← Ch.01 | Ch.03 → |
Vương Chính Nam, 28 tuổi, cao 1m70, cân nặng 55kg, có giấp phép luật sư, làm việc tại tòa án, cha là phó thị trưởng, được coi là hậu phương vững chắc. Trần Mặc lần đầu tiên gặp mặt, trong đầu liền chiếu ra toàn bộ tư liệu đối phương, bối cảnh là mẹ anh cho biết, đánh vào một tờ giấy A4, chiều cao và cân nặng là anh vừa mới ngắm. Lúc Trần Mặc nhìn phần lý lịch sơ lược tựa như tư liệu, liền có một loại cảm xúc kỳ dị. Người con gái tươi cười rạng rỡ giống như trên ảnh chụp, nhưng không giống như anh đang tìm vợ, mà là tìm một đối thủ tranh đoạt, hai bên cảnh giác phòng bị lẫn nhau. Gia thế cô nàng này hơn người, điều kiện ưu việt, quả nhiên rất giống người mà mẹ anh sẽ sắp đặt cho anh gặp đầu tiên.
Trần Mặc phát hiện anh rất khó kiềm chế tầm mắt mình chuyển động từ mi tâm đến vùng lân cận trái tim đối phương, nhìn đến những điểm mấu chốt này hoàn toàn bại lộ phạm vi khống chế của anh khiến cho anh an tâm.
Lần này tuyệt đối không phải là tôi biến thái, Trần Mặc nghĩ thầm, khí thế của cô nàng này quá hùng hổ dọa người.
Trần Mặc thích quan sát đối thủ, nếu thời gian cho phép, mỗi lần tập kích anh đều thích quan sát đối thủ, bởi vì điều này làm cho bọn họ bắn vô cùng chính xác.
Anh nhìn Vương Chính Nam vừa ngồi xuống liền bắt chéo hai chân lại, lưng hoàn toàn dựa sát trên ghế. Đây là một dáng ngồi cực kỳ tự tin, chứng minh đối phương có thể hoàn toàn khống chế toàn cục, hoặc nói là dự đoán được hết. Anh nhìn cô lật thực đơn, khi cô nhìn chằm chằm thật lâu vào vết bẩn trên trang giấy, sau đó nhăn mày lại, kiên quyết lật tờ giấy qua, điều này nói rõ cá tính của cô không hề hiền hòa, chấp nhất nhỏ nhặt, hơn nữa chưa từng trải qua khốn khổ. Anh nhìn gương mặt cô trang điểm tinh tế, từ phấn lót đến màu mắt màu khói, tuy nhiên theo góc độ kỹ thuật trang điểm thì rất là tinh vi, nhưng với khoảng cách gần như vậy, đối với thị lực tinh anh của Trần Mặc, anh thật muốn lôi cô đi rửa mắt.
Trần Mặc thích kiểu người liếc mắt một cái có thể cho anh thấy rõ ánh mắt.
Đương nhiên, Trần Mặc liếc sơ một cái cũng đã có được toàn bộ tin tức, đồng thời cảm giác rõ là cô nàng này cũng đang đánh giá kỹ anh, nhưng mà anh cũng xác định được đối phương cũng không nhìn ra được cái gì.
Nếu nói tình yêu là một loại bệnh, dù sao Vương Chính Nam cũng cảm thấy mình hẳn là đã sớm thành lương y, nhiều chiêu thức tới tới lui lui như vậy, 36 kế, 72 biến, thật ra hôm nay lý do đơn giản để cô đồng ý đi xem mắt với Trần Mặc là, thiếu tá trẻ tuổi cảnh sát võ trang, mẹ là trưởng phòng bảo hiểm xã hội, cha công tác tại cục thuế, gia cảnh như vậy hoàn toàn không tệ, nhưng chẳng đủ để ánh mắt Vương Chính Nam khủng hoảng.
Thật sự làm nàng cảm thấy động lòng chính là kinh nghiệm trước đây của Trần Mặc, cô nghe nói Trần Mặc đã từng đảm đương qua chức vụ phó trung đội trưởng ở trong quân khu bộ đội đặc chủng, mấy năm gần đây cái gì cũng là giả, quan quân tiêu chuẩn cũng tốt xấu lẫn lộn. Nhưng con trai cưng xuất thân từ một gia đình tốt đẹp lại lựa chọn khảo trường quân đội làm bộ đội đặc chủng chịu tháng ngày cực khổ, điều này khiến cho cô rất tò mò. Hiện giờ tâm huyết của đàn ông càng lúc càng mờ nhạt theo niên đại, nhưng bản năng của phụ nữ là gần gũi anh hùng. Nhưng sau khi gặp mặt, cô bỗng nhiên bắt đầu cảm thấy hoang mang, thái độ Trần Mặc quá kỳ quái, hoặc nói là, không tỏ ra thái độ, cô cảm thấy được trước mặt mình là một bức tường, thẩy cái gì qua đều lọt vào trong, kể cả dấu vết cũng không còn.
Vương Chính Nam đã nghe quá nhiều là: không phải, không biết, rất khó nói... Cuối cùng tính khí không nhịn được, thò người ra hỏi "Anh ghét tôi phải không?"
Trần Mặc chú ý chân cô đã đặt ngang, mũi chân chuyển đổi phương hướng ra cửa, cô muốn chạy.
"Không phải." Trần Mặc nói.
"Vậy anh có thích tôi hay không" Vương Chính Nam hỏi.
"Không thích" Trần Mặc nói.
"Vì sao? Lý do?" Vương Chính Nam rất tức giận, cô chưa từng bị ai không nể mặt như vậy, điều nay làm cho cô cảm thấy bị sỉ nhục.
"Không có lý do gì hết." Trần Mặc yên lặng nhìn cô.
Lý do? Chán ghét mội người cần lý do, thích một người cũng cần lý do. Đúng là tôi không thích cô, còn phải có lý do sao? Ai có thể cho anh một cái lý do nhất định phải thích một người trong vòng 30 phút?
Vương Chính Nam vỗ bàn, cả giận nói "Anh bị bệnh."
Bàn ở quán cà phê Nhân Gian đều là bàn tròn, vốn là chênh vênh, Vương Chính Nam lại vỗ mạnh xuống bàn, cái bàn liền ngã, ly cà phê trượt ra bên cạnh, Trần Mặc nhanh tay lẹ mắt ngăn cản. Vương Chính Nam đứng lên phát hiện ra Trần Mặc hoàn toàn không có ý muốn giữ lại, cắn răng xoay người rời đi.
Đúng là gặp quỷ, cô quyết định vài tuần tiếp theo cũng sẽ không gặp quân nhân nữa.
"Đi rồi..." Miêu Uyển kinh ngạc nhìn ra cửa.
"Bay đi rồi?" Mạt Mạt cầm khăn trải bàn trở về quầy.
"Chia tay rồi?" Miêu Uyển suy đoán khó hiểu, tiếp tục bắt đầu làm cà phê.
"Không phải chứ..." Hai cô nàng không hẹ mà đồng loạt đưa mắt nhìn Trần Mặc, Trần Mặc cảm giác được có người nhìn anh, quay đầu, nhìn Miêu Uyển giống như hoảng sợ chỉ vào cái chén của anh.
Cô gái này cũng quá chuyên nghiệp rồi, Trần Mặc bất đất dĩ, xem ra thủ đoạn của ông chủ này rất lợi hại.
Chocolate đã lạnh, mùi hương nồng nàn đông lại cùng một chỗ, sềnh sệch, lướt qua khoang miệng mang theo xúc cảm làm cho vị giác run rẩy, quá đậm đặc, dường như là một loại kích thích, làm cho người ta thở không nổi. Trần Mặc uống một hơi cạn sạch, anh gật đậu với Miêu Uyển, ý bảo, có thể đừng nhìn tôi nữa.
Miêu Uyển vội vàng đi ra hỏi: "Anh còn cần gì không?"
"Không cần."
"Hương vị.... có được không?"
Trần Mặc bắt đầu nhớ tới tư vị nồng nàn, thành khẩn gật đầu "Rất ngon."
Miêu Uyển lập tức nở nụ cười, tuổi trẻ luôn luôn tốt, tuổi trẻ là ánh mặt trời của con gái, bộ dáng mỉm cười giống như buổi sớm mùa xuân. Miêu Uyển hết sức phấn khởi rời đi, Trần Mặc nhìn nàng mừng rỡ giống như trong lòng nở hoa, không hiểu được, cũng cảm giác được tâm tình mình không tồi. Nếu một câu khen ngợi có thể làm ngươi ta vui sướng đến như vậy, vậy thì có gì tiếc rẻ mà không khen.
"Anh ấy nói uống rất ngon." Miêu Uyển bước ngắn bước dài trôn vào trong quầy.
Mạt Mạt sờ trán cô, quả nhiên phát sốt.
Miêu Uyển trốn ở góc quầy lén lút nhìn Trần Mặc, bạn gái anh mới sập cửa bỏ đi, nhưng hiện tại xem ra anh rất trấn tĩnh, người đàn ông bình thản như núi, Miêu Uyển thở dài: Thật vừa mắt nha, càng nhìn càng vừa mắt. Cô gái kia tại sao lại ném anh ngồi một mình bỏ đi như vậy?
Mạt Mạt đưa mặt đến gần nói "Nhìn đủ rồi."
Mặc Uyển đá cô, nhìn không được à.
Người ta có bạn gái rồi.
Miêu Uyển bưng trái tim thủy tin: Tớ nhìn một chút không được à.
Ánh mặt trời chiều rất tốt, Trần Mặc liền ngồi cạnh cửa sổ như vậy, nhìn từng chiếc lá rơi xuống, anh ngắm nghía rất lâu, vẫn chưa tới giờ, chẳng muốn quay về.
Đương nhiên, anh cũng không suy nghĩ cái gì, anh chỉ ngẩn người, cuộc sống bây giờ so với lúc trước giống như đang nghỉ phép, nhưng mà lần này có vẻ sẽ lâu dài chẳng có dừng lại, không biết giết thời gian như thế nào khiến anh cảm thấy có phần trống trải.
Trống trải, Trần Mặc cười khổ một cái, nghĩ thầm, anh đã học được cái từ này.
Trái lại Lão đại Trịnh Giai rất thích khi chuyển về địa phương, đại khái là anh ta có nguyên do là vì gia nghiệp. Cuộc sống làm cho mọi người trở nên bận rộn vặt vãnh.
Mày đã rời khỏi rồi, Trần Mặc thầm nói với chính mình, cho nên cố gắng thích nghi đi.
Từ đầu đến cuối, Trần Mặc vẫn cảm giác có người nhìn anh, ánh mắt dai dẳng, dường như đứt quãng bất định, Trần Mặc tóm được ánh mắt của Miêu Uyển tại quầy ở góc phòng, Miêu Uyển xấu hổ cười cười với anh, chỉ chỉ trước bàn anh. Trần Mặc cúi đầu nhìn cái bánh nho nhỏ màu nâu sẫm, hình thức bình thường, nhà nào cũng có loại chocolate này. Trần Mặc cầm lấy dĩa, múc một miếng bỏ vào trong miệng.
Miêu Uyển khẩn trương chớp chớp mắt.
Nhưng mà....
Trần Mặc quay đầu đi, bất ngờ đẩy dĩ bánh ngọt ra, trong chiếc bánh mềm mại có sữa, mùi vị nồng nàn, nhưng không đơn giản chỉ có vậy, còn có một mùi vị khác, có cay một chút, hơi kích thích cảm giác, ngọt ngào ngây ngất.
Là rượu!
Trần Mặc đối với tất cả mùi kích thích đề rất mẫn cảm, cho nên anh cũng không uống rượu và cà phê.
Trần Mặc theo bản năng liếm môi dưới, khuấy một miếng bơ bỏ vào miêng. Vào miệng là tan, kéo dài khẩu vị làm cho người ta giống như rơi vào giấc mơ, hương nồng chocolate ở trong mùa đông khiến cho người ta ấm áp, rất nhiều đàn ông đều bài xích đồ ngọt, nhưng mà ngọt chính là sinh mệnh của chúng ta lúc bắt đầu nhớ lại hạnh phúc trong ký ức.
Chỉ có bị kích thích quá độ thì vị giác mới có thể dùng chua cay thay thế ngọt ngào.
Miêu Uyển nhìn gương mặt Trần Mặc lộ ra nét cười dịu dàng, cô cảm thấy mỹ mãn xoay người sang chỗ khác.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |