Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Kiều - Chương 014

Thiên Kiều
Trọn bộ 178 chương
Chương 014
Hướng Bắc
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Shopee


"Con mẹ nó, bên trong có kẻ nào không? Mau mở cửa cho lão tử!"

Tên hán tử bên ngoài lập tức cao giọng hơn mà hét, tay vẫn "Bạch bạch bạch" mà phá cửa.

Hắn còn hùng hổ mắng nhiếc, lại khạc một bãi trên đất: "Mẹ nó, thời tiết quỷ quái này đông chết lão tử rồi!"

Cả đời Trường Đình chưa từng nghe thấy những lời ô uế như thế này.

Sắc mặt nàng bình tĩnh che tai của Trường Ninh lại, mắt nhìn Hồ Ngọc Nương.

Nếu đây không phải kẻ địch truy đuổi thì cũng rất có thể là ba tiều phu bình thường bị đại tuyết vây trong núi này.

Bọn họ tìm đến nhà của người gác rừng cũng là chuyện hiểu được.

Nhưng Trường Đình thực không muốn mở cửa, lúc cầu người ta hỗ trợ hẳn nên dùng ngữ khí khác chứ?

Hơn nữa bọn họ chỉ là ba tiểu cô nương, da thịt non mịn còn bên ngoài là mấy hán tử, ai thắng nổi ai? Nếu bọn họ gặp chuyện bất trắc ở đây thì còn không bằng chết trong cống ngầm kia cho xong?

Cho dù muốn làm việc tốt thì cũng phải dựa trên điều kiện giữ được an toàn cho bản thân đã rồi mới có thể giúp kẻ khác.

Người khác giúp và thu nhận ngươi, lại đỡ ngươi một phen thì đó là đại ân chứ không phải nghĩa vụ và không phải thứ ngươi đương nhiên có được.

Mấy kẻ này lại không có vẻ nghĩ được như thế.

Hồ Ngọc Nương cũng nhìn về phía nàng sau đó nhẹ lắc đầu với Trường Đình.

Người nhà nông nói thuần phác thì không, nhưng cũng coi như có kẻ tốt kẻ xấu.

Trong thôn cũng sẽ có kẻ trộm cắp và vi phạm luật pháp.

Còn ba kẻ đứng bên ngoài thì chỉ nhìn đã biết là kẻ vô lại, trên mặt dữ tợn, cả người cường tráng bưu hãn, làm gì có điểm nào giống với người làm nông?

Nàng quả là sửng sốt nhưng cũng không ngu tới mức dẫn sói vào nhà.

"Triệu lão tam! Bên trong có người! Khe cửa này còn có khói bay ra nè!"

Một tên khác mắt sắc, vừa nhìn đã cao giọng gào.

Trường Đình cẩn thận nên ngay cả khi mặt trời xuống núi nàng cũng không châm đèn.

Nhưng rốt cuộc trời lạnh có tuyết rơi, nếu không đốt củi sưởi làm ấm giường đất thì quả không chịu nổi.

Nhưng ai ngờ chút khói này cũng bị người ta nhìn ra...

"Mẹ nó! Trước kia Hồ lão nhân còn sống cũng không thế này.

Chẳng lẽ Đông thôn con mẹ nó đã đổi người gác rừng sao?!"

Hán tử kia vừa mắng vừa cong người nhìn qua khe cửa thấy có củi đốt toát ra khói nhẹ thì lập tức đứng dậy, liều mạng đấm cửa gào, "Mau mở cửa cho lão tử, nếu không ta dùng rìu chém vỡ cửa đó!"

Ván cửa bị đập rung lên, gió cũng theo khe hở chui vào khiến trong phòng càng lạnh hơn.

Hồ Ngọc Nương vội vàng bò dậy, rón rén chỉ chỉ góc nhỏ của căn nhà sau đó ra hiệu cho Trường Đình.

Nàng vội nhìn qua chỗ đó thì hiểu Hồ Ngọc Nương muốn nàng và Trường Ninh trốn vào phía sau đống củi.

Trường Đình và tiểu Trường Ninh là hai tiểu cô nương mặt trắng môi hồng, vừa thấy đã biết không phải người thôn này.

Mà một khi người khác biết thì không ai đoán được sẽ có việc gì, nếu vậy cũng không cần mạo hiểm.

Từ trước tới nay nàng không phải người thích lấy lòng tiểu nhân do dạ quân tử nhưng có một điều nàng cực kỳ hiểu đó là lòng người hiểm ác, điều này nàng chưa bao giờ đoán trượt.

Trường Đình sờ qua ấm nước đang bắc trên bếp lò sau đó ra hiệu cho Hồ Ngọc Nương hiểu.

Nàng kia sửng sốt sau đó nhếch miệng cười và gật đầu thật mạnh.

Trường Ninh vẫn còn yếu nhưng vẫn cố sức dựa vào chị gái đi tới trong góc.

Trường Đình ôm em gái trong lòng, lại che tầm mắt con bé.

Còn Hồ Ngọc Nương thì nhanh nhẹn chồng củi lên người bọn họ che thỏa đáng.

Trường Đình nín thở xuyên qua khe hở của đống củi nhìn ra bên ngoài.

Mấy kẻ bên ngoài kia vẫn đang vừa mắng vừa gào, cửa cũng sắp bị bọn chúng đập đổ.

Hồ Ngọc Nương vội giấu tóc vào trong mũ nỉ, sau đó giấu quần áo và chén cốc xuống dưới đống đệm chăn.

Sau đó nàng ta cố tình trầm giọng đáp lời: "Tới tới! Đừng có đập cửa nữa!"

Tiếng gõ cửa bên ngoài chậm một nhịp sau đó lại càng hung hăng hơn.

Cửa "Kẽo kẹt" mở ra, ba nam tử bưu hãn cất bước đi vào.

Hồ Ngọc Nương không tính là lùn nhưng vừa đối mặt với ba kẻ kia thì đã thấp hơn nửa cái đầu.

Trường Ninh thở hổn hển vài hơi, sau đó tiểu nha đầu nhắm mắt, hơi nghiêng người nắm chặt góc áo của chị, cả người đều run lên.

Cơn ác mộng hôm qua như bóng với hình ập đến.

Trường Đình rón ra rón rén duỗi tay vòng lấy cả người em gái khẽ vuốt.

Cuối cùng Trường Ninh mới dần dần bình tĩnh lại, còn bên ngoài lại ầm ĩ lên.

Ba tên đại hán bưu hãn vừa tiến vào thì cả căn nhà gỗ nhỏ đều bị nhét đầy.

Tên dẫn đầu có lẽ chính là Triệu lão tam, vừa vào phòng hắn đã tháo mũ nỉ, cởi áo khoác ném lên giường đất.

Sau khi thở ra mấy hơi hắn lập tức đẩy Hồ Ngọc Nương sang bên cạnh, sau đó duỗi tay vây quanh giường sưởi mà hơ.

Vừa hơ hắn vừa nghiêng mắt nhìn Hồ Ngọc Nương, "Thằng nhãi con nhà mày làm việc kiểu gì thế hả? Nếu mấy người bọn tao không dùng rìu cạy cửa thì mày cũng để bọn tao bị nhốt ngoài cửa chịu lạnh cả đêm hả!"

Hồ Ngọc Nương mặc một thân áo quần ngắn, gò má hồng nhuận, mi thanh mục tú, ánh mắt sáng ngời, khí chất sạch sẽ, mũi thẳng, tóc đều bị nhét vào mũ nỉ nên thoạt nhìn giống một thiếu niên lang cao gầy trắng nõn lại sạch sẽ.

Triệu lão tam liếc một cái sau đó mắt sáng lên, cả người nhích gần tới chỗ Hồ Ngọc Nương, điệu bộ ngả ngớn: "Mày là cháu của Hồ lão nhân hả?"

Hồ Ngọc Nương tránh ra sau, không mở miệng mà chỉ gật đầu.

"Tướng mạo thực thanh tú! Hồ lão nhân trông như củ khoai lang nướng đen thế mà cũng có đứa cháu được thế này!" Triệu lão tam ghé sát vào, oa một cái mà gào lên, "Đến lông mi cũng dài, sạch sẽ như cô nương gia vậy!"

Hai kẻ còn lại bật cười quái dị, sau đó đi tới ôm lấy eo Hồ Ngọc Nương, mặt dán gần, thở ra hơi thở thối hoắc phả lên mặt Hồ Ngọc Nương, "Tiểu huynh đệ... Trời lạnh như thế, đêm lại dài, chúng ta tìm chút việc vui làm nhé, ngươi chịu không?"

Người trong thế đạo này chay mặn không kiêng kỵ, bụng còn chưa no thì nói gì tới lễ với nghi?

Lồng ngực Trường Đình phập phồng kịch liệt, tai và mắt của tiểu Trường Ninh đều được nàng bịt kín, chuyện vô lễ thế này tốt nhất con bé không nghe thấy.

Nhưng nàng lại không thể nào đứng ngoài cuộc được.

Nàng chưa bao giờ gặp chuyện thế này, cũng chưa từng gặp những kẻ đáng khinh mặt bóng nhờn thế này.

Nàng thậm chí có thể phỏng đoán được tư duy của ba kẻ kia —— nếu Hồ Ngọc Nương để lộ mình là cô nương gia thì có lẽ ba kẻ này sẽ không dám làm càn như thế.

Đều là người cùng thôn, đạp hư một cô nương chưa xuất giá sẽ phải chịu vạn tiễn xuyên tâm, nhưng nếu đạp hư một tiểu lang quân thanh tú... Chẳng nhẽ tiểu lang quân kia tự mình không biết xấu hổ mà nói chuyện này ra ư? Huống chi đây lại là một tiểu lang quân không thân không thích...

Ba gã này đương nhiên sẽ không cố kỵ chỗ nào hết, muốn làm gì thì làm.

Trường Đình vẽ lên tay tiểu Trường Ninh một chữ "Tĩnh", thấy tiểu nha đầu lặng lẽ gật đầu.

Lúc nàng duỗi tay đẩy đống củi ra thì bỗng nghe thấy Hồ Ngọc Nương cao giọng thét long trời lở đất.

"Tìm việc vui cái con mẹ nhà các ngươi! Cách lão nương xa một chút, đồ chết bầm!"

Ngay sau đó là một loạt tiếng "Bang bang bạch bạch", trong đó hỗn loạn vang lên tiếng nam nhân mắng chửi tục tằng, "Con mẹ nhà nó, đồ nhãi con lại đanh đá như thế! Lão tử còn không tin ba người chúng ta không trị được thằng nhãi nhà mày!".

Sau đó là một loạt tiếng động vang lên, ấm nước nện trên mặt đất, khí nóng bốc ra!

Trường Đình nhìn xuyên qua đống củi thấy không rõ lắm nên trong lòng hoảng hốt.

Máu nóng dồn lên mặt, nàng cong người chui ra khỏi đống củi.

Ở bên kia, ba tên hán tử vây lấy Hồ Ngọc Nương, Trường Đình nhân lúc không có ai nhìn thấy lập tức lấy tay áo trùm qua làm giẻ nhấc ấm nước đang đặt trên bếp lò lên.

Nàng mở nắp, dùng toàn lực hắt nước nóng lên lưng ba kẻ kia!

Nước này đang sôi, mấy kẻ kia lại đã cởi áo ngoài khi vào phòng nên lúc này chỉ mặc một cái áo xuân mỏng.

Nước nóng tưới lên lưng khiến bọn chúng ăn đau kêu "Á, ối" liên tục!

Tên bị nước nóng làm bỏng nặng nhất quay đầu trước, Trường Đình nắm chắc thời điểm mà hít sâu một hơi sau đó vung tay, chân dậm một cái, nhắm thẳng mắt kẻ nọ mà hắt nước sôi!

Nước sôi làm bỏng mắt, kẻ nọ che mắt kêu "Oa oa" liên hồi.

Kẻ bên cạnh hắn quay người lại cũng bị Trường Đình làm đúng như thế.

Cả hai tên đều không mở được mắt ra.

Tiếng nam nhân "Oa oa" kêu vang lên hết đợt này tới đợt khác, Triệu lão tam nghẹn một bụng lửa giận quay người lại thì thấy một vị tiểu cô nương nhỏ yếu trắng nõn.

Hắn tức giận, lập tức cất bước tới, tay che mắt để tránh mắc mưu như đồng bọn.

Chân Trường Đình run lên, tay buông xuống, ấm nước ầm một cái rơi trên mặt đất.

Tiểu cô nương ngửa mặt nhìn tên du thủ du thực kia mà mím miệng, run rẩy lùi về sau, lại sờ đến bếp lò nhỏ và cầm lấy một cái xẻng gắp than.

Trên bếp đã không còn ấm đồng, Trường Đình nhanh tay lẹ mắt chọc cái xẻng vào đống củi đang thiêu hừng hực còn đang bắn ra tia lửa.

Tay nàng vung về phía trước để than củi liên tiếp hắt lên người Triệu lão tam.

Hiện tại đống củi này chỉ có thể khiến hắn bị bỏng, tên kia cũng nhe răng nhếch miệng chịu đau mà đi về phía nàng.

Trường Đình lại xúc một xẻng nữa vung lên nhưng chỉ một lát nàng đã bị dồn tới góc tường.

Tay nàng nắm xẻng, mắt nhìn vẻ hung thần ác sát của kẻ trước mặt, cánh tay hắn đều là vết bỏng, đôi mắt hung tợn nhìn nàng.

Trường Đình thở mấy hơi, trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— may mà nàng đã giấu tiểu Trường Ninh thật tốt.

Đầu óc nàng xoay nhanh, vừa nghĩ xong thì đột nhiên phát hiện có lẽ trước lúc chết Phù thị cũng nghĩ đúng như thế này.

Bóng đen áp tới, Trường Đình nâng xẻng lên, định liều chết một phen.

Ai ngờ nàng lại nghe thấy một tiếng "Phanh!" ồn ào vang lên!

Ngay sau đó Triệu lão tam đột nhiên "A" một tiếng, cả người run rẩy, hai mắt trắng dã sau đó ngã xuống.

Trường Đình ngơ ngác nhìn tên kia ngã trên sàn nhà, sau đó nàng thấy Hồ Ngọc Nương trừng mắt, hai chân run rẩy, tay cầm một khúc gỗ to như bắp đù, bộ dạng kinh hồn chưa định.

Trường Đình và Hồ Ngọc Nương nhìn nhau nửa khắc mới mềm người, mặt không hẹn mà cùng cười tươi.

"Cùng nhau đi thôi." Hồ Ngọc Nương cười rộ lên nói thế.

Trường Đình thì ném xẻng về phía sau rồi gật gật đầu nhẹ giọng nói, "Ta họ Lục, song Lục.".

*****

Hồ Ngọc Nương không biết chữ, dù có nghe thấy chữ Lục này thì cũng chẳng phản ứng gì.

Còn lòng Trường Đình lại như trút được gánh nặng —— Hồ Ngọc Nương đã cho bọn họ ở, lại cho ăn cho uống, sau lại bảo vệ bọn họ.

Ân này lớn lao, nàng và tiểu Trường Ninh mà không có Hồ Ngọc Nương thì sẽ phải khó khăn nhiều thế nào đây? Liệu bọn họ có thể sống sót qua thời gian khó khăn này không? Con đường cho bọn họ là chỗ nào vậy?

Nàng căn bản cũng không dám nghĩ.

Tuy thế lúc đầu nàng vẫn muốn giấu dòng họ để cầu an ổn, còn lúc này nói được một chữ "Lục" ra miệng là tảng đá trong lòng nàng cũng như rơi xuống, cả người thả lỏng một nửa.

Hai tên hán tử kia vẫn đang che mắt lăn lộn hò hét.

Hồ Ngọc Nương bị nháo đến phiền lòng nên lập tức lật tay đập cho mỗi kẻ một gậy.

Thế là Triệu lão tam lại thêm hai kẻ cùng mình hôn mê.

Hồ Ngọc Nương xuống tay rất lưu loát khiến Trường Đình kinh ngạc.

Sau đó nàng ấy cởi mũ nỉ, tóc đen cứ vậy rơi xuống để lộ vẻ anh tuấn sáng ngời.

Người này cười rộ lên nói "... Nếu không có can đảm xuống tay thì sao ta có thể đào hố làm bẫy, lại vung đao chém sói hoang.

Ta đều phải làm hết đó."

Trường Đình cong người lấy dây thừng từ trong góc ra nhanh chóng giúp Hồ Ngọc Nương trói ba kẻ kia lại.

Nàng lại lấy một khối vải trên giường dùng răng xé thành ba mảnh rồi hung hăng nhét vào miệng ba kẻ kia.

Sau đó nàng còn xé ba mảnh vải đen bịt mắt ba tên kia lại.

Hồ Ngọc Nương tay chân lanh lẹ, đợi buộc nút dây thừng xong Trường Đình mới dám nhẹ giọng gọi em gái, "A Ninh... Mau ra đây..."

Tiểu Trường Ninh run run rẩy rẩy chui ra khỏi cái lỗ, suýt nữa thì bị gậy gỗ vướng chân ngã.

Tiểu nha đầu nghiêng ngả lảo đảo chạy tới ôm chặt eo chị gái, lại ngửa đầu thở hổn hển.

"Vừa rồi muội có nhìn thấy không?"

Trường Đình lấy mu bàn tay sờ trán em gái.

Ừ, còn tốt, không bị sốt.

Trường Ninh lắc đầu, mềm giọng nói, "Trưởng tỷ bảo muội nhắm mắt thế nên A Ninh không thấy gì cả."

May mắn tiểu cô nương không nhìn thấy...

Trường Đình thở ra một hơi, rốt cuộc cũng yên lòng.

Bấy giờ nàng mới phát hiện ra lưng mình đổ một đống mồ hôi, áo trong cũng ướt nhẹp.

Nàng vươn tay vuốt chóp mũi, cái trán đều là mồ hôi lạnh, bắp chân cũng vẫn run lên nhưng máu nóng lại dần lặng xuống.

Bây giờ nghĩ tới vừa nãy nàng còn sợ tới mức muốn che mặt khóc.

Nàng muốn làm cái gì?

Bê ấm đồng hắt nước sôi vào người ta... Cầm xẻng xúc than đỏ hất vào người khác... Nàng còn tự tay nhét giẻ vào miệng ba kẻ thôn phu... Thứ dân nghèo đói, làm gì có chuyện lấy muối hay cành liễu cọ răng miệng, cũng không hề có thói quen dùng nước muối rửa mặt...

Trường Đình giấu tay trong tay áo, nàng gian nan cuộn ngón tay lại, cuối cùng nắm thật chặt.

Nàng xuất thân sĩ tộc, thứ nặng nhất từng cầm là sách bằng thẻ tre, thứ bẩn nhất từng sờ vào là khăn dính mực.

Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình dùng chén sứ thô uống cháo trắng, lại cầm ấm nước sôi hắt kẻ vô lại, thậm chí nhét vải vào miệng chúng.

Nhưng ngoài dự đoán của nàng là nàng cũng không cảm thấy ghê tởm chút nào.

Nỗ lực sống sót, nỗ lực cứu vớt người khác không có gì ghê tởm cả.

Trường Đình chậm rãi duỗi tay ra, sau khi nghĩ nghĩ nàng lại chùi tay lên váy.

Hồ Ngọc Nương thả chậm động tác trên tay, thực kinh ngạc hỏi nàng, "Ngươi làm cái gì thế?"

Trường Đình dừng tay, cúi đầu khó khăn mở miệng, "... Vừa rồi ta bẻ miệng bọn họ nhét giẻ... Trên tay giống như dính cái gì đó..

bẩn..."

Hồ Ngọc Nương ngẩn người, ngay sau đó ha ha cười, lại lấy một cái khăn từ trong ngực ra cho nàng.

Trường Đình thẹn thùng, nghiêng đầu đi nhưng vẫn duỗi tay đón lấy.

Ba tên kia không thể để lại trong phòng được nhưng dù có Hồ Ngọc Nương khỏe mạnh thêm Trường Đình và Trường Ninh hỗ trợ thì cũng không sao vác được mấy kẻ cao to lực lưỡng này ra ngoài trói vào đống cây cối.

Ba tên này bị đánh ngất thì nhiều nhất là ba canh giờ sau sẽ tỉnh.

Chờ bọn chúng tỉnh lại rồi thì ba người các nàng hẳn không phải đối thủ.

"Nếu không kéo được chúng thì chúng ta đi."

Trường Đình nhanh chóng quyết định vì chỗ này đã không thể ở lâu.

Nhà họ Lục cũng có biệt trang, người nhà Bách Tước chính là người gác rừng cho nhà bọn họ.

Những người sống trong rừng có được trí tuệ sinh tồn của động vật và sự lặng lẽ của cây cỏ.

Thỏ khôn lại luôn có ba hang vì thế nàng không tin một cánh rừng lớn thế này mà Hồ lão gia tử lại chỉ dựng một căn nhà gỗ nhỏ như vậy?

"Chỗ này cách trang đầu mấy chục dặm đường, mà giờ trời đã tối hẳn rồi." Hồ Ngọc Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó bỗng nhanh trí nhỏ giọng nói với Trường Đình, "... Năm kia cánh rừng bị cháy, có chừa ra một mảnh đất trống nhỏ.

Gia gia đã dựng một cái lều nhỏ ở chỗ kia để tiện trông coi nghỉ đêm!"

"Có thể đốt lửa và trải thảm nỉ không?"

"Có thể! Có khi buổi tối ta không về kịp cũng sẽ nghỉ ở chỗ kia! Nơi đó xây dựng ẩn nấp, người bình thường không tìm được đâu!"

Chính là nó!

Ban ngày nàng và Trường Ninh mỏi mệt đến cực điểm nên đã ngủ bù một trận.

Lúc này bọn họ chỉ cần nghỉ một lát đã đủ.

Hơn nữa đến nước miếng của đám mãng phu nàng còn dám chạm vào thì còn để ý gì tới màn trời chiếu đất nữa?

Nói xong nàng lập tức hành động.

Ánh đèn trong phòng mờ nhạt nên rất tối, gió từ khe hở lọt vào trong khiến ngọn đèn lắc lư chực tắt.

Hồ Ngọc Nương nắm chặt thời gian để chỉnh lý hành trang, chị em Trường Đình không có gì để thu thập, hai bộ quần áo bằng gấm hoa của bọn họ sợ là đã chẳng thể mặc tiếp.

Vì thế Trường Đình lập tức hung hăng kéo hai bộ quần áo đó xuống bọc thành một đống trong một cái khăn, lại lấy ra một cái túi thơm trong đó có mấy thỏi bạc vụn đưa cho Hồ Ngọc Nương —— trên người nữ tử sĩ tộc không mang vật đầy hơi tiền, mấy thỏi bạc vụn này là vì nàng muốn để Trần Ẩu cầm đi đánh mấy cái trâm hoa mai đơn giản...

"Oanh!"

Trường Đình nhét hai bộ quần áo vào trong đống lửa đầu giường đất.

Bông gặp lửa lập tức bén, chỉ trong chốc lát góc áo đã bị cháy cong lên.

Hồ Ngọc Nương nhìn nàng, chỉ thấy Trường Đình cười nói, "Nếu đã vô dụng thì còn không bằng đốt để sưởi ấm." Cũng coi như có chút tác dụng.

Tiểu cô nương mang thần sắc bình tĩnh nhưng không hiểu sao Hồ Ngọc Nương lại cảm thấy đau lòng.

Nàng ta duỗi tay ôm lấy tiểu Trường Ninh, cười tủm tỉm trấn an bọn họ, "Chờ tới Dự Châu rồi các ngươi đến cậy nhờ thúc bá hẳn sẽ không thiếu quần áo đẹp."

Trường Đình rũ mắt cười, lại lấy nhẫn ban chỉ của cha nhờ Hồ Ngọc Nương hỗ trợ đeo lên cổ và cất vào trong quần áo.

Bạch ngọc ôn nhuận lại lạnh lẽo dán vào da nàng nhưng Trường Đình lại cảm giác như trong lòng cuồn cuộn một dòng nước ấm.

Cha nàng sẽ bảo vệ bọn họ, giống như khi ông còn sống, ông sẽ mang toàn lực ra bảo vệ con cái của mình.

Qua nửa canh giờ bọn họ dọn dẹp thỏa đáng, mỗi người đeo một tay nải nhỏ trên người.

Hồ Ngọc Nương hôn ván cửa, khóe mắt ngấn lệ nhưng vẫn dứt khoát quay người rời đi.

Trường Đình nghĩ nghĩ sau đó vọt vào thêm một ít củi khô vào lò lửa khiến tàn tro lại bay lên.

Nàng bịt kín cửa sổ chỉ để lại một khe nhỏ sau đó nhanh chóng chạy ra đóng cửa lại rồi cầm một tấm ván gỗ tới chặn bên ngoài.

"Lúc trước ta có nhà hàng xóm chỉ trong một đêm đã chết cả nhà.

Quan phủ tra ra thì hóa ra chủ nhà đó thích đốt than sưởi ấm trong phòng.

Nhà người nhà này lại yếu ớt, ban đêm ngủ sẽ đóng cửa tránh gió.

Bọn họ sưởi một đêm tới sáng đã chết, đó là vì khói than không thoát ra được sẽ khiến người ta bị sặc chết." Trường Đình nhẹ giọng giải thích.

Nàng không muốn giết ba tên vô lại kia thế nên vẫn để lại một khe hở nhỏ.

Nàng chỉ muốn bọn chúng bị ngất đi lâu một chút, lúc nào củi cháy xong bọn họ cũng sẽ tỉnh lại.

Rốt cuộc nàng vẫn không thể xuống tay giết người được.

Hồ Ngọc Nương bên kia nghe thấy vậy thì tán thưởng từ đáy lòng, "A Kiều, ngươi thật thông minh!"

Trường Đình gian nan nhếch khóe miệng, cố nở nụ cười.

Nàng không thông minh mà là cha và anh nàng đã dạy, cái gì họ cũng nói và chỉ bảo nàng.

Đúng như lời Hồ Ngọc Nương nói, chỗ kia chỉ có một cái lều nhỏ, không che được trời, không lót được đất.

Trong bao quần áo của Trường Đình có một cái thảm nỉ lông xù xù, trong khi Hồ Ngọc Nương nhóm lửa thì nàng trải thảm nỉ ra ván gỗ.

Lúc này ba người ngồi quây quanh đống lửa cũng coi như không quá lạnh.

Hồ Ngọc Nương câu được câu không mà nói chuyện, Trường Đình chỉ lẳng lặng mà nghe, tiểu Trường Ninh thì gối đầu lên chân chị gái mà thiếp dần đi.

Mặt trời mọc mọc lên ở phương đông, Trường Đình là người tỉnh dậy trước.

Xuyên qua màn tuyết trắng nàng thấy mặt trời mọc lên ở phía đông.

Trường Đình nhẹ nhàng chạm vào Hồ Ngọc Nương rồi cất cao giọng nói, "Dậy thôi, mặt trời mọc rồi, chúng ta phải khởi hành thôi!"

Đúng vậy, mặt trời đã mọc, một ngày mới lại bắt đầu.

Giống một tương lai mới lại mở ra..

*****

Núi rừng mênh mông, tuyết vẫn rơi xuống đọng trong sơn cốc, trên ngọn cây, và trong con suối nhỏ đã đông thành băng.

Tuyết trắng bao phủ trời đất, tích thành một tầng thật dày, mỗi bước chân đưa ra cả người như chìm một nửa trong tuyết.

Trường Đình dùng toàn lực, một tay đỡ thân cây, một tay dắt em gái.

Đi được một đoạn cả hai chị em nàng đã thở hồng hộc mà dựa vào trên cây nghỉ ngơi.

Thi thoảng bọn họ sẽ ôm túi nước bằng da trâu mà Hồ Ngọc Nương chuẩn bị để uống ừng ực.

Không ai kêu mệt —— Hồ Ngọc Nương trầm mặc không lên tiếng mà đi đầu tiên, vừa mở đường vừa chắn gió tuyết.

Nhưng mọi người đều là cô nương gia, dựa vào cái gì mà Hồ Ngọc Nương lại phải chịu nhiều mệt mỏi khổ sở hơn?

Trường Đình mang cảm kích, chỉ có thể cắn chặt răng, nỗ lực theo sát nàng kia.

Nhưng tiểu Trường Ninh lúc này lại bị vấp chân vì thế cứ vậy ngồi bệt dưới đất đón lấy túi nước uống ừng ực rồi hào sảng dùng mu bàn tay quệt miệng.

Đứa nhỏ lắc giày da, cao giọng nói, "Trưởng tỷ, chúng ta đi!"

Hồ Ngọc Nương vui tươi hớn hở mà ngửa đầu uống một ngụm to, lại lấy từ tay áo ra một cái bánh nướng đưa cho tiểu Trường Ninh nói "Ăn đi!"

Tiểu Trường Ninh hung tợn cắn một ngụm, ai biết vì răng cửa bị sún nên tiểu nha đầu không cắn được.

Con bé đành nhè bánh còn dính nguyên nước miếng ra há to miệng dùng răng hàm cắn.

Cô nhóc hung hăng cắn một miếng, vừa nhai vừa nói chuyện, "A Ngọc tỷ tỷ, ăn ngon!"

Hồ Ngọc Nương vung vẩy tay nải, nhấc chân cất một bước dài về phía trước, tiếng cười cũng theo đó quanh quẩn bên người Trường Đình, "Tuy ta chưa từng thấy quý nữ của gia đình giàu có nhưng ta là người cẩn thận.

Quý nữ hẳn là không giống các ngươi, một kẻ dám bưng nước sôi lao tới cứu người, một kẻ còn chưa hết sốt đã dám đi trên tuyết, gặm bánh nướng.

Vì thế ta rất vui khi có thể đi cùng các ngươi!"

Trường Đình nhìn em gái mà trợn mắt há hốc mồm, sau đó dần chuyển ánh mắt ngơ ngác sang Hồ Ngọc Nương.

Rồi nàng hít sâu một hơi, nuốt lời muốn nói xuống.

Người ta nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Tiểu Trường Ninh còn nhỏ, tầm tuổi này đúng là lúc học hỏi nhanh nhất.

Trường Đình căn bản không nghĩ lúc tới nhà cũ ở Bình thành liệu tiểu Trường Ninh có "Lộc cộc lộc cộc" uống canh, uống trà sau đó lấy mu bàn tay chùi miệng như thế này không.

Chẳng lẽ con bé cũng sẽ nhè bánh đang ăn còn dính nước miếng ra ăn tiếp ư? Thế thì sắc mặt Chân Định đại trưởng công chúa hẳn là phải đặc sắc lắm đây...

Phù thị liệu có chui từ dưới mồ lên nhéo tai nàng hay không đây?

Trường Đình vùi đầu đi về phía trước, tuyết đọng quá cao, ủng da dê nàng đang đi là mượn của Hồ Ngọc Nương, mặc cũng không quá vừa nên tuyết vẫn thường chui vào trong khiến tất cũng ướt hết, bàn chân lạnh băng nên cả người cũng lạnh theo.

Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới một câu Dữu thị nói lúc trước, "... Ở Ký Châu không có người sẽ vì chút quy củ nhỏ này mà khó xử A Tuyên." Bà ta nói rất ung dung, nhưng lại cực kỳ khí phách.

Nàng cũng nghĩ thế, cũng muốn bảo vệ em gái mình.

Ở Bình thành, không ở trong thiên hạ rộng lớn của Đại Tấn này nàng muốn không ai có thể vì chút quy củ mà khó xử A Ninh.

Trường Đình vùi đầu cười cười, ở trước mặt quyền thế tuyệt đối thì quy của và đạo lý đều chẳng có nghĩa lý gì.

Nữ tử sĩ tộc, nàng là nữ tử sĩ tộc đó, cần gì phải rúc vào ngõ cụt nghĩ không thông làm gì?

Thân chìm trong loạn thế, nắm đấm của ai lớn thì kẻ đó được nói trước.

Đây mới là quy củ, con người ta cũng sẽ phải thỏa hiệp thôi.

Trường Đình chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng không khuất phục với quy củ, nàng muốn làm người định ra quy củ kia.

Núi xa như tranh vẽ, trời và núi hai màu xanh trắng đan xen, bên dưới là rừng cây màu xanh lục, lại có vài tầng màu xám.

Trường Đình vươn ngón tay chỉ nơi đó và hỏi Hồ Ngọc Nương, "Đó là núi gì?"

"Là Đạc Sơn." Hồ Ngọc Nương một tay chống gậy, một tay chỉ về phía bắc nhẹ giọng nói, "Thợ săn gọi cả ngọn núi này là núi Giác, nhưng gia gia nói chỉ có ngọn núi chính mới là núi Giác, còn các ngọn núi xung quanh gọi là Đạc Sơn.

