Chương 4 (tiếp)
← Ch.079 | Ch.081 → |
Một tháng sau, ở đế đô, một bộ thường phục mà xanh lam nổi bật thân thể có chút gầy gò nhiều thêm một phần khí thế, trên đầu đội một tầng lụa mỏng, làm cho người ta không thấy rõ được dung mạo của hắn, chỉ có thể thấy được dường như là một thiếu niên thanh tú khôi ngô.
Thiếu niên kia, cũng chính là Mộ Dung Cẩm. Nàng một tay gắp thức ăn ăn cơm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm trên tờ giấy trắng kia, phía trên ghi lại đầy đủ lai lịch của Đại Hổ: năm cậu ta mười năm tuổi được nhận vào quân Mộ Dung, trước kia là một cô nhi không cha không mẹ, trước mười năm tuổi đều làm ăn xin mà sống, sau khi tiến vào quân Mộ Dung cũng rất đàng hoàng, là người thật thà, thành khẩn, mặc dù không có biểu hiện xuất sắc, nhưng cũng là an phận thủ thường, là một người trung hậu, theo lý thuyết cậu ta không thể giống như là thám tử của Lý gia, nhưng sự thật không thể biện minh, quả nhiên là người không thể nhìn bề ngoài.
Mộ Dung Cẩm thu tờ giấy vào trong tay áo, nhanh chóng cơm nước cho xong, nhuandongd. i. e. n. d. a. n. l. e. q. u. y. d. o. n để một thỏi bạc xuống rồi rời đi.
Hương Tuyết Hải.
Mộ Dung Cẩm tung tung viên đá thuận tiện nhặt ở ven đường trong tay, nhìn viện tử lịch sự tao nhã này, cười giễu cợt một tiếng, giậm chân tại chỗ rồi đi vào.
Thuần thục nhảy qua được hai người, đẩy cửa chính bằng vàng kia ra, không đợi thị nữ lên nghênh tiếp nàng đã đi trước một bước, không nhìn nơi xa hoa đầy mùi rượu này, bay thẳng đến nơi có mục đích của mình.
"Công tử! Nơi này người không thể đi vào!" Hai thị nữ đã ngăn ở cửa, nhìn tứ chi của các nàng liền có thể biết hai người này có tập võ, hơn nữa sợ rằng võ công còn không thấp.
Mộ Dung Cẩm không xông vào, mà đưa viên đá trong tay tới: "Hỏi chủ tử của các ngươi, ta có một viên đá, có thể mua những thứ gì?"
Hai vị thị nữ kinh ngạc, dùng một viên đá để mua đồ? Một người trong đó vừa muốn quát lớn, nhưng lại có một ánh mắt vừa bình thản lại nặng nề rơi vào trên người các nàng, khiến cho các nàng không dám quát lên.
Ngay trong lúc này, cửa lớn mở ra, Mai Tử Hàn vẫn là một thân hoa phục màu bạc như cũ, liếc viên đá trong tay thị nữ, nhìn về phía Mộ Dung Cẩm: "Công tử muốn dùng viên đá này mua cái gì của tại hạ?"
Hai người thị nữ càng không hiểu, chủ tử có nhiều tiền như vậy, tại sao còn hiếm lại một viên đá? Huống chi nhìn một cái liền biết đây chính là một viên đá nhặt ở ven đường, có thể dùng để trao đổi?
Mộ Dung Cẩm ngước mắt, qua màn che nhìn về phía Mai Tử Hàn: "Một tin tức, như thế nào?"
Mai Tử Hàn xoay người: "Người tới là khách, mời vào bên trong!"
Mộ Dung Cẩm nhảy vào, không hề nhìn những phòng ốc xa hoa đến tận cùng xung quanh, trực tiếp đi tới ngồi đối diện với Mai Tử Hàn, nâng một tách trà Tuyết Cúc thượng hạng vừa mới được dâng lên, nhấp một hớp rồi để xuống ngay sau đó. Ngước mắt liếc nhìn người đối diện rồi lập tức rời đi chỗ khác, trong mắt thoáng qua chút yên lặng!
Mai Tử Hàn nhìn người đối diện, sự bình tĩnh trong đôi mắt hiện lên chút tìm tòi nghiên cứu: "Các hạ là ai? Vì sao biết quy củ viên đá tương đương vàng bạc châu báu của Tử Hàn?"
"Ta làm sao biết được quan trọng sao?"
"Tử Hàn chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi!" Mặc dù hắn gia tài bạc vạn, hơn nữa còn có cung điện dưới lòng đất hào hoa như thế, nhưng hắn lại không tham những thứ này, dùng vàng bạc châu báu cầu xin hắn, đến nhìn hắn cũng sẽ không liếc mắt nhìn, cho nên hắn định cho mình một quy củ, đó chính là lấy viên đá thay vàng bạc châu báu, nhưng người biết điều bí mật này, trong thiên hạ tuyệt đối sẽ không vượt quá mười người!
