Chương 1 (9)
← Ch.064 | Ch.066 → |
Đây chính là chân tướng diệt môn của Đường Môn, dĩ nhiên, nàng tuyệt đối sẽ không giải thích trước mặt người khác. Mộ Dung Gấm lạnh lùng nhìn người đối diện: "Nếu ngươi báo thù vì Đường Môn, vậy cứ trực tiếp nhắm tới ta, phụ thân ta không hề liên quan đến chuyện này!"
"Hừ! Hắn là phụ thân của ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi? Hôm nay ta sẽ ở nơi này tru sát* ngươi, ngày mai đại nhân quan ngoại ta sẽ trực tiếp tiến sát Thiên Khải, tiêu diệt đám người Mộ Dung!"
*Tru sát: Trừng phạt, giết chóc.
"Xem ra, ngươi chính là người chủ mưu sau màn rồi!" Mộ Dung Gấm cười lạnh, không thể không nói, kế hoạch này của hắn rất thành công, chỉ là bắn một Mộ Dung Chinh mũi tên, hôm nay sẽ làm nàng bạo lộ thực lực ra.
"Hiện tại Mộ Dung tiểu thư mới hiểu có phải là hơi trễ hay không?" Người nọ hả hê, giơ tay vung lên, trong rừng vốn u tối đột nhiên xuất hiện vô số mũi tên, đầu mũi tên đen như mực tản ra ánh sáng sáng bóng, hiển nhiên là đã thoa độc dược! Cung tiễn tạo thành một vòng tròn, ước chừng hơn ngàn cung thủ, ngay cả nàng võ công cao cường, muốn dưới mí mắt của hắn phá vòng vây đi ra ngoài, quả thật chính là đầm rồng hang hổ!
"Mộ Dung tiểu thư, thịnh yến như thế, có hứng thú không?" Người nọ dữ tợn cười một tiếng, tay lóe lên, cứ như vậy công kích tới Mộ Dung Gấm. Đột nhiên Mộ Dung Gấm lui về phía sau, người nọ tốc độ cực nhanh, nàng không thể đón đõ, chỉ có thể lui về phía sau."
Giơ tay lên chống lại, bóng dáng của hai người nhanh chóng đánh nhau, tốc độ nhanh đến mắt thường không thể thấy rõ. Cuối cùng, hai người cùng đánh ra một chưởng rồi văng ra, đồng thời rơi xuống đất. Mộ Dung Gấm trầm ổn bước lảo đảo một bước, người nọ quỳ một chân trên đất, chốc lát liền đứng lên, trong mắt thâm thúy không che giấu sự thưởng thức: "Nếu như ngươi không phải là người diệt Đường Môn, nhất định ta sẽ cưới ngươi làm vương phi!"
Mộ Dung Gấm cho tay ra sau lưng, một giọt máu rơi xuống đất biến mắt không thấy gì nữa: "Vinh hạnh như vậy ngươi nên để lại cho những người khác đi!"
Không hề cự tuyệt đường sống, hắn luôn luôn cao ngạo nhất thời có cảm giác lòng tự ái bị thương hại, tròng mắt hơi giận: "Ngươi nhớ kỹ, ta tên là Tháp Nạp Tề, nhị vương tử vương tộc Tháp Nạp!" Dứt lời, chiêu thức bén nhọn tiếp tục công kích tới!
Mộ Dung Gấm hút nâng một lá cây lên, lá câu như dao nhọn bay vút qua, bóng dáng tùy theo mà bay lên, phát huy mười thành công lực đến cực hạn!
"Rống!" Tháp Nạp Tề có chút tức giận, cũng dung toàn lực, hai chưởng đụng nhau, nội lực cường đại chạm vào nhau, tạo thành một trận gió lớn xoay tròn chung quanh hai người, lá câu cũng bị cuộn lên, bay lượn đầy trời! Rốt cuộc "ầm" một tiếng, hai người đều bị chấn động văng ra, Mộ Dung Gấm một thân thẳng tắp lui về phía sau, cho đến khi đụng vào một cây đại thụ mới ngừng lại, cổ họng dâng lên một mùi ngai ngái, nàng cắn răng nuốt xuống, nhưng nàng biết, giờ phút này thân thể nàng đã đến cực hạn rồi. Chẳng lẽ thật sự kết thúc như vậy sao?
Không ai nhìn thấy, một con trùng nhỏ từ trong tay Mộ Dung Gấm theo máu tươi chảy ra ngoài....
Hoàng tử Tháp nạp bị một kích toàn lực của Mộ Dung Gấm, hiển nhiên cũng bị thương, giờ phút này bên một tràn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch. Người hán tử ban đầu đi lên nâng hắn đi xuống, giơ tay lên quát lạnh: "Bắn tên!"
Một khắc kiếm vã bay đầy trời kia, lòng của Mộ Dung Gấm lạnh thấu trong phút chốc, không có một tia nhiệt độ, không thể ra sức, nhưng cứ chết đi như vậy, vẫn còn có chút không cam lòng!
"Rầm!" Chợt một bóng dáng không biết từ chỗ nào bay ra, một chưởng phóng ra, đánh văng hơn ngàn kiếm vũ, một tay nắm lấy tay nàng, hơi thở quen thuộc rồi lại xa lạ làm cho nàng sững sờ, cuối cùng trong nháy mắt thoát ly, ý thức của nàng hoàn toàn biến mất!
Người nọ cúi đầu nhìn qua người trong ngực, đôi mắt sâu thẳm xẹt qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, giơ tay lên cầm cổ tay nàng, lập tức lãnh khí bùng nổ toàn thân: "Đáng chết!" Không biết là đang chửi Mộ Dung Gấm hay là đang tự trách!
Quân doanh.
