Thân Cận
← Ch.110 | Ch.112 → |
Hoa đào trong viện đang tàn, cánh hoa rơi đầy mặt đất phủ bóng hoàng hôn. Sân viện không lớn, đi một lát là hết. Hiện tại trong viện này ngày ngày toàn mùi thuốc và mùi son phấn trên người các vị cô nương. Mùi thuốc chua xót mang theo vài phần khó chịu, mùi son phấn lại đạm nhạt, chỉ thoang thoảng. Nhưng nếu hít sâu một hơi người ta vẫn mơ hồ ngửi được mùi hoa đào tươi mát.
Mặt Tần Đổ đỏ lên, chóp mũi đổ mồ hôi, mắt nhìn thẳng. Nhưng ánh mắt người luyện võ quá sắc, một đống dải lụa của nữ nhân cùng eo nhỏ cứ lắc qua lắc lại trước mặt hắn, tới rồi lui, màu hồng đào, màu vàng nhạt, màu xanh biếc... màu gì cũng có... Tần Đổ nhắm mắt rồi lại mở, cả người càng thêm co quắp.
Đại cô nương nhà bọn họ định dọn cả Nghiên Quang Lâu tới đây ư? Nếu không ai nói cho hắn thì hắn nhất quyết sẽ không tin đây là chỗ trước kia Mông tướng quân ở! Có trời mới biết đã bao lâu hắn chưa thấy nhiều cô nương như thế này!
Mũi tên đã rút rồi, Đại cô nương còn ở đây một ngày một đêm thì có thích hợp không? Ngài ấy còn gọi hết cả cái gì mà A Xuân, A Tú, A Ngọc, San Hô tới chỗ này với cái cớ "Thu dọn quét tước". Bọn họ tới đây gọi nhau í ới, cái chỗ bé bằng lỗ đít này lại còn ở ngoại viện chứ, nhiều cô nương như vậy có thích hợp không? Thích hợp không?
Tần Đổ vừa lơ đãng đã thất thần, Trường Đình nhìn thiếu niên choai choai mặt đỏ bừng, ấp úng nửa ngày không nói nên lời thì tặc lưỡi một cái, lại rót chén trà nhỏ và hỏi hắn, "A Đổ, ngươi tới đây là muốn thăm Mông tướng quân sao?"
Tần Đổ giật mình lấy lại tinh thần, ánh mắt thoáng nhìn phòng trong chỉ thấy màn khép lại, bộ dạng yên tĩnh. Hắn vội vàng gật đầu nói, "... Thúc phụ gởi thư để mạt tướng đến xem Mông tướng quân thế nào rồi. Mạt tướng cũng muốn tới, nghe nói tên đã được rút ra... Mông tướng quân còn chưa tỉnh sao?"
Trường Đình đưa chén trà cho hắn và cười lắc đầu, "Còn chưa tỉnh! Hôm qua hắn mơ màng nói mấy câu khiến ta tưởng hắn đã tỉnh. Ai biết nói xong hắn lại ngủ. Sốt đã hạ, Trương tiên sinh nói hắn còn yếu, chưa có sức tỉnh lại, chờ hai ngày nữa là tốt. Ngươi đừng lo lắng." Trường Đình chuyển câu chuyện và nhíu mày hỏi: "Tần tướng quân gởi thư sao? Thế nào mà anh ta lại không gửi gì? Chẳng nhẽ trong quân có biến?"
Tần Đổ cứng họng, Trường Đình lập tức phát hiện không ổn nên suýt thì làm đổ chén trà.
Nàng trầm giọng hỏi, "A Đổ. Ngươi đừng có giấu ta. Ca ca không gửi thư đơn giản vì sợ ta, bà và tẩu tử lo lắng. Nhưng ít nhất ngươi nói cho ta thì chúng ta mới có cái để chuẩn bị chứ?"
Tần Đổ âm thầm kêu khổ, Trường Đình lại không hề nói gì, cứ thế nhìn hắn. Cuối cùng hắn không kiên trì nổi, lại nghĩ chuyện này rốt cuộc cũng không giấu được, nếu mũi tên đã rút ra chứng tỏ tình huống cũng không nặng lắm đúng không? Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: "Đại lang quân không nhịn được cơn tức này nên kiên trì thừa thắng xông lên, muốn bắt hết đám người Trần gia còn ở trong thành..." Hắn ngẩng đầu một cái rồi lại rũ mắt nói, "Cho nên Đại lang quân mới sai Hoàng tham tướng mang binh vào núi quyết tiêu diệt cả nhà bọn chúng..."
"Ca ca không phải người xúc động." Trường Đình hơi nhíu mày nghĩ đây không phải chuyện tốt, tham công liều lĩnh trên chiến trường thượng là điều tối kỵ! Lục Trường Anh vốn có thể toàn thân mà lui, cần gì phải cùng Trần gia dây dưa và để bản thân rơi vào hiểm cảnh?!
"Tần tướng quân có từng khuyên chưa? Ngươi đã mang theo 1000 binh mã về đây vậy những người còn lại cũng không dễ, nói gì tới thừa thắng xông lên? Từ từ, ngươi nói ca ca không nuốt được cơn tức này là nói cơn tức nào? Chẳng lẽ ca ca còn bị Trần gia tính kế hả?"
Lúc trước Tần Đổ không nói gì khiến Trường Đình càng thêm nóng vội nhưng hiện giờ yên tĩnh nghĩ lại thì chuyện này vốn không đúng! Mông Thác xem như chủ tướng, trên chiến trường chủ tướng đã bị trọng thương thì chiến cuộc hẳn phải thất bại chứ! Vậy mà bọn họ lại thắng, không những vậy còn giết được Trần Thiển, hay là...
Trường Đình nhíu mày, lòng siết lại, "Hay là thư gửi đều gạt người? Ca ca chỉ muốn chúng ta an tâm nên mới nói dối? Tình hình cuộc chiến rốt cuộc sao rồi..."
Nàng càng nghĩ càng không đúng, càng nghĩ càng kinh hãi. Các nàng ở nội trạch nên hai mắt cũng bị bịt kín, chẳng biết gì hết! Bên ngoài đến tột cùng là thế nào, nếu Mông Thác đều nửa chết nửa sống mà trở lại vậy Lục Trường Anh thì thế nào!
Sắc mặt nàng càng thêm khó coi, Tần Đổ thì giãy giụa một lát, cuối cùng cũng mở miệng, "Không phải... Cuộc chiến thắng lợi, chẳng qua trong quá trình có chút gian nan." Hắn có vẻ phải lựa chọn suy nghĩ thật nhiều xem nói thế nào cho hợp lý, "Lục gia quân có nội gian. Trần gia tập kích lúc nửa đêm, thúc phụ và Đại lang quân trong ứng nội hợp đánh cho Trần gia trở tay không kịp. Nhưng trong lúc mọi thứ chuẩn bị kết thúc thì có một bách hộ bắn tên về phía Đại lang quân. Mạt tướng phản ứng chậm chạp, tài nghệ kém cỏi không ngăn được, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc ấy là Mông tướng quân phi thân qua chắn tên kia..."
Tần Đổ càng nói càng thấp, bộ dạng rất hổ thẹn.
Mũi tên này ... tới như thế...
Trường Đình không biết cảm giác trong lòng mình như thế nào. Lục Trường Anh một mình liều lĩnh không phải vì tham công mà vì muốn báo thù.
Mông Thác lấy mệnh cứu nàng, sau đó lấy mệnh cứu anh nàng... Mà hắn lúc này vẫn nằm trong phòng, cả người nóng lên, mơ màng không rõ... Trường Đình thấy lòng ê ẩm, nếu mọi cảm tình đều xuất phát từ cảm kích vậy tình cảm của nàng với hắn chỉ sợ trả từ kiếp này sang kiếp sau cũng không hết được.
Đứa nhỏ choai choai này mấy ngày nay hẳn đang tự trách và lo lắng. Cuối cùng hắn không an tâm, cả người gầy một vòng, tinh thần cũng không tốt. Tần Đổ buồn rầu nói, "Đại lang quân vốn không cho mạt tướng nói rõ với ngài mà để bản thân ngài ấy về sẽ giải thích. Hiện tại thuộc hạ người không bảo vệ được, lời cũng không giữ được, chuyện gì cũng không làm được, còn thêm phiền toái..."
Lục Trường Anh lớn hơn hắn 5 tuổi, Mông Thác lớn hơn hắn 3 tuổi, đại để đều là cùng một lứa, nhưng hai người này một văn một võ, so với họ hắn... quá vô dụng!
