← Ch.219 | Ch.221 → |
Cho dù cô là thiên kim thật đấy thì làm sao? Chẳng phải người mẹ kia của cô vẫn nghiêng về tôi hay sao?
Cái gì mà tiểu thư thật sự của nhà họ Bạch cơ? Đến quyền lợi nhà họ Bạch còn chẳng có mà xứng làm tiểu thư nhà họ Bạch hay sao?
Đúng là nực cười.
Nghĩ tới đây, Bạch Ngữ Dung cười nhạo khinh thường, quay người đi lên thư viện tiếp tục đọc bài.
Cô ta muốn nỗ lực hơn nữa để bản thân có thêm càng nhiều giá trị để ba mẹ càng hướng về mình nhiều hơn.
Còn ở bên kia, sau khi cúp điện thoại, Hứa Tần Nhã mới hít khí lạnh.
Cuối cùng bà ta cũng có thời gian xem xét vết thương của mình ra sao.
Khi mà bà ta giơ tay lên thấy bên trong cổ tay có khoảng tầm ba vết thương, mỗi vết thương kéo dài tầm khoảng bảy, tám centimet kèm thêm máu thì không nhịn được mà mắng: “Con mèo đáng ↪️-♓ế-𝖙. ”
Sau này mà tìm được dịp chắc chắn bà ta phải đánh con mèo đáng 🌜𝐡-ế-𝐭 kia một trận!
Hứa Tần Nhã vừa giận vừa sợ. Bà ta nhanh tay lẹ mắt che vết thương lại, khử trừng vết thương.
Những chuyện này Tô Tái Tái cũng không hề hay biết. Cô bê rương gỗ vào trong phòng của cô.
Cô vừa đóng cửa lại thì người giấy nhỏ đã nhảy bổ ra ngồi lên ghế, lắc lư chân nhìn Tô Tái Tái mở rương gỗ.
Đến khi mở ra được tầng *****ên thì nhìn thấy một thùng bìa cứng, cả sáu mặt đều được dán bùa vàng.
Nếu ai nhìn vào còn tưởng là đang phong ấn lệ qu_ỷ cực kỳ hung ác.
Nhưng thực ra bùa vàng có tác dụng bảo vệ.
“Hửm?” Tô Tái Tái đang định xé bùa xuống thì cảm nhận vẫn còn hơi thở đọng lại trên lá bùa nên chuyển qua tách lá bùa kia ra.
Lá bùa này còn tốt hơn so với lá bùa trong Hội đấu giá, lấy nó để tạo mối զ_ц_🔼_n 𝒽_ệ hay là bán buôn đều không tồi.
Tô Tái Tái yên lặng bóc bùa, gật đầu.
Cô tự thấy mình đúng là một quản gia cần kiệm mà.
Nhưng người giấy nhỏ ngồi một bên quan sát không hiểu sao Tô Tái Tái lại cẩn tận tới mức như thế.
Nó nghiêng đầu nhìn cả nửa ngày, bỗng sinh ra cảm giác muốn bảo vệ Tô Tái Tái tay chân vụng về.
Thế là nó nhảy lên, rút ra kiếm nhỏ, giơ lên ngang đầu rồi hiên ngang mà chém xuống.
Nhanh tới mức Tô Tái Tái chỉ kịp nói mỗi từ “Đừng…”
Xoẹt!
Ánh sáng lạnh lùng lóe lên, người giấy nhỏ đưa lưng về phía Tô Tái Tái, đứng trên lưng ghế. Nó học theo kiếm khách trên TV, chậm rãi thu kiếm vào vỏ.
Ngay khi kiếm được tra vào vỏ, thùng giấy chậm rãi tách thành bốn phần để lộ chậu hoa không bị tổn hại chút nào ở bên trong.
Hừm, không cần cảm ơn.
Người giấy nhỏ dắt kiếm bên sườn, ra vẻ thâm trầm.
Dũng sĩ hành hiệp trượng nghĩa là như thế, chắc là như thế… đúng không?
Người giấy nhỏ bỗng thấy mình nhẹ bẫng, mở tròn mắt nghi hoặc nhìn lại thì thấy mình bị Tô Tái Tái xách lên.