"Phụt!" Mộ Dung Chinh vốn đang thương lượng việc quân với Phó tướng, đột nhiên cổ họng ngòn ngọt, lập tức phun một búng máu ra ngoài.
"Tướng quân......" Mọi người kinh hãi.
"Người đâu... Mau truyền quân y!"
"Không! Mau đi mời tiểu thư tới!"
"Báo cáo quân sư, tiểu thư không có ở trong doanh!"
"Còn không mau đi tìm?"
"A! Dạ!"
"Không cần tìm!" Đường Trúc sắc mặt tái nhợt vén rèm cửa lên đi vào, bước chân cũng hơi không yên.
"Đường Trúc, ngươi làm sao vậy? Tiểu thư đâu?"
Đường Trúc không nhìn bọn họ, đi vào đặt tay lên cổ tay Mộ Dung Chinh, trong mắt đều là khổ sở, che lại đôi mắt rưng rưng, âm thanh lại có chút nghẹn ngào: "Thân thể tướng quân không đáng lo ngại, các ngươi đừng lo!"
"Làm sao có thể? Rõ ràng tướng quân hộc máu, làm sao lại không đáng ngại?"
Trong mắt Văn Tử Khiêm lóe lên một tia bất thường, đuổi những người khác ra ngoài: "Các ngươi đi ra ngoài trước, để tướng quân đi nghỉ ngơi trước, y thuật của Đường Trúc không tệ, các ngươi không cần lo lắng!"
"Nhưng......"
"Không có nhưng nhị nữa, tướng quân cần nghỉ ngơi rồi!"
Đám phó tướng bất đắc dĩ bị mời ra ngoài, lúc này Mộ Dung Chinh và Văn Tử Khiêm mới nhìn về phía Đường Trúc, ánh mắt khó lường: "Đường Trúc, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"
Đường Trúc biết mình không gạt được liền nói thật: "Tiểu thư hạ một loại cổ độc trên người tướng quân, được đặt tên là Đồng mệnh cổ sinh tử! Trên người tiểu thư là mẫu cổ, trên người tướng quân là tử cổ, lần trước khi tướng quân bị thương tiểu thư hộc máu hôn mê, mà hiện tại nhất định là tiểu thư đã xảy ra chuyện!"
"Chuyện này... Chuyện này...." Văn Tử Khiêm và Mộ Dung Chinh hoàn toàn kinh hãi.
"Nếu là Đồng mệnh sinh tử, có lẽ Cẩm nhi không có nguy hiểm tới tính mạng, ta lập tức phái người đi tìm!" Văn Tử Khiêm xoay người vừa muốn đi ra nhưng lời nói của Đường Trúc lại làm cho bước chân của hắn nặng nề, một bước cũng không nhúc nhích được.
"Tử cổ trên người tướng quân rất khó giải! Cổ này chỉ có tiểu thư có thể giải, trừ phi là sống chết trước mắt, tiểu thư sẽ không giết mẫu cổ..." Rốt cuộc Đường Trúc khóc không thành tiếng, Mộ Dung Gấm không biết, khi nàng tự hạ độc trên người Mộ Dung Gấm nàng len lén đặt một con ở trên thân thể mình, cho nên nàng cùng với tiểu thư cũng là Đồng mệnh cổ sinh tử. Nhưng vừa rồi, đột nhiên nàng cảm giác cổ trên người biến mất, nàng cũng biết tiểu thư đã xảy ra chuyện.
"Cái này không thể nào!" Sắc mặt Mộ Dung Chinh đột nhiên tỉnh táo đến đáng sợ, nhưng lại có hai hàng nước mắt không khống chế được rơi xuống: "Sẽ không, Cẩm nhi của ta không có việc gì!"
"Báo! Tướng quân, đột nhiên đội quân Man tộc công thành!"
Cái gì?" Mộ Dung Chinh kinh hãi, nhưng: "Phái Mạc tướng quân và Triệu tướng quân đi nghênh chiến, ta muốn đi tìm Cẩm nhi, Cẩm nhi..."
"Tướng quân!" Đường Trúc đỡ Mộ Dung Chinh lảo đảo, lần đầu tiên nàng nhìn thấy tâm tình Mộ Dung Chinh bất ổn như vậy, nàng hạn phụ thân của mình, nhưng tiểu thư lại tốt với phụ thân của mình như vậy, có lúc nàng sẽ cho rằng người trước mắt này không xứng đáng để tiểu thư yêu, nhưng bây giờ thấy người đau lòng vì chuyện của tiểu thư mà đau lòng như thế, nàng biết ông là thật lòng thương yêu tiểu thư!
"Tướng uân, tiểu thư vì trận chiến này mà bại lộ thực lực của mình, người không thể ngã xuống, ta sẽ lập tức đi ra ngoài tìm tiểu thư, nhưng người mới tỉnh lại, không nên uổng phí tâm huyết của tiểu thư!"
Mộ Dung Chinh hồi hồn, đặt tay lên tay của Đường Trúc: "Mang theo thiếu niên ở quân doanh đi, toàn bộ mang theo, tuyệt đối phải mang tiểu thư an toàn trở về!"
"Nhất định!" Đường Trúc nghe vậy vội chạy ra ngoài, vẻ mặt quyết tuyệt, điên cuồng ai cũng không ngăn nổi!"
"Tướng quân!" Những người khác chạy vội đi vào, lo lắng nhìn Mộ Dung Chinh.
Văn Tử Khiêm âm thầm thu lại nước mắt không biết rơi xuống từ khi nào, kiên định nhìn Mộ Dung Chinh: "Mộ Dung, trận đánh này, nhật định phải thắng!"
"Ừm! Tuyệt đối!"
← Ch. 064 | Ch. 066 → |