Nghĩ đến đây Tần Đổ gần như hỏng mất.
Trường Đình thì phì cười, nhưng sau đó thần sắc lại nghiêm túc hơn. Mông Thác trúng tên đương nhiên Lục Trường Anh sẽ tức giận, huống chi trong Lục gia quân có gian tế mới khiến Mông Thác chịu thương vì bảo hộ hắn. Anh trai nàng hiện giờ hẳn đang cảm thấy có lỗi với cả nàng và Mông Thác nên nhất định phải tiến quân thần tốc, giết hết quân địch!
Lục Trường Anh đã lâu lắm rồi không hành động như đứa nhỏ thế này!
Chỉ hy vọng hắn, và bọn họ đều có thể an toàn, đừng vì vội mà hỏng việc.
Tần Đổ nói xong chuyện này thì Trường Đình cũng yên lặng buồn bực một buổi trưa. Ngày Lục Trường Anh về còn xa, Mông Thác còn hôn mê trên giường, aizzz, thế đạo này.
Nhưng than thì than, nghĩ thì nghĩ mà thuốc vẫn phải uống. Mãn Tú đỡ Mông Thác ngồi dậy, Trường Đình dựa vào bên giường đút thuốc cho hắn. Xong một chén thuốc này nàng xoay người lau tay lại nghe thấy Mãn Tú hô một tiếng, "Cô nương! Mông đại nhân... Mông đại nhân động ngón tay!"
Trường Đình vội vàng quay đầu lại xem sau đó liên tục gọi "Mông Thác". Gọi thật lâu nàng mới nghe thấy hắn phun một chữ "ừ" thế là nàng cực kỳ kích động, miệng lại gọi to, "A Thác, ngươi tỉnh rồi sao!?"
Mông Thác dựa lưng vào gối, nửa mở mắt, miệng hỏi một câu: "Ca ca ngài... Ca ca ngài không chết chứ..."
Trường Đình vội vàng lắc đầu, "Không chết, không chết! Huynh ấy vẫn khỏe mạnh!"
Mông Thác như thở ra một hơi, gánh nặng nhẹ hẳn, giọng cũng đứt quãng, "Vậy thì tốt... ta... coi như không phụ ngài..."
*****
Lòng Trường Đình vừa động, nàng thực sự muốn đánh hắn một trận nhưng tay lại mềm không có chút sức nào. Nàng há miệng hận không thể cắn hắn một miếng mới giải được hận trong lòng! Không phụ nàng ư? Hắn phải chết mới gọi là không phụ nàng ư? Lục Trường Đình nàng là Lục Trường Đình chứ có phải Tô Đát Kỷ đâu?! Mệnh của ai mà chẳng là mệnh, đâu phải thứ nhặt nhạnh trên đường?! Hắn muốn cứu Lục Trường Anh cũng được, nhưng chẳng nhẽ không còn cách nào khác ư? Phi dao, bắn tên, đẩy Lục Trường Anh ra... ấy vậy mà hắn lại cố tình chọn cách ngu nhất này!
Lòng Trường Đình mềm như một hồ nước, nhiều cách như thế nhưng dưới tình thế cấp bách trong đầu hắn chỉ có một cách ngốc nhất kia... Dù sao đối phương cũng là anh nàng...
Trường Đình ngồi bên giường, duỗi tay cầm lấy tay hắn thấy lạnh băng chứng tỏ hắn còn yếu.
"Ngươi vẫn luôn không phụ ta..." Trường Đình cúi đầu hé miệng cười, hỏi hắn cảm thấy sao, "... Trương tiên sinh nói ngươi hết sốt thì có thể tỉnh lại, nhưng ngươi đã hết sốt 2 ngày mà còn chưa tỉnh... Ta lại sợ vì mất máu quá nhiều, à, đúng rồi, ngươi không biết đúng không? Lúc ấy đám đại phu trên chiến trường không dám rút mũi tên ra, ca ca mới sai A Đổ hộ tống ngươi về đây. Là ta bảo Trương tiên sinh rút mũi tên ra. Ông ấy khuyên ta nếu không rút thì chết chắc, còn nếu rút thì hẳn sẽ có một đường sống. Lúc ấy ta chỉ nhắm mắt một cái, lúc mở mắt lập tức bảo ông ấy rút mũi tên..." Trường Đình ngửa mặt cười cười nói, "Chờ ngươi khỏe hơn phải xách quà tới cửa cảm tạ Trương tiên sinh đó."
Mông Thác lật tay nhẹ xoa tay nàng nói, "Ngài cùng đi với ta, cùng nói cảm tạ."
"Được, ta sẽ chuẩn bị quà thật chu đáo." Trường Đình cười nhẹ, trong lòng là biết ơn vô hạn.
Mông Thác vừa tỉnh nên tinh thần cũng không quá tốt, còn phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Mà hắn vừa tỉnh thì khách đã tới nườm nượp. Hoàng Ẩu tự mình xách đồ tới thăm, Tạ Chi Dung cho nha hoàn có thể diện bên cạnh là Thải Chi tới đưa A Giao cao và bột sâm. Tam phu nhân Thôi thị là thực tế nhất nên tặng canh gà tới. Mùi này thực là thơm, không biết đã hầm bao lâu, bỏ biết bao nhiêu dược liệu.
Trường Đình vén tay áo ăn nửa chén, còn thừa để lại cho Mãn Tú bồi bổ, nhiều ngày nay nàng ấy cũng phải bận rộn trong ngoài. Bạch Xuân còn phải chăm sóc Trường Ninh, San Hô và Bích Ngọc đều bị nàng chiều nên không thể gánh vác cái gì. May có Mãn Tú chống đỡ.
Tạ Chi Dung dàn xếp xong công việc vặt cũng tới đây và thấy bên cạnh nàng chỉ còn một tiểu nha đầu hầu hạ thì cực kỳ kinh ngạc, "Lục Đại cô nương sao lại có thể thiếu người hầu hạ được?!"
Lúc không có việc gì Trường Đình quả thực không cảm thấy mình không có đủ người dùng nhưng hiện tại tay chân luống cuống, tiểu Trường Ninh lại đúng lúc cao lớn lại bướng bỉnh đòi phải luyện võ. Hồ Ngọc Nương cùng con bé dính vào nhau, hai kẻ này hễ rảnh rỗi lại đứng tấn, ai nói cũng không được, chỉ có thể để Bạch Xuân lại Nghiên Quang Lâu...
Tạ Chi Dung nhắc tới chuyện này thế là Trường Đình mới vừa vỗ trán vừa nói, "Không chỉ có Đại cô nương thiếu. Nhị cô nương cũng thiếu..." Nghĩ nghĩ nàng lại bổ sung, "Đợi xong việc này, tẩu nhớ nhắc ta tuyển thêm người."
Trường Đình vừa ngẩng đầu đã thấy Tạ Chi Dung ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt đạm mạc ngồi kia cực kỳ có khí thế. Nàng thầm thở dài nghĩ chẳng nhẽ Tạ Chi Dung biết Lục Trường Anh một mình truy đuổi địch sao? Nói đến nói đi thì nguyên nhân việc này cũng do nàng, nếu Mông Thác không bị thương thì anh nàng sẽ không nhất thời phẫn nộ và quyết định truy kích. Nếu không có chuyện này thì hiện tại có lẽ hắn đã mang theo Tạ Chi Dung đến thôn trang ở Thông Châu để quản lý việc vặt và tranh thủ nghỉ ngơi rồi...
"Ca ca không gửi thư tới sao?" Trường Đình biết rõ còn cố hỏi, "A tẩu chớ hoảng sợ, nếu không có tin chính là sắp về rồi."
Tạ Chi Dung hé môi cười, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện ra, giọng cực nhẹ nhàng, "Có thư, chàng nói sẽ về trước khi hoa đào tan hết."
Lục Trường Anh không biết xấu hổ!
Gửi thư cho vợ mà không gửi cho em gái!
Trường Đình ngây ra, nàng cuối cùng cũng hiểu lòng dạ mấy cô em chồng độc ác là thế nào —— là một loại cảm giác giống như vừa gả con gái ấy...
Lục Trường Anh gởi thư nói hắn sẽ trở về trước khi hoa đào tan hết. Hắn nói với Tạ Chi Dung như vậy thì chắc là như thế. Hoa đào trên Trù Sơn tàn muộn, chắc tháng 5 hoặc sớm thì tháng 4. Vậy chắc tầm tháng 5 hắn sẽ lĩnh binh trở về.
Trường Đình nói lời này với Mông Thác nhưng hắn lại lắc đầu, tay trái không nâng lên được nên hắn cầm thuốc bằng một tay mà uống cạn sạch. Nghỉ ngơi vài ngày nên sắc mặt hắn đã khá hơn, cũng có chút sức khi nói chuyện, "... Không thể lạc quan như thế được, thuyền nát còn có ba cân đinh, Trần gia đưa một chiêu này rất khá, ca ca ngài suýt thì không chống đỡ được, vậy dựa vào cái gì có thể thắng? Dựa vào tiêu diệt Trần Thiển để thắng ư? Đánh chết Trần Thiển, hạ mặt mũi của Trần gia, giữ được danh dự và địa vị của Lục gia thì sớm bứt ra là tốt nhất. Sĩ tộc vốn không có nhiều tướng lãnh, Lục gia có Tần tướng quân là một anh hùng, Hoàng tham tướng cũng là nhân tài đáng để bồi dưỡng, còn người khác chẳng đáng dùng. Binh mã của ta còn ở kia, nhưng một tướng sĩ tốt có thể địch trăm vạn hùng binh. Tần tướng quân không thể phân thân, dựa vào Hoàng tham tướng thì chỉ sợ ván sau không dễ thắng đâu."
"Cũng là vì ngươi ca ca mới hạ cái lệnh này!"
Mông Thác nói về Lục gia như thế nên Trường Đình lẩm bẩm hai câu, "Không dễ thắng vậy cũng sẽ không thua. Ngươi đừng nói với bà và tẩu tử lời này, chúng ta kiên nhẫn chờ đi."
Mông Thác nhắm mắt giả không biết, Trường Đình hứ một tiếng và đẩy đẩy hắn, "Ngươi đừng giả vờ không nghe thấy."
Mông Thác bật cười, duỗi tay kéo nàng vào lòng buồn bực nói, "Ta nghe thấy rồi, ngài yên tâm, anh ngài thông minh hơn ngài nhiều." Ánh mắt hắn nhìn song cửa sổ, khóe môi nhếch lên, "Nếu không có gì bất ngờ thì binh mã của nhị ca cũng sẽ tham dự."
Thạch Nhị Lang Thạch Khoát?
Trường Đình sửng sốt sau đó lập tức hiểu: Mông Thác bị thương, thân là anh vợ Lục Trường Anh lập tức nóng nảy. Mà vị Thạch nhị lang vốn luôn thân thiết với Mông Thác cũng nhất định nhúng tay vì Mông Thác tỏ thái độ, như thế hang ổ của Trần gia mới thuận thế rơi vào tay hắn.
Hiện giờ hắn không muốn giúp cũng phải giúp. Quan hệ hai nhà Lục và Thạch càng ngày càng chặt, có thể mơ hồ nói cùng vinh cùng nhục. Lục gia trăm năm đều có thể hưng thịnh, lúc này tiền đặt cược cực kỳ lớn.
Trường Đình vốn nửa dựa lên ngực Mông Thác, nghe tiếng trái tim hắn đập bang bang thế là tâm tình nàng cũng chậm rãi bình phục. Chuyện sau này ai có thể nói chuẩn được? Nàng nhìn người còn chưa chuẩn nhưng anh nàng thì khôn khéo hơn nhiều, sao có thể nhìn lầm? Dính chặt hai nhà với nhau cũng được, trong thế đạo này gió mưa thét gào, cây cao có thể che trời cũng có khả năng bị quật đổ, chỉ có hai cây đứng chung một chỗ mới càng ổn hơn.
Mông Thác nhẹ đỡ Trường Đình, cô nương này vô tư, vừa lúc đè lên vết thương của hắn.
"Ta còn chờ ca ca ngài về chủ trì lễ thành thân đó." Mặt Mông Thác chìm trong bóng tối, hắn nhếch miệng cười nghĩ lần này Lục Trường Anh còn dám coi khinh hắn nữa hay không.
*****
Quả như Mông Thác dự liệu, chưa tới ba ngày Thạch Khoát đã xuất binh từ U Châu. Hắn vừa động thì mọi chuyện đã trần ai lạc định.
Lục Trường Anh tự mình truy kích cũng chỉ là đánh đuổi đám dư đảng của Trần gia. Lúc trước Trần lão thái gia đã đưa dòng chính của nhà mình cùng đám con cháu tới Kiến Khang. Ông ta để lại cháu trai trưởng là Trần Thiển và mấy hậu bối cường tráng ở lại thủ thành. Trong đó có đứa con trai thứ ba cùng đứa cháu nhị phòng của ông ta, quan hệ đều không xa. Cái này chứng tỏ bọn họ có lẽ cũng không có quyết sách với cả câu chuyện này, chẳng qua chỉ muốn so một chiêu. Lục Trường Anh nghĩ mà thở ra một hơi. Trần Thiển đúng là không biết cố gắng, còn chưa đánh xong trận đã trúng tên mà chết. Vậy cơn tức này Lục Trường Anh đành phải tìm những kẻ còn lại của Trần gia để tính sổ. Hơn nữa giữ những kẻ đó lại cũng vô dụng, chẳng lẽ chờ bọn chúng thở được một hơi rồi quay lại thọc cho Lục gia một đao ư? Lục Trường Anh hắn còn chẳng thèm làm kẻ quân tử thì trông mong gì hắn thành Bồ Tát?
Trường Đình ở trong khuê phòng nghe phong phanh một chút, thấy U Châu đã ra tay thì cũng an tâm.
Thạch Nhị Lang am hiểu giấu tài, mấy năm nay hắn chỉ thủ U Châu, chưa bao giờ lấy tư thế kinh người xuất hiện trước mặt người đời. Mọi hào quang hắn đều nhường cho Thạch Mẫn, cũng vì thế thanh danh của hắn ở bên ngoài sợ còn không bằng cả Mông Thác —— từ sau khi hôn sự với nàng được định ra thì thanh danh của Mông Thác đã khác xưa nhiều, phàm là ai nhắc tới hắn cũng nói thêm câu "cô gia của Bình thành Lục thị"... Mông Thác lai trợn mắt coi thường, mặt cũng đen lại nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này Thạch Nhị Lang xuất binh mã là việc ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự đoán của Mông Thác.
Tháng 5 hoa đào tàn, Lục Trường Anh đúng hẹn về. Mông Thác đã có thể xuống giường nên cùng Trường Đình đứng ở cửa chờ Lục Trường Anh. Tạ Chi Dung cùng Chân Định Đại trưởng công chúa đứng đầu hành lang. Trường Đình nhìn Tạ Chi Dung, ừ, thoạt nhìn có vẻ trấn định nhưng mũi chân dưới tà váy không nhịn được hơi nhô ra ngoài, vẫn là sốt ruột rồi. Nàng hé miệng cười một cái thì Mông Thác lại cúi đầu ôn nhu hỏi, "Đang cười cái gì thế?"
Trường Đình hé miệng, nghiêng đầu trả lời, "Không có gì, chính là vì ca ca trở về nên ta vui vẻ thôi."
Mông Thác cũng cười cười, nhân lúc không ai thấy hắn duỗi tay sờ sờ đầu nàng, lập tức khiến mặt nàng đỏ thẫm.
Mọi người cũng không phải chờ lâu đã có tướng lãnh tới báo, rồi một người khác lại tới, lúc sau là Lục Trường Anh mặc khôi giáp đi tới. Thạch Khoát cũng đi bên cạnh, phía sau là Tiểu Tần tướng quân và Hoàng tham tướng, hai người đều gầy một vòng. Trường Đình thấy gót chân Tạ Chi Dung hơi nhướn lên, chắc định đi lên phía trước đón nhưng lại sợ Chân Định đại trưởng công chúa nghĩ mình không quy củ nên bộ dạng cực kỳ rối rắm. Lục Trường Anh càng đến gần thì đến Trường Đình cũng muốn nhào lên, chẳng qua vẫn phải nén xuống.
Trên đời này người có thể đi cùng ai đó qua quãng đời đằng đẵng không phải cha mẹ thân thích hoặc con cái mà là bạn đời.
Hiện tại vào hoàn cảnh này thì để mình Tạ Chi Dung túm chặt lấy Lục Trường Anh hỏi han là đủ rồi, nàng chỉ có thể yên lặng đứng nhìn, thêm chút lời là được. Trường Đình hơi lùi về phía sau, vừa lúc tới cạnh Mông Thác. Tuy bệnh hắn chưa lành nhưng cả người hắn vẫn thẳng tắp, giống cây bách để nàng có thể vừa lùi về đã dựa được.
Vó ngựa càng ngày càng gần, Lục Trường Anh xoay người xuống ngựa, trước tiên là tạ lỗi với bà nội mình, "Cháu bất hiếu, tiền trảm hậu tấu, mong bà chớ trách!"
Chân Định đỏ mắt, chống quải trượng làm bộ muốn đánh cẳng chân hắn, "Ngươi đó, cái gì mà anh hùng?! Mang theo người lẻn đi lúc đêm hôm! Ngươi đặt bà, vợ và em ngươi ở đâu?! Ngươi thật sự không cần cả nhà chúng ta hay sao?! Ngươi còn chê nhà chúng ta thiếu tang sự hả?" Chân Định thật sự buồn bực, từ khi Mông Thác hơi thở thoi thóp bị thương về Bình thành bà ta càng thêm đứng ngồi không yên. Dù sao cũng là người già, cuộc sống ngày ngày khó an bình thì dù thân thể có mạnh cũng không chịu được mệt nhọc. Trường Đình lập tức nhờ Tạ Chi Dung gạt bà để Trương tiên sinh kê mấy chén thuốc an thần.
Chân Định chỉ chỉ quải trượng lên mà nói, "Đèn lồng trắng mới được hạ xuống thôi đó!"
Hoàng Ẩu vội vàng "Phi" một tiếng, "Người nói vô tâm, người nói vô tâm!"
Lúc này Chân Định mới bình tĩnh lại, mắt nhìn về phía Thạch Khoát đứng sau Lục Trường Anh. Tên kia biết tình thế nên lập tức đi lên cung kính hành đại lễ với bà ta, "Tiểu bối Thạch Khoát, đứng hàng thứ hai, xin bái kiến Chân Định Đại trưởng công chúa. Đại trưởng công chúa thoạt nhìn khỏe mạnh an khang hơn dĩ vãng nhiều."
Thạch Khoát và Lục Trường Anh hơi giống nhau, không phải khuôn mặt mà là khí độ. Bọn họ đều có khí độ của công tử thế gia. Thạch Khoát hơi thiên về phần võ, còn Lục Trường Anh nhìn qua thanh tao hơn một chút, nhưng về cơ bản khí độ của hai người là xấp xỉ. Cũng chẳng trách sao Thạch Mãnh nhìn con thứ là có chút không thích, con trai không giống mình thì thích sao nổi.
Chân Định Đại trưởng công chúa được Thạch Khoát hỏi han thì giọng cũng khách khí đáp lại, "Nhờ Nhị lang quân nhớ tới ta, trong nhà con cháu có chủ ý, lão thân cũng phải bảo vệ sức khỏe nếu không vẫn còn hai tiểu cô nương chưa gả đâu." Vừa nói bà ta vừa hung hăng liếc xéo Lục Trường Anh một cái. Sau đó bà ta xoay người, gã sai vặt lập tức nhanh nhẹn đẩy cửa.
Đoàn người đi vào trong, trong lúc ấy Tạ Chi Dung quay đầu nhìn Lục Trường Anh vài lần, mặt mày đoan trang nhưng khóe miệng lại khẽ nhếch lên trên.
Hô! Làm gì có ai mà từ đầu tới cuối đều bình tĩnh cho được?!
Trường Đình thầm cười, lại nhìn Lục Trường Anh giống như gầy đi nhiều thì không nhịn được đau lòng. Sau đó nàng lại nhìn Mông Thác, mặt hắn không có biểu tình gì, chỉ hơi khom lưng xuống. Trường Đình vừa lúc dán tới nhẹ giọng nói, "Nếu sau này không phải đánh giặc thì tốt quá."
Nói xong nàng mới phát hiện bản thân quá ngây thơ, đánh nhau còn dài lắm đó!
Đánh từng thành một, cực kỳ chậm.
Lục Trường Anh ra tay, Trần gia cũng đã tỏ thái độ, Thạch Mãnh cũng nên có động tác lớn rồi.
← Ch. 110 | Ch. 112 → |