Mộ Dung Cẩm chuyển động nắp tách trà, làm như tùy ý mở miệng: "Muốn biết cũng rất đơn giản, dùng tin tức ta muốn để trao đổi thì như thế nào?"
Mai Tử Hàn nhẹ nhàng vuốt bàn tính bên tay: "Vậy cũng phải xem các hạ muốn tin gì từ Tử Hàn mới được!"
"Nói cách khách giao dịch được thành lập?"
Mai Tử Hàn tức cười, xem ra là nàng quyết nắm chặt từng lời nói của hắn, bàn tính bị dừng lại tiếp tục dao động: "Các hạ có thể nói không?"
Mộ Dung Cẩm chăm chú nhìn: "Ta muốn biết tại sao Triệu Quốc công lại đột nhiên ra tay với nhà Mộ Dung, không hơn!"
Mai Tử Hàn sững sờ, ngay sau đó sáng tỏ: "Thì ra là Mộ Dung tiểu thư!"
Đề tài đến lúc này, Mộ Dung Cẩm cũng không che giấu nữa, trực tiếp cởi tầng lụa che mặt ra, lộ ra dung mạo của nàng, nhìn Mai Tử Hàn: "Có thể nói chưa?"
Mai Tử Hàn cúi đầu sờ bàn tính của mình, khóe môi hiếm khi khẽ câu lên: "Nếu là Mộ Dung tiểu thư, ngược lại Tử Hàn lại cảm thấy giao dịch này có lời, bởi vì thứ Mộ Dung tiểu thư có thể tới để trao đổi tin tức, có thể còn hữu dụng hơn nhiều!"
"Hả? Sao ta lại không biết?"
Mai Tử Hàn ngước mắt: "Nói ví dụ như, thần kiếm Vô Phong đã từng được chôn giấu ở mộ Vũ Nghĩa, tại sao lại xuất hiện trong tay Mộ Dung tiểu thư!"
Trong mắt Mộ Dung Cẩm hiện ra tia sáng lạnh, bén nhọn mà lạnh lùng: "Xem ra ngươi đã hỏi lầm người?"
Mai Tử Hàn cũng không rối rắm, chăm chú sờ bàn tính trong tay: "Mộ Dung tiểu thư tính toán muốn Tử Hàn trả lời vấn đề trước sao?"
Mộ Dung Cẩm thu hồi khí thế trên người, lấy một cái mặt nạ bằng bạc từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt trên bàn: "Như thế đã đủ chưa?"
Mai Tử Hàn lập tức chăm chú nhìn, đã rất lâu chưa có thứ khợi gợi lên hứng thú của hắn, nhưng hôm nay Mộ Dung Cẩm đã cho hắn thấy. Thứ đặt trên bàn kia, càng khiến hắn có lại được cảm giác đã lâu không thấy: "Quả thật Mộ Dung tiểu thư đã có chuẩn bị mà đến!"
"Ta muốn đáp án thì sao?" Mộ Dung Cẩm không muốn nhiều lời với hắn.
Mai Tử Hàn đứng dậy, thu bàn tính lại: "Tử Hàn xin Mộ Dung tiểu thư xem một màn kịch được không?"
Mộ Dung Cẩm không đáp, nhuandongd. i. e. n. d. a. n. l. e. q. u. y. d. o. n nhưng lại đứng dậy!
Mai Tử Hàn ấn chốt mở cơ quan, phía sau vách tường lập tức lộ ra một lối đi rộng khoảng một mét, bên trong dùng dạ minh châu chiếu sáng, chiếu sáng rõ cả lối đi!
Mai Tử Hàn đi vào đầu tiên, Mộ Dung Cẩm theo sát phía sau, mới vừa đi không bao lâu, Mộ Dung Cẩm liền phát hiện nơi này quá huyền bí rồi. Trong thông đạo này tràn ngập âm thanh của rất nhiều người, có đùa giỡn, có dâm mỹ, có nói chuyện trời đất, có tiếng va chạm của chén vàng chén bạc, chỉ cần cẩn thận nghe, toàn bộ đều nghe được rõ ràng. Sợ rằng nơi này chính là đường dây đánh cắp tin tức quan trọng.
Mai Tử Hàn không tiếng động đi về phía trước, nhưng nếu có người đi trước hắn, sẽ lập tức phát hiện ra ánh mắt của hắn đã không còn lạnh nhạt như lúc đầu, ánh mắt của hắn khó lường, đặt tay nắm chặt nửa khối ngọc bội, trong lòng lẩm nhẩm: Cẩm! Mộ Dung Cẩm?
Nửa giờ đồng hồ sau, Mai Tử Hàn dừng bước, giơ tay lên gõ mấy cái trên vách tường trơn bóng, vốn dĩ vách tường không một khe hở đột nhiên mở ra một thông đạo, đi thông tới một chỗ khác.
Lại đi khoảng trăm mét, Mai Tử Hàn dừng bước lại, dời một viên dạ minh châu trên vách tường đi, lập tức có một cửa sổ lớn tầm quyển sách xuất hiện, tiếng thở gấp dâm mỹ lập tức truyền đến. Mộ Dung Cẩm cau mày, nàng hiểu Mai Tử Hàn sẽ không để cho nàng xem xuân cung sống, cho nên chịu đựng chán ghét trông vào, sau một khắc lập tức nhăn mày lại.
Bên trong căn phòng, trên chiếc giường lớn rèm lụa màu đỏ rực, một nam nhân hơn năm mươi tuổi đang chống đẩy trên người một nữ tử, nam nhân kia Mộ Dung Cẩm biết, chính là người tố cáo phụ thân nàng, Triệu Quốc công, nữ tử dưới người ông ta Mộ Dung Cẩm chir có thể nhìn thấy một cặp chân dài, những thứ khác không thấy rõ.
"Ưm!" Nữ tử không nhịn được rên lên, vươn tay đặt lên thân thể nam tử, dính vào trên người phụ họa động tác của ông ta: "Ưm..."
Triệu Quốc công một tay đặt trên tuyết tròn trắng muốt, trong miệng khạc ra lời nói bỉ ổi: "Cái người lẳng lơ này, ha ha! Lão tử cũng phải nếm thử một chút tư vị của thái tử phi, nếu để cho Đông Phương Trạch biết được, đoán chừng lập tức tức chết đến báo danh điện Diêm Vương!!!"
Mộ Dung Cẩm lập tức ngây người, nàng thế nào cũng không nghĩ đến nữ tử cùng Triệu Quốc công hô mưa gọi gió này lại chính là thái tử phi ngày xưa_ Tôn Phỉ Phỉ!
Ở trong rèm lụa đỏ, trong mắt Tô Tây Phong lóe lên tia chán ghét và ác độc, nhưng khi ngẩng đầu lên lại là gương mặt kiều mỵ: "Tư thế oai hùng năm đó của Quốc công không hề giảm đi, Phỉ Phỉ bội phục, nhanh quá!"
Triệu Quốc công bỉ ổi cười một tiếng: "Quả thật đủ nhanh!"
"Vậy chuyện Quốc công đồng ý giúp Phỉ Phỉ sao rồi?" Tôn Phỉ Phỉ vẽ vài vòng trên người Triệu Quốc công rồi hỏi.
Triệu Quốc công một phát nắm được tay của ả ta: "Hiện tại Mộ Dung Chinh và Đông Phương Trạch đã cùng ngồi trong thiên lao rồi, nàng không cần phải lo!"
Tôn Phỉ Phỉ nũng nịu: "Quả nhiên Quốc công lợi hại!"
"Ha ha ha ......"
Mộ Dung Cẩm không muốn nghe tiếng cười bên trong phòng nữa, cũng không muốn nhìn nữa, sắc mặt khó coi đi ra khỏi nơi đó!"
Mai Tử Hàn ngồi lại vị trí của mình, vẫn vuốt vuốt bàn tính của hắn: "Hài lòng với đáp án này không?"
Bình phục ghê tởm trong lòng, lúc này Mộ Dung Cẩm mới mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Ngay cả Tôn Phỉ Phỉ dùng thân thể mê hoặc Triệu Quốc công, nhưng còn chưa đủ để cho Triệu Quốc công làm ra loại chuyện tình rung chuyển triều đình này. Tôn Phỉ Phỉ cũng chỉ là một ngòi nổ, là một người hy sinh đáng thương mà thôi. Không, có lẽ không nên dùng từ đáng thương, mà là thật đáng buồn!"
"Xem ra Mộ Dung tiểu thư đã có được đáp án!"
Mộ Dung Cẩm đội tầng lụa mỏng lên, vốn dĩ hôm nay nàng muốn có được một chút tin tức trong triều đình, nhưng hiện tại nàng không có tâm tình, thay vì trao đổi với Mai Tử Hàn, không bằng vòa trong cung tìm một chút.
"Lần sau nếu Mộ Dung tiểu thư còn muốn làm giao dịch, nhất định Tử Hàn xin đợi đại giá!"
Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, qua tầng lụa nhìn Mai Tử Hàn, cười lạnh: "Chẳng lẽ Mai công tử quên lần trước ngươi phái sát thủ tới?"
Mai Tử Hàn bất đắc dĩ buông tay: "Coi như là Tử Hàn thiếu Mộ Dung tiểu thư một ân tình thì sao?"
Mộ Dung Cẩm nhìn hắn một cái, không nói một lời xoay người rời đi.
Mai Tử Hàn nhìn bóng lưng Mộ Dung Cẩm rời đi, ngón tay sờ bàn tính đã dừng lại, hồi lâu cũng không buông xuống, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |