nghe thế thì xoay đầu lại, tay cũng theo đà xé rách hơn phân nửa trang giấy.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, vô tội chớp hai mắt: “Cô nói gì cơ?”

Quyển sách kia đã ố vàng từ lâu, cho nên trang sách rất giòn, chỉ cần động tác lật sách hơi mạnh cũng đủ để làm tờ giấy nát vụn, huống chi Tô Tái Tái còn cầm nó một cách thô bạo như thế.

Bởi vậy lập tức có vài mẩu giấy vụn rơi vào trong hồ.

Bạch Ngữ Dung sợ điếng người, lập tức đứng yên tại chỗ không dám tùy ý tới gần nữa.

Cô ta hoảng sợ nhìn trang sách đang phất phơ trong gió kia, không dám tin nói: “Cô… cô đang làm cái gì vậy hả?!”

“À. ” Tô Tái Tái nhìn theo tầm mắt của cô ta, cuối cùng dừng lại trên tay mình, lúc này cô mới hiểu ra, thế là thở dài lắc đầu với Bạch Ngữ Dung: “Ai bảo tự nhiên cô to tiếng như vậy làm chi, hại tôi lỡ tay làm rách trang sách luôn rồi nè. ”

“Cô!” Bạch Ngữ Dung tức muốn nổ phổi, nhưng vừa tính mở miệng chửi thì lại thấy Tô Tái Tái chuẩn bị xé tiếp, thế là hoảng sợ giơ tay ngăn lại: “Đừng mà! Đừng có xé!”

Bạch Ngữ Dung dừng một chút rồi lại nhìn về phía Tô Tái Tái, tuy trong lòng đã giận điên lên nhưng cô ta chỉ có thể vờ như là đang suy nghĩ thay cho cô: “Tiểu Tái à! Đây là di vật của ông hai đó, là thứ mà ông ấy cực khổ tìm được và lưu giữ, nếu cô tự ý làm hỏng nó, một khi mà bị ba, mẹ và bà nội biết thì bọn họ sẽ nghĩ về cô như thế nào đây?!”

“Ồ. ” Tô Tái Tái nhìn Bạch Ngữ Dung rồi gật đầu, sau đó tiếp tục xé thêm hai trang nữa rồi giơ về phía hồ nước, dưới ánh mắt trợn trừng của Bạch Ngữ Dung, cô ung dung nói: “Cô uy ***** tôi đấy à?”

“Cô!” Bạch Ngữ Dung giận đến mức phát run, đúng lúc này cô ta lại thấy Tô Tái Tái dùng hai ngón tay nhéo một góc của một quyển sách khác rồi tiếp tục đưa nó ra ngoài phạm vi của đình hóng gió.

Tô Tái Tái cười hì hì nhìn cô ta, tuy chưa hề nói gì nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, đó là chỉ cần Bạch Ngữ Dung nói câu nào làm cô phật lòng thì cô sẽ vứt nguyên quyển sách đó vào trong hồ ngay.

Bạch Ngữ Dung thấy thế thì vội vàng cắn môi dưới, lực cắn mạnh tới mức khiến bờ môi rỉ máu.

Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ mà cô ta cảm thấy nhục nhã như thế này!

“Rốt cuộc cô muốn cái gì?!” Bạch Ngữ Dung 𝐬-ïế-🌴 𝖈-𝒽-ặ-𝖙 nắm tay rồi trừng mắt hỏi Tô Tái Tái.

“Tôi chỉ muốn xé nát hai quyển sách này thôi mà. ” Tô Tái Tái nghiêm túc trả lời Bạch Ngữ Dung.

“Cô!” Bạch Ngữ Dung khó thở, sau khi cố gắng đè nén cơn giận trong lồng ng. ực, cô ta lại tiếp tục kỳ kèo với cô: “Tiểu Tái à, có lẽ hai quyển sách này vô dụng với cô nhưng nó lại rất có ích đối với tôi! Thiên phú là thứ bẩm sinh mà, cô không thể vì ghen ghét mà hủy hoại cơ hội học tập của người khác được!”

Hả?

Tô Tái Tái khó hiểu, thậm chí còn nghiêng đầu ngoáy ngoáy lỗ tai, sau khi ngừng một lát, cô mới cười gượng hỏi lại cô ta: “Cô có biết đây là sách gì không?”

Một quyển sách dạy tu luyện thành lô đỉnh mà cô ta còn cảm thấy là sách tốt à?

“Tôi không biết!” Bạch Ngữ Dung nhìn chằm chằm Tô Tái Tái: “Nhưng tôi biết đây là đồ mà ông hai để lại. Tiểu Tái, nếu cô không cần thì để nó cho tôi, tôi cần!”

“Hừm... ” Nói thật Tô Tái Tái chả luyến tiếc gì ba cái thứ này, cô nghiêng đầu trầm ngâm một hồi lâu.

Bạch Ngữ Dung gật đầu liên tục.

“Thôi được. ” Tô Tái Tái nhún vai: “Chỉ cần cô không hối hận là được. ”

Nói xong lập tức duỗi tay muốn đưa quyển sách trên tay cho Bạch Ngữ Dung.

Bạch Ngữ Dung mừng như điên, đang muốn đi tới nhận lấy thì lại nghe Tô Tái Tái nói: “Khoan đã”.

Tay cô đột nhiên chuyển hướng, tiếp tục giơ sách ra ngoài lan can của đình hóng gió một lần nữa.

Trong ánh mắt vừa sợ vừa giận vì tưởng mình lại bị trêu đùa của Bạch Ngữ Dung, cô hơi mỉm cười nói với cô ta: “Tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện. ”

Tô Tái Tái dừng một chút, sau đó nhìn Bạch Ngữ Dung và nói: “Cô là người đã gọi điện mách lẻo với Hứa Tần Nhã đúng không?”

“Tôi... Do tôi lo lắng nên mới lỡ buột miệng nói ra lúc đang nói chuyện phiếm với mẹ thôi mà!” Bạch Ngữ Dung giật thót, cô ta biết Tô Tái Tái đang nhắc tới chuyện gì.

“Thủ… thủ đô có nhiều cám dỗ như vậy, tôi chỉ sợ cô lỡ sa chân vào đó thôi chứ bộ. ”

“À thế à. ” Tô Tái Tái gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, nhưng thái độ của cô đủ để làm Bạch Ngữ Dung nhận ra rằng cô hoàn toàn không tin lời cô ta nói.

Đúng lúc Bạch Ngữ Dung còn định nói cái gì thì Tô Tái Tái đã nhanh nhẹn cướp lời trước.

“À phải rồi, ban nãy cô có nói một câu khiến tôi rất tán thành đó. ” Tô Tái Tái cười: “Cô nói, “tôi không cần thì để nó cho cô”, đúng chứ?”

Bạch Ngữ Dung không rõ ý của Tô Tái Tái, nhưng cô ta vẫn từ tốn gật đầu.

“Câu này rất có lý. ” Tô Tái Tái cười: “Nhưng mà có một tiền đề là... ”

Nói xong, trong ánh mắt trợn to của Bạch Ngữ Dung, cô bất ngờ thả tay làm hai quyển sách rơi tõm vào trong nước.

“Xong. ” Tô Tái Tái phủi tay: “Tôi không cần chúng. ”

Cô hơi nghiêng đầu cười.

“Giờ thì cô có thể đi xuống nhặt chúng rồi đấy. ”

Hứa Tần Nhã nghe thấy tiếng động từ phía sau thì vội vàng quay đầu lại, nhưng khi bà ta nhìn thấy dáng vẻ ướt sũng và trông như vừa được vớt từ dưới nước lên của Bạch Ngữ Dung thì nụ cười trên mặt chợt tắt ngỏm.

“Ngữ Dung?! Con bị làm sao vậy?!” Hứa Tần Nhã nhanh chóng chạy tới, vươn hai tay ra nắm lấy bả vai của cô ta, nhìn Bạch Ngữ Dung với vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

“Mẹ... mẹ ơi!” Bạch Ngữ Dung dùng tay ôm hai quyển sách vào trong lòng, nâng niu chúng như của quý.

Giống như lúc này cô ta mới nhìn thấy Hứa Tần Nhã, thế là lại đảo mắt nhìn về phía bà ta và gọi.

Cả người Bạch Ngữ Dung ướt đẫm. Rõ ràng đang là mùa hè nhưng khuôn mặt của cô ta lại trắng bệch, đôi môi tím tái, trông giống như là đang cực kỳ lạnh.

Có điều, vào giờ phút này Bạch Ngữ Dung cũng không để ý tới mấy chuyện đó, cô ta vội vã cầm hai cuốn sách trong lòng ra ngoài nắng phơi, vừa lật ra vừa nói với Hứa Tần Nhã: “Mẹ ơi, điện thoại của con bị thấm nước rồi, không dùng được nữa. Mẹ mau đưa điện thoại của mẹ cho con mượn đi. ”

Cô ta phải tranh thủ chụp lại toàn bộ nội dung của quyển sách trước khi mấy chữ trong đó bị mờ đến mức không thể xem được nữa.

“Được. ” Hứa Tần Nhã nghe Bạch Ngữ Dung nói như thế, gấp rút đưa điện thoại của mình cho cô ta, rồi lập tức ngồi xổm xuống giở sách ra giúp cô ta.

Lúc này Hứa Tần Nhã cũng không quan tâm tư thế ngồi của mình có nhã nhặn hay không, bà ta vừa giúp Bạch Ngữ Dung vừa cau mày hỏi: “Sao con lại thành ra thế này? Là do con không cẩn thận để bị rơi xuống nước hay sao?”

“Đều là tại con nhỏ Tô Tái Tái kia hết đó!” Lúc này Bạch Ngữ Dung gấp đến mức không có thời gian giả vờ giả vịt như thường ngày nữa, cả người cô ta lạnh run.

Nhưng Hứa Tần Nhã lại tự động cho rằng giọng điệu 𝐧ℊ♓𝐢·ế·n 𝖗ă·ռ·ɢ nghiến lợi của cô ta là bởi vì quá lạnh.

“Nó sao?!” Hứa Tần Nhã cất cao giọng thốt lên, quay đầu nhìn Bạch Ngữ Dung, hỏi: “Nó ở trong đó hả?”

Bạch Ngữ Dung gật đầu, còn tay thì liên tục chụp ảnh.

Cô ta vừa chụp vừa nói: “Nó là người đã giật lấy sách của con rồi ném xuống nước đó. ”

Cô ta còn chưa nói xong, Hứa Tần Nhã đã “Hừ!” một tiếng rồi đứng phắt dậy: “Thật quá đáng! Ngữ Dung à, con ở đây đợi nhé! Mẹ sẽ đi trút giận cho con ngay!”

Vừa dứt lời, Bạch Ngữ Dung còn chưa kịp trả lời thì bà ta đã quay người bước về phía biệt thự nhà họ Bạch.

“Mẹ à?!” Bạch Ngữ Dung mở to mắt nhìn Hứa Tần Nhã xông thẳng vào nhà, tức giận đến mức suýt đập nát chiếc điện thoại trong tay.

Chương (1-301 )