Truyện:Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi - Chương 207

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Hiện có 301 chương (chưa hoàn)
Chương 207
0.00
(0 votes)


Chương (1-301 )

Tô Tái Tái lập tức nhận ra ý định của Bách Trúc, vừa tiến lại gần vừa vội vàng ngăn cản: “Đừng động vào. ”

Nói xong, cô ngồi xổm xuống, trong ánh mắt “kinh tởm” của Bách Trúc, cô vươn tay nhặt nó lên, giơ gần tới trước mặt quan sát cẩn thận một lúc, lại quay sang Bách Tùng, hỏi: “Chú Bách, có thể cho cháu thứ này không?”

“Được chứ. ” Bách Tùng cố giữ vững vẻ bình tĩnh, gật nhẹ đầu, rồi sai Bách Trúc: “A Trúc, đi lấy thứ gì cho tiểu sư phụ Tái Tái đựng đi. ”

“Dạ. ” Bách Trúc ứng tiếng trả lời, lại liếc mắt nhìn cái thứ đang bị Tô Tái Tái cầm trong tay, thấy nó vẫn chầm chậm ngo ngoe, giãy dụa thì thấy rợn cả sống lưng, vội bật người lao ra khỏi cửa tìm đồ để đựng nó.

“Lâu rồi chưa thấy loài Huyết Hương Trùng này. ” Tô Tái Tái tỉ mỉ quan sát cả nửa ngày, càng xem càng hài lòng.

Là hàng thượng phẩm hiếm gặp, có thể dùng làm thuốc hay luyện đan đều được, thứ tốt.

“Tiểu sư phụ Tái Tái, cô nói xem làm sao con Huyết Hương Trùng này có thể…” Sau khi sự an toàn của ông cụ Bách được bảo đảm, cuối cùng Bách Tùng cũng có tâm trạng nghĩ tới những chuyện khác.

Dù gì cũng là gia chủ đương thời của nhà họ Bách, căn bệnh quái lạ này của ông cụ Bách xuất hiện quá đột ngột, nếu nói không có người động tay động chân thì đừng nói là ông ấy, tới cả Bách Trúc cũng không tin đâu.

“Xâm nhập vào người ông Bách bằng cách nào, đúng không?” Tô Tái Tái tiếp lời Bách Tùng, sau đó nhận lấy chiếc bình thủy tinh từ tay Bách Trúc vừa chạy về tới, thả Huyết Hương Trùng vào trong, đậy kín lại, rồi mới từ tốn nói tiếp.

“Nguyên nhân cụ thể cháu cũng không rõ, nhưng cháu có thể nói cho chú biết nguồn gốc của con Huyết Hương Trùng này.

Huyết Hương Trùng được sinh ra từ vật âm, ví dụ như âm thi dưới huyệt mộ, nhưng để đẻ được trứng trùng thì trong nơi âm u như huyệt mộ đó phải có rất nhiều dược liệu cao cấp bị chôn cùng mới thành.

Kế tiếp chỉ cần có người dám đào số dược liệu đó ra, nghiền nát thành bột đem bán, sau đó khi người dùng đốt số bột dược liệu đó, trứng trùng sẽ bay theo khói mà bám lên cơ thể người. ”

Nói đến đây, Tô Tái Tái dừng lại vài giây, rồi nói: “Cháu chỉ biết có bằng đó thôi, chuyện còn lại phía sau là do người sống. ”

“Tôi hiểu rồi. ” Biểu cảm trên mặt Bách Tùng trở nên nặng nề, hiển nhiên trong lòng đã đoán được gì đó.

Một lúc sau, ông ấy trịnh trọng gật đầu cảm ơn Tô Tái Tái: “Cảm ơn cô, tiểu sư phụ Tái Tái. ”

“Ây dà, cháu là hậu bối, hậu bối mà. ” Tô Tái Tái phất tay: “Gọi cháu Tái Tái là được rồi. ”

Nghe vậy, Bách Tùng bật cười gật đầu: “Được, thế Tái Tái nhé. ”

“Dạ, nếu không còn chuyện gì nữa, cháu xin phép về trước ạ. ” Tô Tái Tái nói: “Cháu có một cuộc hẹn quan trọng không bỏ lỡ được. ”

“Ừm. ” Bách Tùng cười: “Hôm nay làm phiền Tái Tái rồi. ”

Dứt lời, ông ấy hướng mắt về phía quản gia Ngụy đang bưng một cái khay, đứng ngay trước cửa, tủm tỉm nói: “Tái Tái, đây là quà gặp mặt chú Bách tặng cháu. ”

Nghe vậy, quản gia Ngụy vừa híp mắt cười, vừa bưng cái khay tới trước mặt Tô Tái Tái.

Thứ đặt trên khay là một xấp tiền dày cộp được bọc lại bằng lụa đỏ cao cấp, đếm sơ thì ít nhất cũng phải tầm một trăm nghìn tệ.

Tô Tái Tái có hơi ngại: “Vầy không được đâu…”

“Nhận lấy đi, đây là tấm lòng của chú Bách mà. ” Bách Tùng cười nói.

Bách Trúc đứng bên cạnh cũng hùa theo: “Đúng, mau nhận đi. ”

Tạm dừng vài giây, anh ấy lại gãi đầu: “Phần của chú… lần sau đưa ha. ”

Hôm nay anh ấy về gấp quá nên chưa kịp chuẩn bị gì, nhưng không sao, anh ấy có thể “giúp” Tô Tái Tái chuyện khác mà.

Sau khi nghĩ thông suốt, đạo diễn nổi tiếng Bách lập tức lôi điện thoại ra, nói với Tô Tái Tái: “Nào, chúng ta kết bạn wechat đi, sau này nếu cháu muốn tham gia đóng phim thì nhớ tìm chú đấy. ”

Tô Tái Tái nhún vai tỏ vẻ không cần thiết, nhưng nếu Bách Trúc đã tích cực chủ động như vậy, cô cũng không tiện từ chối, khiến anh ấy mất thể diện, bèn hờ hững đáp: “Được thôi. ”

“???” Thái độ qua loa lấy lệ, kiểu “Cháu nể mặt chú là bậc trưởng bối nên mới miễn cưỡng kết bạn wechat với chú đó nha” khiến Bách Trúc có cảm giác bị tổn thương sâu sắc.

… Không đúng, chẳng lẽ cô nhóc như cháu lại không thích lên mạng, không thích đu idol hả?!

Chú đây nổi tiếng lắm đấy, biết không hả, có không ít minh tinh lớn muốn kết bạn wechat với chú mà không được nữa kìa.

Bách Trúc nhìn Tô Tái Tái chằm chằm. Mãi đến khi cô đã kết bạn wechat với anh ấy xong, ngẩng đầu lên, phát hiện dáng vẻ này của anh ấy thì nghi ngờ hỏi: “Chú hai Bách à, chú sao vậy?”

“… Không có gì. ” Bách Trúc trả lời, ngừng một chút lại nói: “Hôm nay cháu nhớ lướt xem bảng tin của chú kỹ một chút nha. ”

Anh ấy phải đăng nhập weibo, đăng mấy tấm ảnh mà các minh tinh lớn kia đuổi theo cầu mình chụp chung lên mới được, tốt nhất là đăng kín hết bảng tin luôn!

“…?” Tô Tái Tái chẳng hiểu gì cả, sau khi nhìn Bách Trúc một lúc vẫn không có được manh mối gì, chỉ đành: “Dạ. ”

“???” Không ổn, xem ra phải đăng cả hình chụp chung với ảnh đế, diễn viên nổi tiếng lên mới ổn!

Đạo diễn nổi tiếng Bách nghiêm túc cân nhắc phương án này.

Ngồi nói chuyện thêm một lát, Tô Tái Tái định đứng dậy chào tạm biệt.

Vốn quản gia Ngụy đã dặn sẵn tài xế chở Tô Tái Tái về rồi, ai ngờ đâu Bách Trúc lại xung phong đảm nhận nhiệm vụ này, còn lái chiếc xe thể thao ngầu đéc mới mua của mình nữa.

Anh ấy mở cửa ghế phó lái giúp Tô Tái Tái, rồi quay về ghế lái, nhướng mày với cô, như đang nói “Sao hả? Chiếc xe này tuyệt lắm đúng không?!”.

Tô Tái Tái nhìn chiếc xe thể thao, lại nghiêng đầu nhìn chiếc xe hơi vừa rộng rãi lại sang trọng ở bên cạnh. Kế tiếp, cô quay người lại, chỉ tay vào chiếc xe hơi đó, đồng thời hỏi quản gian Ngụy: “Bác Ngụy, cháu có thể ngồi chiếc xe kia không?”

Quản gia Ngụy nhìn Bách Trúc đang chưng hửng bên cạnh, cố nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: “Được nhiên là được rồi, thưa cô Tái Tái. ”

“??!”

… Không đúng, chiếc xe này của anh ấy là dòng xe thể thao phiên bản giới hạn toàn cầu đấy!

Hiện tại, trên thế giới chỉ sản xuất năm chiếc, từ lúc mua được đến giờ anh ấy còn chưa nỡ mang ra ngoài hóng gió nữa kìa!!

Bạn nhỏ này, cháu bị sao thế hả?! Sao lại không có mắt như vậy?!

Đạo diễn lớn Bách Trúc nổi giận.

Nhưng có giận đi nữa thì cuối cùng, vị đạo diễn nổi tiếng nào đó vẫn phải đổi sang xe hơi, đích thân chở Tô Tái Tái đến nhà hàng.

Quản gia Ngụy đứng yên tại chỗ, mỉm cười nhìn hai người rời đi, mãi đến khi chiếc xe biến mất sau ngã rẽ mới xoay người vào nhà.

Vừa bước chân vào phòng ông cụ, còn chưa kịp mở miệng báo cáo, ông ấy đã thấy Bách Tùng đang chọc chọc lá bùa trắng qua lớp vải gấm.

Lúc phát hiện quản gia Ngụy đã quay lại, trước ánh mắt ngạc nhiên của ông ấy, Bách Tùng kê sát nắm tay tới bên môi, giả vờ ho khan vài tiếng, rồi nghiêm giọng hỏi: “Có chuyện gì không, chú Ngụy?”

Quản gia Ngụy… lặng lẽ lắc đầu. Lát sau, ông ấy mới mở miệng nói: “Cậu cả, tôi lên đây để báo với cậu một tiếng là cậu hai đã chở cô Tái Tái về rồi ạ. ”

“Ừm, tôi biết rồi. ” Bách Tùng nghiêm túc gật đầu, sau đó đặt túi gấm về lại bên cạnh gối đầu của ông cụ Bách, vuốt phẳng nó một chút rồi mới đứng dậy.

Sau vài phút trầm tư, ông ấy quay người nói với quản gia Ngụy: “Chú Ngụy. ”

“Vâng?”

“Chú nói xem… nếu Bách thị thành lập một “Hiệp hội bảo vệ chim bạc má đuôi dài” thì có khả thi không?”

“…?”

***

Phía bên kia, Bách Trúc không hề hay biết rằng anh cả của mình đang nung nấu ý định thành lập hiệp hội bảo vệ cho con chim béo kia, bằng không kiểu gì cũng phải phỉ nhổ một phen.

Anh ấy vừa lái xe, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Tô Tái Tái.

Ban đầu, anh ấy còn ôm hy vọng Tô Tái Tái sẽ bắt chuyện với mình trước, ai ngờ đâu người ta chỉ chăm chăm nghiên cứu “con đỉa” trong bình thủy tinh, thật sự xem một đạo diễn nổi tiếng như anh là tài xế, không thèm để ý tới.

Rơi vào đường cùng, anh ấy chỉ đành chủ động mở miệng.

“Lúc nãy chú đã muốn hỏi cháu một chuyện rồi. ” Bách Trúc vừa liếc nhìn Tô Tái Tái, vừa nói: “Cháu nói trứng trùng của loài này sẽ khuếch tán theo làn khói tỏa ra từ việc châm đốt dược liệu, từ đó bám lên cơ thể người đúng không? Nhưng vậy thì… vẫn có chỗ không khớp. ”

Chương (1-301 )