← Ch.223 | Ch.225 → |
Ông Trần bổ sung.
Tô Tái Tái nghe xong thì hơi nhướng mày, cô đã đoán được đại khái rồi.
“Ồ. ”
Thú vị đấy.
“Ngữ Dung, con đi vào đi. Mẹ trông chừng ngoài này, nếu có chuyện gì sẽ gọi điện thoại cho con. ” Trước cổng nhà họ Bạch, Hứa Tần Nhã nhét chìa khóa vào trong tay Bạch Ngữ Dung, nói với cô ta.
“Vâng, con biết rồi ạ. ” Bạch Ngữ Dung gật gật đầu, cô ta xoay người, mở cửa rồi lách người đi vào trong.
Sau khi cô ta vào trong nhà rồi đóng cửa lại, Hứa Tần Nhã mới quay ra nhìn xung quanh, cảnh giác trông chừng xem có ai tới hay không. Trong lòng bà ta thầm cảm thấy vui mừng.
Vốn dĩ hôm qua bà ta còn lo lắng Bạch Ngữ Dung sẽ dẫn Trình Ngạn Xương tới cơ, may mà chỉ có một mình Ngữ Dung tới đây.
Trên đường đi, Hứa Tần Nhã tranh thủ hỏi thăm Bạch Ngữ Dung, lúc này bà ta mới biết chuyện này chỉ có hai mẹ con bà ta biết, Ngữ Dung không nói cho ai khác biết.
Chuyện như thế này đúng là càng ít người biết càng tốt.
Đúng là con gái mà bà ta nuôi lớn, rất thông minh.
Có một đứa con khiến bà ta bớt phải lo nghĩ như cô ta, nhà họ Hứa sau này chắc chắn sẽ càng ngày càng rạng rỡ!
Hứa Tần Nhã càng nghĩ thì trong lòng càng cảm thấy kích động.
Bà ta ngẫm nghĩ rồi lại nhớ tới Tô Tái Tái, sự hưng phấn trong lòng Hứa Tần Nhã đã bị giảm bớt vài phần, bà ta mím môi.
Còn về Tô Tái Tái.
Bà ta chưa từng kỳ vọng gì về cô, mặc dù cô là con ruột của bà ta, nhưng đối với người như bọn họ mà nói, cô không quan trọng tới như thế.
Cái quan trọng là tương lai và vinh quang của gia tộc.
Mà người có thể mang tới điều này cho hai nhà Bạch và Hứa lại là Bạch Ngữ Dung.
Là cô con gái mà bà ta và Bạch Văn Liên công nhận.
Nghĩ tới đó, Hứa Tần Nhã không nghĩ thêm gì nữa, bà ấy đuổi cô ra khỏi đầu óc mình, tiếp tục giúp Bạch Ngữ Dung canh gác xung quanh.
Nhưng bà ta không hề biết rằng, lúc này Tô Tái Tái cũng vừa mới gõ cửa nhà ông Trần.
“Ⓒ·♓·ế·т rồi, chắc chắn kẻ đó là tên lừa đảo rồi. ” Ông Trần vỗ vỗ đùi, lo lắng đi ra ngoài: “Nhanh nhanh nào, chúng ta phải nhanh tới đó mới được. ”
Ông ấy còn chưa ra khỏi nhà đã bị Tô Tái Tái ngăn lại.
“Ông Trần. ” Tô Tái Tái cười gọi ông Trần, tới khi ông ấy quay qua nhìn cô thì cô mới nói tiếp: “Không sao đâu, hai người đó không phải lừa đảo. Cháu biết hai người họ. ”
“Cháu biết sao? Nhưng mà…”
“Chắc là bọn họ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cháu ấy mà!” Tô Tái Tái nói, cô cố gắng làm ra vẻ như đang nhớ lại gì đó, rồi vừa gật đầu vừa nói: “Thảo nào cháu cứ cảm thấy kỳ lạ, hai ngày trước bọn họ còn hỏi cháu có muốn ăn gì không, còn hỏi cháu về mấy món đồ dùng trong nhà, hóa ra là vì chuyện này. ”
Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thế nên ông Trần không cần lo lắng đâu. Bây giờ cháu đi qua tụ tập với bọn họ là được. ”
“Vậy à… Được rồi. ” Ông Trần ngẫm nghĩ, mặc dù ông ấy bán tin bán nghi, nhưng cũng không nghĩ ra lý do gì để Tô Tái Tái phải nói dối chuyện này, vì thế ông ấy gật đầu.