Làm gì đó! Sao lại xách người ta lên như thế này!
Người giấy nhỏ đang vô cùng đẹp trai lại thành quơ tay múa chân.
“Em có biết em vừa chém hết bao nhiêu tiền rồi không hả?” Tô Tái Tái đau đớn nhìn người giấy nhỏ, chỉ thấy ôi đau hết cả lòng. ”
“Một lá bùa có thể bán được ít nhất là một trăm nghìn tệ đó!”
Ơ này…
Người giấy nhỏ ngẩn ngơ cả người. Ngay lập tức ra vẻ ngoan ngoãn đáng yêu chớp chớp mắt nhìn cô.
Lúc sau lại nghiêng đầu nhìn Tô Tái Tái đầy vô tội.
Chị cũng đâu có nói gì đâu.
Nói?
Tô Tái Tái bị tức tới mức bật cười.
Thế là cô lắc người giấy nhỏ kia nói: “Xin hỏi tiểu dũng sĩ hành hiệp trượng nghĩa có cho chị cơ hội mở miệng hay không?”
Cái này…
Người giấy nhỏ ngẩn ngơ.
Thế là nó lại mở mắt tròn vo nhìn Tô Tái Tái, ý đồ ra vẻ đáng yêu để qua cửa.
Người ta đáng yêu thế này nè.
Nghiêng đầu.
Chị đừng có hung dữ như thế chứ.
Tiếp tục ngoảnh đầu đi.
Tô Tái Tái?
Tô Tái Tái không tha thứ cho nó thì làm sao được?
Ồ!
Đám lệ զ-𝐮-ỷ ở một bên nhìn thấy thế thì bừng tỉnh đại ngộ.
Đã tiếp thu!
Sau đó thì sao?
Sau đó thì người giấy nhỏ quỳ trước đống bút nó mới mua, bị Tô Tái Tái đang cười híp mắt đẩy nhẹ một cái vào lưng nói: “Nào, tới đây chọn một cây mà em thích nhất, viết hết mực luôn. ”
???
Không mà!
Người giấy nhỏ sợ hãi, nó xoay đầu nhìn Tô Tái Tái.
Lúc trước nếu như nó lỡ làm gì đó sai thì cùng lắm chỉ bị phạt viết một trăm lần câu “Lần sau sẽ không dám nữa” Bây giờ lại muốn viết hết mực một cây bút mới luôn hả?
Người giấy nhỏ sợ hãi, người giấy nhỏ cảm thấy tương lai sao mà tối tăm quá.
… Nó đã không còn là bé cưng mà Tái Tái thích nhất nữa rồi. Oa oa oa.
Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ nằm ăn vạ ở đó, vừa giả vờ khóc hu hu vừa lén nhìn cô.
Cô cố nhịn cười dùng ngón tay chọt nó: “Mau đứng dậy chép phạt đi. ”
Oa oa oa. Nó không đứng dậy đâu. Nó chỉ là một lá bùa bình thường vừa nhỏ bé vừa đáng thương mà thôi, sao lại đối xử với nó như với một con người như vậy chứ.
Thật là đáng sợ, nó muốn tự xé nát chính mình.
Tô Tái Tái nhịn cười, đưa nắm tay lên miệng giả vờ ho khụ một tiếng rồi lại nghiêm trang nói: “Không muốn viết hết một cây bút?”
Đúng! Không muốn!
Người giấy nhỏ nhanh chóng ngồi bật dậy, vừa thành thật vừa ngoan ngoãn gật đầu.
“… Được rồi, xét thấy em vừa nhỏ bé vừa đáng thương như vậy. ” Tô Tái Tái gãi gãi cằm một cái, làm bộ nghiêng đầu nhìn nó rồi mới quyết định, gật đầu một cái nói: “Vậy thì viết một trăm lần câu “Lần sau em sẽ không dám nữa”, sau đó thì dán lại lá bùa kia, vậy thì chị sẽ tha lỗi cho em. ”
Được, được! Người giấy nhỏ nghe xong thì liên tục gật đầu, đôi mắt tròn nhỏ xíu như sáng lên.
Nó nhảy lên đứng bật dậy, sau đó nhảy lên vai Tô Tái Tái, giang hai tay ra ôm lấy mặt cô, hạnh phúc mà cọ cọ lên má cô.
Tái Tái tốt nhất trên đời.
“Đương nhiên rồi. ” Tô Tái Tái nghiêm túc gật đầu, chờ nó cọ cọ xong thì mới thả nó xuống lại trên bàn.
“Được rồi, bây giờ thì em hãy nhanh chóng viết cho xong một trăm lần câu kia, sau đó thì đi dán lá bùa lại. ”
Biết rồi, Tái Tái.
Người giấy nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lạch bạch chạy đi chọn một cây bút mà nó thích nhất.
Rất hài lòng.
Bọn lệ 𝐪_υ_ỷ đứng ở một bên nhìn nãy giờ, cả đám yên tĩnh không nói câu nào cùng đồng loạt nhìn về phía chủ nhân của mình, sau một lúc thì lại đồng loạt nhìn sang người giấy nhỏ đang nằm ở đó, vui vẻ đung đưa hai chân chuẩn bị viết một trăm lần câu chép phạt.
Rồi cả đám từ từ lắc lắc đầu.
Đồ người giấy nhỏ ngu ngốc ơ… chẳng lẽ cô không nhận ra được sự khác nhau giữa “Lần sau sẽ không dám nữa” và “Lần sau em sẽ không dám nữa” hay sao chứ?
Lúc này, Tô Tái Tái mới đi lấy chậu hoa ra, sau đó hốt hết đống đất cát trong chậu hoa bị rơi vãi ra ngoài đổ lại vào trong chậu, xong thì mới nhìn về phía đám lệ ⓠц_ỷ nói: “Mấy đứa đang rảnh lắm đúng không? Hay là chị cũng phân cho mỗi đứa viết một trăm lần câu chép phạt nhé?”
Không cần, không cần.
Tô Tái Tái vừa mới nói xong thì đám lệ 🍳𝐮.ỷ nhanh chóng chạy trối c_♓_ế_✝️ về lại trên cổ tay cô, làm ra vẻ mình chỉ là một viên ngọc bình thường trên chuỗi hạt bằng ngọc mà cô đeo mà thôi.
Nhưng phải biết rằng, chỉ cần bất kì một con lệ ⓠц·ỷ nào ở đây mà xông ra ngoài thì cũng đủ khiến cho vô số người tài ba của học viện Huyền học chạy trối cⓗ●ế●𝖙.
Chúng nó đã thành qⓤ·ỷ lâu lắm rồi, không muốn phải đi chép phạt một trăm lần gì nữa đâu.
Còn về việc lúc nãy thì đã bị đám lệ q.⛎.ỷ quên sạch sành sanh rồi.
Chỉ còn người giấy nhỏ khờ khạo kia còn đang vừa đung đưa chân vừa vui vẻ chép phạt với vẻ mặt mình được ‘lời’.
-----
Bên kia, Khúc Nhiên vừa chạy tới chỗ của tổ chương trình, vừa mới gặp chị Hà thì chị ấy đã há hốc mồm nhìn đôi mắt thâm quầng đen thui của cô ấy.
Chị Hà giật mình nói: “Sao mắt em cũng có quầng thâm đen xì như vậy rồi?”
Cũng? Sao lại là “cũng”?
Nhưng Khúc Nhiên còn chưa kịp hỏi thì chị Hà đã vẫy vẫy tay, kiểu “Thôi thôi, chuyện đó nói sau”, rồi vội vàng nhét ly cà phê trên tay mình vào trong tay cô ấy, sau đó vừa cùng với cô ấy đi về phía phòng họp vừa nhỏ giọng nhắc nhở cô ấy: “Ông chủ lớn tới rồi, em vào trong đó thì tới chỗ cụ Đẹp và cậu Vệ ngồi nhé, đừng có nói gì cả, nghe chưa?”
← Ch. 219 | Ch. 221 → |