Chờ ra khỏi cánh rừng này chúng ta sẽ tới U Châu, ra khỏi thành rồi, đi qua Đạc Sơn là tới địa phận Dự Châu.

Ta cũng chưa từng đi tới nơi đó, nghe những người phu khuân vác nói chỉ dựa vào đi bộ thì từ đây tới Dự Châu ước chừng cũng mất gần 1 tháng."

Trường Đình nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trong não nàng có thứ gì đó chợt lóe qua nhưng nàng lại không nắm bắt được.

Nàng đứng tại chỗ nhíu mày nghĩ, lại theo bản năng mở miệng hỏi, "Còn có đường nào có thể tới Dự Châu mà không cần đi qua U Châu không?"

Hồ Ngọc Nương hơi giật mình, sau khi ngẩn ra một lúc nàng ta mới chần chờ gật gật đầu nói, "Có.

Từ chỗ này đi qua đường giáp ranh, vòng qua thành U Châu, trèo đèo lội suối chừng tháng rưỡi là có thể tới."

"Trên đường có trải qua thôn làng và nơi có dân cư không?"

"Có.

Bên này đất chật người đông, lại có đám người Đột Quyết, người Hồ luôn nhăm nhe nên mọi người đều chen đến gần U Châu và Dự Châu.

Chỉ cần chỗ nào có thể trồng cấy là sẽ có người ở.

Trong đó có một ít thôn xóm nhỏ cũng sống được nên dân cư dần đông hơn."

Hồ Ngọc Nương không hiểu vì sao tiểu cô nương lại không thích đi đường lớn qua U Châu.

Kỳ thực bọn họ cũng không thiếu tiền tài, gia gia có tiền tích cóp, tiểu cô nương có bạc vụn, nàng cũng có tiền tích cóp nhờ bán da thú săn được... Chờ vào thành U Châu rồi bọn họ hoàn toàn có thể thuê xe bò mà đi, một đường đường thoải mái tới Dự Châu...

Trường Đình trầm mặc, nàng không muốn tiến vào thành U Châu.

Hiện giờ bình an nên suy nghĩ của nàng cũng rõ ràng hơn.

Đêm hôm ấy mọi việc quá kỳ quặc, bọn họ ra khỏi thành U Châu, đến sườn núi Giác thì gặp phải đại nạn, cứ thế bị đánh bất ngờ.

Nàng không tin đó là do lưu dân bậy bạ làm ra, cũng không tin là người Hồ cướp của.

Kẻ đầu tiên không có lá gan ấy, còn kẻ sau lại không có quyền thế lớn như thế.

Nàng lại nhớ tới cảnh tượng Thứ Sử U Châu là Chu Thông Lệnh tới bái kiến ngày ấy.

Càng nghĩ nàng càng thấy kinh hãi, "... Gió to và tuyết lớn phải mất 10 ngày... Trong núi có thứ không yên, không biết Lục công có cần mỗ sai quân theo hộ tống hay không..." Cảnh tượng ngày hôm ấy hiện ra rõ ràng trước mặt nàng, lời kẻ kia cũng vang vọng bên tai.

Đúng là vì lời nhắc nhở của Chu Thông Lệnh nên sau nhiều lần chứng thực cha nàng mới quyết định ra khỏi thành vào hôm đó!

Tuy Chu Thông Lệnh chịu sự quản lý của triều đình chứ không làm vua một cõi như Thạch Mãnh nhưng trong địa phận của mình có kẻ cướp mạnh như thế thì hắn ta không thể không nghe thấy chút tin tức gì được, trừ khi hắn ta bị mù và điếc!

Nàng nhớ tới lời kẻ sát hại cha mình đã nói "Là một người ngươi vĩnh viễn không thể tưởng tượng được".

Trường Đình lập tức hoảng hốt, khuôn mặt trở nên sắc bén.

Bất kể kẻ chủ mưu đứng sau là ai thì Chu Thông Lệnh đều không thể thoát được có liên quan!

Hiện giờ không phải vấn đề tin ai mà là ai có thể tin được!

Thành U Châu bọn họ không thể vào, bởi vì muốn vào sẽ phải trình hộ tịch để chứng minh thân phận.

Chế độ hộ tịch của Đại Tấn khắc nghiệt, nàng và em gái làm gì có công văn hay thẻ bài, vậy hẳn sẽ bị quan phủ giam lại.

Nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, nếu kinh động tới Chu Thông Lệnh thì không phải chuyện nhỏ nữa rồi!

"Chúng ta đi đường ngoài thành thôi." Trường Đình nhẹ nhàng cầm lấy tay Hồ Ngọc Nương, nhìn nàng kia nói, "Ta sợ chúng ta đến thành U Châu rồi sẽ không sống nổi."

"Ngươi và A Ninh bị truy nã hả!?" Hồ Ngọc Nương buột miệng thốt ra câu hỏi này..


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-178)