Tô Tái Tái chào tạm biệt ông ấy, cô đi về phía trước một đoạn, sau đó rẽ hai lần, cũng ngay góc rẽ này, cô nhìn thấy Hứa Tần Nhã đang canh gác trước cửa.
“Xem ra bọn họ rất có kinh nghiệm làm kẻ trộm nhỉ?” Tô Tái Tái dựa vào góc tường, nói chuyện phiếm với người giấy nhỏ đang gồi trên vai mình: “Còn biết canh gác cơ đấy. ”
“Em đi dạy dỗ bà ta!”
Người giấy nhỏ xung phong nhận việc.
“Sau này chị Tái Tái cho em chép ít mấy chữ đi!”
Sau một đêm múa bút thành văn, rốt cuộc người giấy nhỏ cũng phát hiện ra lần chép phạt này có chỗ nào đó không ổn.
Tô Tái Tái nghe thế thì cười, búng nhẹ người giấy nhỏ một cái.
Cô xoay người đi lên trước hai bước, nhìn bức tường bên ngoài căn nhà của nhà họ Bạch.
Tô Tái Tái lui về sau hai bước, chạy lấy đà hai bước.
Chân cô mượn lực nhảy bật lên, một tay chống lên đầu tường, rồi nhẹ nhàng nhảy vào bên trong nhà của nhà họ Bạch.
“Ồ? Tới cả bãi cỏ cũng là vừa mới trải này?” Tô Tái Tái đứng yên tại chỗ, thử độ mềm của thảm cỏ một lúc, sau đó cô lấy một lá bùa trắng ra.
Cô kẹp lá bùa giữa ngón tay, nói một chữ “Đi!”, lá bùa trắng nhanh chóng bay vút đi, lúc nó lướt qua mặt hồ thì điểm nhẹ lên mặt nước một cái, nó lập tức mượn sức mạnh của nước của nhà của nhà họ Bạch để hóa thành hình con chó nhỏ.
Nó ngửi mùi của Bạch Ngữ Dung, đi vòng qua đình nghỉ mát trên nước, rồi nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Bạch Ngữ Dung.
Cũng trong lúc này, Bạch Ngữ Dung phát hiện ra một hốc tối chứa cơ quan trong phòng làm việc, vẻ mặt cô ta kinh ngạc và vui mừng, xoay cái bình hoa trên kệ bát bảo. *
*Kệ bát bảo: Tủ/ kệ để trưng bày đồ (thường là các món đồ quý), có tầm tám ngăn tủ.
Tiếng “lạch cạch” phát ra trên một mặt tường khác.
Bạch Ngữ Dung nhìn theo hướng phát ra tiếng động, cô ta phát hiện tiếng động đó truyền tới từ phía sau bức tranh. Cô ta nhanh chóng vén bức tranh lên, quả nhiên nhìn thấy một khe hở trên tường.
Cô ta dùng sức phủi lớp bụi đất đi để lấy đồ ra, hiển nhiên chỗ này đã phủ bụi lâu lắm rồi.
Bạch Ngữ Dung ngừng thở, quơ tay xua đi bụi bặm trước mắt, lúc này cô ta mới nhìn thấy một cái hộp gỗ đặt bên trong hốc tối. Vẻ mặt cô ta vui mừng như điên như dại, cũng chẳng thèm quan tâm cái hộp gỗ đó bẩn tới cỡ nào.
Cô ta vội vàng lấy nó ra, nhanh chóng đi tới bàn sách ở bên cạnh cửa sổ, cẩn thận phủi lớp tro bụi trên cái hộp ra, trong lòng vô cùng kích động mà mở hộp gỗ ra.
Trong hộp gỗ có hai quyển sách, còn có một cái bình ngọc nhỏ được làm bằng loại ngọc khá tốt.
Nửa cái bình lớn bằng cỡ bàn tay, thậm chí có thể nhìn xuyên qua thân bình, nhìn thấy lờ mờ bên trong có một viên đan dược.
Mặc dù Bạch Ngữ Dung không xác định được đó là gì, nhưng nếu ông hai Bạch đã giấu ở đây thì chắc chắn là đồ tốt.
Cô ta nhìn cái bình ngọc thêm một chút, sau đó bỏ nó vào trong túi váy, rồi lại cầm quyển sách lên, lật ra xem.
Hai quyển sách này đã bị mất lớp vỏ ngoài, nhìn không ra được nó dùng để tu luyện cho môn phái nào. Hơn nữa đây còn là bản chép tay, nhiều năm trôi qua, mực viết cũng đã phai nhòa ít nhiều.
Cô ta cẩn thận đọc, kết hợp các chữ trên dưới với nhau cũng có thể lờ mờ đoán được đại khái.
Xem ra sau khi cầm hai quyển sách này về cô ta cần phải chép lại một bản mới được.
Bạch Ngữ Dung nhíu mày, chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Đúng lúc này, một cái tay vươn ra từ bên cạnh Bạch Ngữ Dung, lấy quyển sách ra khỏi tay cô ta.
“Ồ!!! Hóa ra là sao?”
Sách trên tay Bạch Ngữ Dung bị lấy đi rất đột ngột, khiến cô ta giật nảy cả mình, cô ta còn chưa kịp quay qua nhìn người mới tới, thì giật mình kinh hãi nhận ra giọng nói đó là của ai.
Cô ta đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái đang chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ và tùy ý lật sách, cất cao giọng thét: “Tô Tái Tái! Cô trả sách lại cho tôi!”
Bởi vì quá sốt ruột cho nên giọng của Bạch Ngữ Dung the thé như nữ ⓠ●𝖚●ỷ, cô ta không chút do dự giơ tay ra muốn cướp sách về, đáng tiếc lại bị Tô Tái Tái nhẹ nhàng né tránh.
Thậm chí trong lúc lùi về phía sau, cô còn có thời gian lúc lắc quyển sách trong tay với Bạch Ngữ Dung như thể đang dùng xương trêu chọc một con chó: “Muốn nó hả? Vậy cô đuổi theo tôi mà lấy nè. ”
“Tô Tái Tái!”
Bạch Ngữ Dung tức tới mức mặt mũi méo xệch, cô ta lập tức chạy về phía cửa phòng đọc sách, nhưng vừa mở cửa tính vọt ra ngoài thì lại bị thứ gì đó vướng chân là cô ta ngã sấp mặt về phía trước, phần khuỷu tay và đầu gối bị cọ trầy làm Bạch Ngữ Dung đau đến nỗi không ngừng xuýt xoa.
Nhưng khi nghĩ đến việc quyển sách ấy đang nằm trong tay của Tô Tái Tái thì cô ta lập tức nhịn đau bò dậy đuổi theo tiếp.
Bạch Ngữ Dung cũng không biết tại sao, rõ ràng cô ta cảm thấy mình đã chạy rất lâu nhưng đến khi tỉnh táo lại thì vẫn thấy mình còn đang chạy trên hành lang.
Có điều do quá sốt ruột cho nên cô ta không rảnh để ý nhiều như vậy, bởi vậy đến khi tìm được Tô Tái Tái thì đã là chuyện của hai mươi phút sau rồi.
← Ch. 223 | Ch. 225 → |