Vạn canh (1)
← Ch.071 | Ch.073 → |
"Hùng hoàng!" Đường Tố cười lạnh: "Ngươi cho rằng hùng hoàng có thể làm gì rắn độc ta thiên tân vạn khổ nuôi ra? Ngươi không phải là quá ngây thơ đấy chứ?"
Mộ Dung Gấm cầm kiếm: "Ta không thích nói nhảm, động thủ đi!"
"Hừ!" Đường Tố cười lạnh, nhưng lại không ra tay, mà phi thân rơi xuống bên cạnh Đường Trúc, một tay giữ chặt cổ họng Đường Trúc: "Mộ Dung Gấm, ta cho ngươi một lựa chọn thì thế nào? Dùng Vô Phong kiếm trong tay ngươi đổi một mạng tiện nhân này?"
"Tiểu thư, đừng!" Cảm xúc Đường Trúc càng thêm kích động, nàng là người duy nhất biết rõ Vô Phong kiếm quan trọng như thế nào đối với tiểu thư, nàng làm sao có thể so với một thanh kiếm tuyệt thế được?"
Tay nắm kiếm của Mộ Dung Gấm run lên, nhìn Đường Trúc khóc giống như một người nước mắt, nhịn cười không được: "Nha đầu ngốc, nhiều năm không thấy ngươi khóc như vậy, sao trong thời gian này lại nhiều nước mắt vậy?"
"Tiểu thư......"
Mộ Dung Gấm chậm rãi giơ kiếm trong tay lên, cắm nó ở bên cạnh chân, đùa giỡn cười khẩy: "Có bản lãnh tự mình tới lấy!"
Móng tay đen dài của Đường Tố đâm vào da thịt Đường Trúc: "Mộ Dung Gấm, ta không muốn nói nhảm cùng ngươi, nếu như không muốn mạng của tiện nhân này, hiện tại ta liền bóp chết nàng!"
Mộ Dung Gấm không trả lời, chỉ lôi kéo Sở Dạ từng bước từng bước lui về phía sau, một mực thối lui đến ngoài trăm thước mới dừng tay lại: "Khoảng trăm thước, ngươi có thể ở trước mắt ta mà cướp đi Đường Trúc, thế nào? Chẳng lẽ chút bản lãnh này cũng không có?"
Đường Tố liếc nhìn khoảng cách của Mộ Dung Gấm, lại nhìn cự ly khoảng trống, trong nội tâm khẽ động, nhưng: "Mộ Dung Gấm, tốt nhất ngươi đừng giở trò với ta!"
Hai tay Mộ Dung Gấm dang rộng: "Ngươi cho rằng ta có thể giở trò gì?"
Lúc đầu Sở Dạ cũng nghi ngờ, thật sự nàng cam lòng chắp tay nhường kiếm tuyệt thế? Nhưng khi nhìn thấy ty tuyến trong suốt trên ngón tay út của nàng, trong nháy mắt bình thường lại!"
Gương mặt Đường Tố vẫn hồ nghi như trước, nhưng không thể phủ nhận, nàng ta động lòng, bảo kiếm tuyệt thế đệ nhất thiên hạ, là đồ trong mộng nàng ta cũng không dám nghĩ tói, giờ phút này lại đang ở trước mặt nàng ta, chỉ cần nàng ta vươn tay là có thể đụng đến.
Đang trong nháy mắt Đường Tố chuẩn bị ra tay, một bóng dáng nhanh chóng chạy về phía Vô Phong kiếm, ôm kiếm cười ha hả: "Ha ha, bảo kiếm là của ta......" Rồi một chữ của cùng cũng không nói tiếp được, đột nhiên hắn chết trợn to mắt, sau đó đột nhiên thân thể chia năm xẻ bảy, trong chốc lát dáng vẻ hoàn chỉnh cũng không nhìn ra được nữa!
Mà chung quanh bảo kiếm vô số ty tuyến trong suốt vương đầy giọt máu, hiển nhân đấy chính là hoàng tử Tháp Nạp vừa mới rời khỏi!
"Thiên Tàm Ti!" Đường Tố kinh hãi, ngay sau đó cuồng nộ: "Đáng chết, Mộ Dung Gấm, ngươi lừa ta!"
Mộ Dung Gấm thở dài: "Tính kế ả, lại coi thường nhân tính, sớm biết trước làm thịt hắn luôn!"
Sở Dạ nắm vai nàng: "Yên tâm, còn có ta!"
Mộ Dung Gấm nhìn hắn một cái, giơ tay lôi Thiên Tàm Ti lại, thu hồi Vô Phong kiếm, nhìn kiếm tản ra màu xanh nhàn nhạt, Mộ Dung Gấm trầm mặc!
"Mộ Dung Gấm!" Đường Tố quát chói tai, ngón tay thoa khắp độc dược bấm thật sâu vào da thịt của Đường Trúc, máu tươi chảy ra nhuộm cổ và trước ngực nàng thành màu đỏ, rắn ở phía dưới ngửi được mùi máu tươi, lập tức bắt đầu xao động.
Mộ Dung Gấm ngẩng mặt nhìn Đường Trúc, trong mắt chỉ có lo lắng cho nàng, còn có, van xin nàng rời đi, sống chết đã không uy hiếp được nàng, một chút đau đớn kia, đối với nàng mà nói căn bản không còn sợ hãi, hiển nhiên là đã chuẩn bị tốt cho cái chết. Mộ Dung Gấm nhắm mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra, cầm tay Sở Dạ sau đó cầm Vô Phong kiếm đặt vào trong tay hắn, mặt không chút thay đổi: "Cảm ơn kiếm của ngươi, hiện tại, trả lại cho ngươi!"
Một câu nói, ba người bọn họ khiếp sợ, Đường Tố không dám tin: "Kiếm này không phải của ngươi?"
Nước mắt Đường Trúc cũng chảy càng thêm mãnh liệt, tiểu thư, người đối với em như thế, Đường Trúc sao có thể báo đáp!
Sở Dạ khiếp sợ trong lòng nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, tự nhiên nhận lấy kiếm: "Nếu như nàng mượn kiếm của ta, cũng đừng quên chuyện nàng đồng ý với ta!"
Mộ Dung Gấm biết hắn muốn diễn trò, gật đầu một cái: "Ừ!"
Sở Dạ nhìn kỹ Mộ Dung Gấm một cái: "Bảo trọng!"
Mắt thấy Sở Dạ rời khỏi, Đường Tố nóng nảy: "Đứng lại, các ngươi thật sự mặc kệ sống chết của nàng hả?"
Sở Dạ cũng không quay đầu lại rời đi, Mộ Dung Gấm lẳng lặng đứng tại chỗ: "Không phải ngươi nên báo thù cho Đường Môn hay sao? Hiện tại ta ở chỗ này rồi, sao lại không động thủ hả?"
"Ngươi...." Đường Tố giận đến phát run, thế nào cũng không nghĩ đến chuyện sẽ biến thành như vậy, điên cuồng hét lên một tiếng, thật nhanh bay xuống từ trên đài cao, song chưởng đồng thời phóng ra độc chưởng. Mộ Dung Gấm nghiêng người né tránh, nhưng lại không dám đối diện nghênh đón, chỉ tránh né. Nhưng mà ở nơi không ai nhìn thấy, nàng cười lạnh, xoay người tung một chưởng ra, không sai không kệch chống lại độc chưởng của Đường Tố.
Đường Tố sững người, ngay sau đó ác độc cười nói: "Nên để cho ta nhìn thấy "Tà Y" ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh!"
Mộ Dung Gấm cười lạnh: "Hôm nay ta sẽ khiến Đường Môn hoàn toàn diệt môn!"
"Hừ!" Hai người xoay người, Đường Tố ưu nhã thu tay lại, mà thân thể Mộ Dung Gấm cũng không ngừng lui về sau vài bước mới dừng lại.
Đường Tố thấy vậy, nhất thời hiểu được: "Ngươi đã bị nội thương lại còn dám động thủ cùng với ta, ta sẽ cho ngươi biết được cái giá cao của cuồng vọng!"
Mộ Dung Gấm tựa lưng vào cột đá, tuy có chút nhếch nhác, nhưng nàng lại không để ý, ngược lại buông lỏng nở nụ cười: "Chỉ sợ ngươi không đợi được ngày đó!"
"Ngươi lại định giở trò gì?" Đường Tố nghi ngờ, Mộ Dung Gấm giơ tay lên, tay có chút vô lực, chỉ chỉ phía sau của ả.
Đường Tố nửa tin nửa ngờ xoay người, như sau khi nhìn ra phía sau, trong nháy mắt há to miệng, bởi vì Sở Dạ đang cầm Vô Phong kiếm, mặt không biểu cảm đâm vào ngực ả. Trước mắt một màn máu, ả cũng không chịu nổi ngã xuống, thân thể co rúm hai cái liền mất đi hơi thở.
"Tiểu thư!" Đường Trúc kêu lên, bởi vì Mộ Dung Gấm lại vô lực trực tiếp đảo ngã xuống mặt đất, mắt Sở Dạ khẽ nheo lại, ném kiếm dính máu ra ngoài, thật nhanh tiếp được Mộ Dung Gấm, không để ý nâng tay lên, một tay ôm ngang lấy nàng, nhíu chặt chân mày, hiện lên hắn không vui: "Vì sao nàng lại phải liều mạng như vậy?"
Mộ Dung Gấm không trả lời hắn, chỉ níu láy y phục hắn: "Cứu nàng!"
Sở Dạ nghe vậy, một cước đá bay Vô Phong kiếm trên đất, kiếm phong trực tiếp chặt đứt dây thừng trói Đường Trúc, ngay sau đó ôm Mộ Dung Gấm không quay đầu lại rời đi!
Trở lại trong quân, trại lính vừa mới đánh thắng trận nhưng không có vẻ gì vui sướng, ngược lại bị đè nén bởi một loại hơi thở thâm trầm. Nhìn thấy Sở Dạ ôm Mộ Dung Gấm trở lại, lập tức có người đi thông báo, rất nhanh Mộ Dung Chinh cùng đám người Văn Tử Khiêm đi ra, mặt nóng nảy: "Cẩm nhi, đây là như thế nào?"
Mộ Dung Gấm yếu đuối lắc đầu một cái: "Không có việc gì, hơi mất súc, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi!"
Sở Dạ gật đầu một cái với bọn họ: "Trước hết ta đưa nàng đi nghỉ ngơi đã!"
"Ừm! Nhanh đi!"
Trở lại lều lớn, Sở Dạ đặt Mộ Dung Gấm ngồi trên giường gấm, mình ngồi vào sau lưng chữa thương cho nàng. Mộ Dung Gấm tiếp thu nội lực của hắn, ánh mắt có chút không rõ nhìn về phía trước, một câu cũng không nói!
Thu nội lực, Sở Dạ ôm Mộ Dung Gấm vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ có một câu: "Nàng ngủ đi! Ta coi chừng nàng!"
Mộ Dung Gấm không cự tuyệt, nghiêng người tiến sát vào trong ngực của hắn, lần đầu tiên, học dựa vào hắn!
Trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ say, mà Sở Dạ làm thế nào cũng không cách nào chợp mắt được. Mặc dù giờ khắc này Mộ Dung Gấm ở trong ngực hắn, có thể chạm tay đến, nhưng sao hắn lại có cảm giác nàng khiến cho hắn bắt không được. Nàng là dung mạo kinh thế, nàng là cố chấp thủ hộ, còn có võ công cao cường, cùng với thần kiếm tuyệt thế này, mỗi một lần hắn cho là mình nhích tới gần nàng, cho là mình hiểu rõ nàng, nhưng nàng lại lập tức để cho hắn thấy đồ hắn khiếp sợ, cả người giống như là nhìn không thấu.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |