← Ch.201 | Ch.203 → |
Giống như mười chín nhóc dễ thương đang xấu hổ, thẹn thùng nhưng đôi mắt lại tràn ngập sự mong chờ khát khao nhìn chủ nhân của mình.
Lại nhìn về phía người giấy nhỏ đang dùng cả hai tay hai chân ôm chặt cứng lấy cây bút có cái nắp hình con thỏ, cả người đều như muốn nói: “Không biết đâu, mua nó cơ. ” Xem ra là đang ăn vạ.
… Nuôi gia đình đúng là không dễ tí nào, Tô Tái Tái thở dài một cái.
“Được rồi, được rồi, mua đi mua đi. Mấy đứa chọn đi rồi kéo để qua một bên. ” Ngoại trừ việc thỏa mãn chúng nó thì Tô Tái Tái còn có thể làm gì được nữa chứ.
Tô Tái Tái dừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Sư phụ, người nói đi ạ. ”
Dù phải chờ nhưng ông cụ Tô không hề tức giận, nghe Tô Tái Tái hỏi thì cười trêu chọc cô: [Bây giờ con đã biết sự cực khổ của A Khanh chưa hả?]
“…” Sư phụ à, sao con nghe giọng người trông có vẻ hả hê lắm nhỉ?
Tô Tái Tái hạ tầm mắt xuống: “Ờ!” một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu sư phụ không có việc gì thì con cúp máy đó nha. ”
[Hối cái gì mà hối, sư phụ có chuyện muốn nói cho con đây. ] ông cụ Tô cười mắng Tô Tái Tái, sau đó mới không đùa nữa mà nói chuyện nghiêm túc, báo chuyện cần làm cho đồ đệ của mình.
Cái tính nhặt người về nuôi của ông cụ Tô không chỉ thể hiện ở trên người Tô Tái Tái và Tô Hồng Bảo thôi đâu.
Mà từ lúc còn trẻ thì ông cụ Tô đã luôn nhặt được người về nuôi.
Có khi ông ấy còn cảm thấy mấy người kia cố ý ở sẵn đó để ông ấy nhặt về nuôi cũng nên.
Mà sao chưa bao giờ ông ấy nhặt được tiền hết nhỉ?
Chán!
Nói tóm lại là, cách đây mười năm, lúc ông cụ Tô đi ra ngoài đi dạo như mọi khi thì lại nhặt được một người bị kẹt ở dưới khe suối.
Một ông già hẳn là bằng tuổi của ông ấy.
Nếu đã nhặt được thì đó cũng xem như là cái duyên, ông cụ Tô nghĩ thế nên đã mang người về đạo quan của Tiền Tam để nuôi.
Cũng thừa dịp người ta phải dưỡng chân bị thương mà tìm người ta chơi cờ.
Làm cho người đó, vốn phải cần ba tháng mới có thể đi lại bình thường được lại chạy trốn ngay khi vừa mới có thể bước chân xuống giường đi lại.
Nghe Tiền Tam nói là hình như vừa chống nạng vừa chạy trốn trong đêm.
Chẹp chẹp chẹp… ╮(╯▽╰)╭
Thế nhưng ông cụ Tô lại cảm thấy rất cảm động, cảm thấy người này rất tốt. Vì không muốn phiền hà người khác nên đã lựa chọn im lặng rời đi, quả nhiên là người có giáo dưỡng.
Ông cụ Tô muốn làm bạn tốt cả đời với người đó.
Sau đó người bạn tốt này đã nhanh chóng biến thành bạn chơi cờ trên mạng với ông cụ Tô, mỗi tháng ít nhất là chơi cờ hai lần, dù cho mưa gió bão bùng cũng chưa bao giờ thất hẹn.
Nhưng lạ là dạo gần đây không thấy người bạn tốt này của mình lên mạng nữa, ông cụ Tô đoán có lẽ do người ta bận việc gì đó nên cũng không quá lo lắng.
Mãi đến khi thấy người bạn này mất tích tận ba tháng liền không thấy tăm hơi, ông cụ Tô mới bắt đầu sốt ruột, trong lúc đang định bấm đốt ngón tay tính một quẻ thì con trai của người này lại chủ động gọi điện thoại tới.
Lúc này ông cụ Tô mới sực nhớ ra là mình có số điện thoại của người ta.
Khụ, ở trên núi lâu quá cho nên ông ấy suýt quên mất là ngoài việc gọi cho Tiểu Tái và ngỗng con thì mình còn có thể gọi điện cho người khác.
Người ở đầu dây bên kia bảo là một thời gian trước ông cụ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên hôn mê tới tận bây giờ, lúc sáng có tỉnh táo trong chốc lát nên mới nhờ mình gọi điện thoại cho bạn chơi cờ của ông cụ là ông cụ Tô, nói là sau này chắc không thể thua ông cụ Tô được nữa rồi.
Nhưng trước đây ông cụ Tô đã từng bói cho bạn mình một quẻ, rõ ràng là ông cụ có mệnh sống lâu trăm tuổi mới đúng, hơn nữa cũng chưa hết tuổi thọ mà.
Sau khi dò hỏi địa chỉ của đối phương xong, ông ấy định bụng để Tô Tái Tái đi xem thay mình.
[Chuyện là thế đó con. ] Ông cụ Tô nói xong thì dừng một lát rồi mới nói tiếp: [Chút nữa sư phụ sẽ gửi địa chỉ qua điện thoại cho con, con đi xem thử xem rốt cuộc ông ấy bị sao thế. Nếu mà giúp được thì… ráng giúp hết sức mình nhé. ]
“Con biết rồi sư phụ. ” Tô Tái Tái đáp lời: “Giờ con đi ngay. ”
[Ừ, cẩn thận một chút nhé con. ] Ông cụ Tô dặn dò thêm một câu rồi cúp máy.
Tô Tái Tái cất điện thoại đi rồi quay đầu ngây người nhìn nguyên bó bút đang được đặt ở một bên.
“Ơ kìa, không phải mấy đứa bảo là mỗi đứa một cây sao?” Tô Tái Tái khóc không được mà cười cũng không xong.
Người giấy nhỏ đã trốn vào mũ choàng từ lâu lập tức chống tay ngoi đầu dậy.
Hừ! Bọn em chỉ chọn nhiều có chút xíu thôi mà!
Cái này mà bảo là một chút xíu ấy hả?
Tô Tái Tái đau đầu nhìn bó bút tầm bảy tám chục cây trước mặt, cô thở dài một hơi, sau đó đành cam chịu mà mang nó đi tính tiền.
Khúc Nhiên bất ngờ đi vào tìm Tô Tái Tái ngay lúc này.
“Đàn... ” Chữ “em” còn chưa kịp thốt ra thì cô ấy đã sững sờ vì nhìn thấy số lượng bút trên quầy tính tiền.
Khúc Nhiên kinh ngạc mở miệng: “Đàn em à... Em mua nhiều bút vậy luôn hả?”
Cô ấy dừng lại một chút: “Đúng là chương trình học của viện chúng ta… ừm, có hơi nhiều thật, nhưng cũng đâu đến nỗi cần dùng nhiều bút như vậy chứ... ”
Số lượng này chắc sau khi tốt nghiệp xong vẫn có thể dùng tiếp quá, có điều là dưới thân phận “người làm công” chứ không còn là “sinh viên” thôi.
Tô Tái Tái: “... ”
Cô gật đầu một cách nặng nề: “Có lẽ là... tự nhiên em nổi hứng muốn siêng năng học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước cho nên mua về luyện chữ chăng?”
“... ”
Đàn em à, ngay cả bản thân em mà còn nói một cách không chắc chắn như vậy thì ai mà tin cho nổi!
Khúc Nhiên không nói lời nào, chỉ yên lặng nhìn Tô Tái Tái.
-----
Chuyện được sư phụ nhờ thì đương nhiên phải tranh thủ làm cho nhanh.
Sau khi mang đống bút về ký túc xá xong thì Tô Tái Tái đã kết bạn WeChat với Khúc Nhiên, bảo cô ấy gửi địa chỉ qua cho mình trước rồi khi nào tới thời gian thì mình sẽ đi.
Làm hết những chuyện này xong thì cô mới rời đi.
Trước khi đi còn vứt quả bóng nảy mà chủ cửa hàng văn phòng phẩm tặng cô cho Nhện Mặt 🍳ц*ỷ.
Nhện Mặt Q.υ.ỷ sững sờ trong chốc lát, sau đó vội vàng lon ton đuổi theo quả bóng nảy.
Nhìn qua không khác gì con cún con cả.
Ừm ừm, nó đổi ý rồi, nó cảm thấy người kia là người tốt.
Nhện Mặt 🍳*u*ỷ vừa cắn quả bóng nảy vừa nghĩ như thế.
Nó xoay người nhảy tới bên cạnh Khúc Nhiên rồi để quả bóng nảy lên tay cô ấy, kế đến còn đặt hai chân trước của mình lên đó và dùng cặp mắt kép tròn xoe nhìn Khúc Nhiên một cách nghiêm túc.
Giờ tui cho phép bà chơi với tui đó!
Ngặt nỗi Khúc Nhiên đâu có hiểu nó nói gì, thấy nó đặt quả bóng nảy lên tay mình thì cười nói: “Em muốn tặng nó cho chị hả? Cảm ơn em nha, em dễ thương ghê á. ”
Nói xong lập tức cầm quả bóng nảy, đứng dậy tính đặt nó lên ống đựng bút trên bàn.
Nhện Mặt Q●ц●ỷ:???
... Bà đi 𝖈·hế·𝐭 đi!
Nhện Mặt 🍳⛎.ỷ nhảy phốc lên đầu Khúc Nhiên, ôm chặt lấy tính cạp cho một phát.
Quân ác ôn, trả quả bóng lại cho tui!
“?” Khúc Nhiên.
------
Tô Tái Tái hoàn toàn không biết món quà mình tặng bừa lại suýt dẫn tới một “vụ án đẫm máu”.
Vừa ra khỏi cổng trường, cô lập tức vẫy tay gọi một chiếc taxi rồi báo địa chỉ cho tài xế.
Chờ sau khi xuống xe, Tô Tái Tái mới hiểu vì sao ban nãy tài xế vừa nghe được địa chỉ thì mặt mũi tươi rói ngay.
Thì ra cô đã bỏ ra tận một nghìn tệ để đi taxi... Xót của quá.
Tô Tái Tái nhìn ví tiền đã xẹp đi trông thấy của mình, sau khi thở dài một hơi thì mới vươn tay nhấn chuông cửa của căn biệt thự cao cấp trước mặt.
Chờ nói xong mục đích đến của mình, không qua bao lâu đã có một người ăn mặc như quản gia ra đón.
Thấy người tới là một cô gái trẻ tuổi, đối phương chỉ sửng sốt trong giây lát đã lập tức lễ phép cúi người chào Tô Tái Tái ngay: “Chào cô. Tôi họ Ngụy, là quản gia của nhà họ Bách. ”
“Cháu chào quản gia Ngụy, cháu tên Tô Tái Tái, là sư… khụ, là ông cháu bảo cháu tới ạ. ” Tô Tái Tái ho nhẹ một tiếng và nói.
“Vâng, tôi biết. Trước khi cô tới thì ông Tô có gọi điện thoại tới báo trước rồi. ”
← Ch. 201 | Ch. 203 → |