Vay nóng Tima

Truyện:Thiên Đường Nơi Em - Chương 05

Thiên Đường Nơi Em
Trọn bộ 33 chương
Chương 05
Niềm tự hào của ba
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Siêu sale Shopee


Tất cả mọi người đều bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc, cậu bé xinh xắn đó, một tay đang giơ khẩu súng, nét mặt như lẩn vào bóng đêm, toát ra một cảm giác vô cùng tối tăm, lạnh lẽo, khiến cho người khác sợ hãi, không ai dám lộn xộn một chút nào, ngay cả cô cũng không chắc cây súng đó có phải chỉ là súng đồ chơi thôi không.

Thư Nhã Vọng còn nhớ rất rõ cảm giác lúc cầm cây súng đó trong tay, giống như cái cảm giác mà khi còn bé cô từng được cầm súng thật, cũng nặng và lạnh lẽo y chang như vậy.

"Tao...tao chẳng tin đây là súng thật." Ngữ khí của Trình Duy bắt đầu không chắc chắn lắm, mồ hôi lạnh trên trán hắn đã đọng thành giọt.

"Cho nên, anh muốn thử, phải không?" Nét lạnh lùng của Hạ Mộc và nỗi kích động của hắn ta lại trở nên đối lập rõ ràng.

Khóe miệng của Hạ Mộc lại giương lên tạo thành một độ cong đầy vẻ khinh miệt, Thư Nhã Vọng nuốt nước bọt, bỗng nhiên hiểu ra, đây đúng là một khẩu súng.

"Thật giả như nhau, tao không tin..."

"Anh có biết ông nội cậu ta là ai không?" Trình Duy nói chưa dứt lời thì bị Thư Nhã Vọng lớn giọng cắt ngang: "Đừng nói là một khẩu súng ngắn, dù cậu ta có lôi ra được cả súng máy thì đều có thể là thật hết!"

"Thì...cứ coi như là thật, nó...nó cũng không dám nổ súng." Trình Duy cứng ngắc cả người, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu lập cập.

"Có thật không?" Ngón tay của Hạ Mộc lần về phía cò súng.

"Này, này, Hạ Mộc!" Thư Nhã Vọng căng thẳng kêu tên của cậu.

Hạ Mộc, thằng bé này, bình thường thì trầm lặng như vậy, lúc cậu ta không nói tiếng nào mà chỉ nhìn người khác thì cũng làm cho người ta sởn cả da gà, huống chi bây giờ trong tay cậu ta còn cầm thêm một khẩu súng, khẩu súng trong tay Hạ Mộc run lên, nét mặt trầm xuống: "Cách!" Một tiếng kêu nhỏ vang lên.

Trình Duy hét một tiếng "A!" thật to, đôi chân nhũn ra ngồi bệt xuống đất, sau đó lùi ngược về phía sau mấy bước, thở hào hển, hắn mở to mắt trừng trừng nhìn Hạ Mộc.

Hạ Mộc nhếch miệng nở nụ cười lạnh buốt: "Đồ nhát gan."

Trình Duy vươn tay ra run rẩy chỉ vào Hạ Mộc, hắn không biết phải nói gì, đúng lúc này bỗng có hai luồn ánh sáng rọi lại chỗ này, theo đó là tiếng động cơ xe vang lên, một chiếc xe việt dã của quân đội đang chạy lại gần, mọi người bị ánh đèn xe chiếu tới làm mắt không mở ra nổi.

Xe chạy đến đầu hẻm thì dừng lại, một người đàn ông mặc quân trang từ trên xe bước xuống, Hạ Mộc quay đầu lại nhìn một cái, rồi cất khẩu súng đi, người đàn ông bước qua, nhìn đến Thư Nhã Vọng và Hạ Mộc, gằng giọng ra lệnh: "Lên xe."

Thư Nhã Vọng gật gật đầu, kéo lấy Hạ Mộc đang đứng bên cạnh chạy đến chỗ chiếc xe, Trương Tịnh Vũ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe: "Nhã Vọng, các cậu không có chuyện gì chứ?"

Thì ra, lúc bọn cô bị bọn lưu manh kéo ra ngoài thì cũng đúng lúc Trương Tịnh Vũ đến đổi ca cho bạn thấy được, đáng lẽ cậu ta tính đi báo cảnh sát, nhưng mà ông chủ của tiệm net không cho cậu ta đi, ông ta sợ cảnh sát tới đây thì bọn người của Trình Duy sẽ tìm tới cửa tiệm của ông ta gây sự, hết cách, Trương Tịnh Vũ chỉ đành phải gọi điện thoại cho ba của Đường Tiểu Thiên cầu cứu.

Cậu ta nghĩ rằng, ba của Đường Tiểu Thiên dù gì cũng là một đội trưởng, con trai ông ấy bị người ta bắt giữ đánh đập thì chắc chắn là ông ấy sẽ dẫn rất nhiều người tới, kết quả lúc chờ được xe ông ấy tới chỗ hẹn thì trong xe chỉ có mỗi một người!

"Chú Đường có đánh lại bọn chúng không thế?" Trương Tịnh Vũ nhìn về phía bên trong hẻm lo lắng.

Trái lại Thư Nhã Vọng lại không thấy có chút lo lắng gì: "Đừng có ngớ ngẩn vậy, chú Đường xuất thân là lính đặc chủng, mấy tên đó chẳng đáng phải lo."

"Hèn chi Đường Tiểu Thiên đánh giỏi vậy."

"Đánh giỏi cái P! Lúc nãy làm hại tôi phải ăn một cái tát, lúc quay về phải bắt cậu ta đền lại mới được." Thư Nhã Vọng xoa xoa chỗ bị đánh, cô quay sang nhìn Hạ Mộc từ nãy tới giờ vẫn luôn ngồi yên lặng: "Lúc nãy cám ơn em nha, Hạ Mộc."

Hạ Mộc nhìn qua cô nhưng vẫn trầm mặc.

Thư Nhã Vọng nghiêng người lại gần, hỏi nhỏ: "Cây súng đó em lấy ở đâu? Cái đó nguy hiểm lắm, đừng có hay mang theo người..."

"Là giả." Hạ Mộc khẽ nói.

"Gì?" Cô cảm thấy không thể tin nổi: "Sao có thể giả được? Vừa nãy em..."

Hạ Mộc ném một ánh mắt sang cho cô, trả lời một cách bình tĩnh: "Gạt mấy chị thôi."

"..." Thư Nhã Vọng sững ra mất một lúc lâu, thoắt cái trở nên vô cùng kích động ôm chằm lấy Hạ Mộc hét lớn: "Hạ Mộc, lúc nãy em thật sự rất là tuyệt đó! Sao em có thể trông đẹp trai như vậy nhỉ! Quá đẹp trai quá đáng yêu, ôi!"

Hạ Mộc cố hết sức giãy ra khỏỉ lòng cô, Thư Nhã Vọng ôm cậu nhất định không chịu buông tay, lúc đó cô đã cảm thấy Hạ thật sự là quá bảnh.

"Buông tôi ra!" Cuối cùng Hạ Mộc cũng chật vật thoát khỏi cái ôm của cô, ngoảnh đầu đi, nhưng trên khuôn mặt lại xuất hiện một vệt đỏ ửng.

Thư Nhã Vọng chìa tay ra vỗ vỗ vào khuôn mặt của cậu, cười ha ha nói: "Dễ thương quá! Mặt đỏ lên rồi này."

Hạ Mộc ra vẻ nghiêm chỉnh phủ nhận: "Không có đỏ mặt."

Thư Nhã Vọng che miệng lén cười, mặt dày hỏi vặn lại: "Thật không? Vậy thử lại nhé!"

Nói xong thì cũng không thèm để ý tới sự phản đối của Hạ Mộc, cô lại nhào qua, ôm chằm lấy cậu vào trong lòng, lại cọ qua cọ lại cái cằm vào mớ tóc mềm mại trên đầu cậu, ha ha, nhìn thấy được bộ dạng xấu hổ lúng túng của Hạ Mộc, thật vui quá đi mất!

Khuôn mắt xinh xắn của Hạ Mộc bị Thư Nhã Vọng vần tới vần lui đến nỗi biến dạng, cậu đưa tay dùng hết sức cản cô lại, la to lên: "Buông tôi ra!"

Ôi cô gái này, thật đáng ghét quá đi! Biết trước như vậy, chẳng thèm giúp chị ta làm gì!

Lúc hai người còn đang ầm ĩ thì chú Đường đã xách theo Đường Tiểu Thiên trở lại, con mắt của Đường Tiểu Thiên bị đánh sưng cả lên, trên mặt toàn là mấy vết bầm tím, bước đi cũng khập khà khập khiễng.

Thư Nhã Vọng vừa nhìn thấy Đường Tiểu Thiên bị như vậy, lập tức xuống xe chạy lại đỡ cậu ta: "Tiểu Thiên..."

Đường Tiểu Thiên thấy vẻ mặt lo lắng của Thư Nhã Vọng thì toét miệng cười: "Không có gì đâu, không có gì đâu, không đau. Còn cậu, có đau không?"

Đường Tiểu Thiên kéo lấy cánh tay Thư Nhã Vọng mà vừa nãy bị đánh trúng, trên cánh tay nổi lên dấu một bàn tay hồng hồng, Đường Tiểu Thiên đưa tay ra, nhè nhẹ xoa lên đó, vừa đau lòng vừa áy náy nói: "Nhã Vọng, xin lỗi."

Ban đầu lẽ ra cánh tay còn rất đau rát nhưng mà được cậu xoa xoa như vậy, Thư Nhã Vọng cảm thấy đến cả trái tim cũng mềm ra, đâu còn cảm thấy đau đớn gì nữa, cô nở nụ cười, cảm thấy hơi mắc cỡ, rút tay về mới nói: "Không có gì, tôi cũng không có đau."

"Nhã Vọng, lên xe thôi." Chú Đường ngồi trên xe lạnh lùng lên tiếng.

"Dạ." Thư Nhã Vọng đỡ Đường Tiểu Thiên đang mang cái mặt sợ sệt lên xe, hai người mới vừa ngồi xuống lại nghe chú Đường lạnh nhạt nói: "Lăn xuống."

"Dạ?" Cả hai đểu sững sờ, liếc mắt nhìn nhau.

"Đường Tiểu Thiên, lăn xuống!" Chú Đường nghiêm mặt quát: "Tự đi về đi!"

"Chú ơi, Tiểu Thiên đang bị thương mà." Nhã Vọng cười cười xin xỏ, chú Đường thật sự quá nghiêm khắc với Tiểu Thiên rồi.

"Xuống nhanh lên!" Chú Đường quay đầu lại trừng trộ, Đường Tiểu Thiên cắn môi, đôi mắt chợt ửng hồng, cố ngồi dậy, mở cửa xe rồi bước ra ngoài.

Thư Nhã Vọng nhìn Đường Tiểu Thiên đứng bên ngoài xe lo lắng không yên, cô nói: "Vậy con cũng cùng cậu ấy đi về."

Nói xong cô cũng bước xuống xe theo, đứng chung bên cạnh Đường Tiểu Thiên.

Chú Đường cũng không cản lại, nhìn Đường Tiểu Thiên nói: "Đường Tiểu Thiên, nếu như con là đàn ông con trai thì đừng để con gái người ta chịu khổ chung với con, bị tổn thương, bị người ta đánh! Nếu như hôm nay không có Nhã Vọng ở đây, con chứ chờ thử coi ba có tới đây cứu con không!"

Đường Tiểu Thiên cúi đầu, bàn tay đẩy đẩy Thư Nhã Vọng: "Nhã Vọng, cậu lên xe về đi."

"Không được."

"Lên xe đi." Đường Tiểu Thiên nói rất khẽ, có một thứ dịu dàng lúc bình thường khó có thể cảm thấy được, cậu ngẩng đầu nhìn cô cười, ánh nước ầng ậng trong đôi mắt, đôi mắt cậu vốn đã rất sáng, bây giờ còn lóng lánh nước mắt nên chúng lại càng ngời sáng giống như ngôi sao trên bầu trời.

Thư Nhã Vọng thấy xon xót trong mũi, quay người leo lên xe, khi đóng cửa xe lại, Đường Tiểu Thiên đứng bên ngoài xe thoải mái nhìn cô, chú Đường nổ máy xe chẳng chút nể tình, khuôn mặt của Đường Tiểu Thiên chầm chậm xa dần, một lúc sau thì hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

"Chú Đường, chú thật nghiêm khắc với Tiểu Thiên." Thư Nhã Vọng nhìn người đàn ông đang lái xe phía trước trách móc: "Thật hung dữ, Tiểu Thiên cũng khóc luôn rồi, chú thật xấu xa!" Thư Nhã Vong nói một hồi thì lại khóc.

Chú Đường nhìn qua kính chiếu hậu, trong kính phản chiếu hình ảnh một cô bé đang khóc lóc, ông không nhịn cười nổi, chế giễu: "Con nhóc này, lớn như vậy rồi mà sao vừa thấy Tiểu Thiên bị phạt thì lại khóc nữa rồi!"

"Ai cho chú phạt nặng như vậy, chú nỡ..." Nhưng con không nỡ đâu. Câu nói cuối cùng đó Thư Nhã Vọng sao không biết thẹn mà lại đi nói ra.

Nhưng mà chú Đường không cần nghe cô nói thì cũng biết cô đang nghĩ cái gì: "Nhã Vọng à." Chú Đường cười nói: "Bây giờ mấy thằng nhóc vừa yếu đuối lại nam không ra nam nữa không ra nữ nhiều lắm, chú không thích chút nào! Chú muốn con trai của chú phải trở thành một nam tử hán chân chính, một người đàn ông mạnh mẽ, kiên cường, dũng cảm, ngay thẳng. Chú hi vọng con chú có thể là niềm tự hào của chú."

Chú Đường cười khẽ hỏi: "Không lẽ, con không muốn vậy sao?"

Thư Nhã Vọng ngạc nhiên. Rồi khẽ gật đầu: "Dạ muốn."

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến cổng đại viện quân khu, Thư Nhã Vọng và Hạ Mộc cùng xuống xe, chú Đường lại tiếp tục lái xe chở Trương Tịnh Vũ về nhà.

Thư Nhã Vọng đứng ở cổng đại viện, nhưng không vội quay về nhà, cô muốn đứng đây chờ Đường Tiểu Thiên trở về, nhà Hạ Mộc cách đây không xa lắm, chắc là cậu có thể tự đi được, lúc quay đầu lại cô thấy Hạ Mộc đang cúi đầu, mới hỏi: "Hạ Mộc, em...em sao...vậy?"

Hạ Mộc nắm hai tay thật chặt, hơi hơi run rẩy, cậu khàn giọng nói: "Ba em, cũng hay nói...cũng hy vọng em có thể là niềm kiêu hãnh của ba."

"Em phạm lỗi, ba cũng hay phạt em."

"Mỗi khi phạt nặng, mẹ cũng sẽ khóc."

"Mẹ cũng...đau lòng khi nhìn thấy vết thương của em, sẽ xoa cho em rất nhẹ, rất là nhẹ." Hạ Mộc ngẩng đầu, cậu bé nhìn Thư Nhã Vọng, trong đôi mắt xinh đẹp có cái gì đó rung rinh, lóng lánh nơi viền mi, cậu cắn môi để chúng không rơi xuống, nhưng chỉ có một Hạ Mộc như thế này, một Hạ Mộc chịu đựng những đau thương như thế này mới làm cho Nhã Vọng cảm thấy xót xa trĩu nặng, cô hi vọng, cậu bé xinh xắn này, có thể hạnh phúc biết bao.

"Hạ Mộc." Nhã Vọng bước lên trước một bước, nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu nói: "Em sẽ là niềm tự hào của chị, được không? Em bị đau, chị cũng nhẹ nhàng xoa cho em được không?"

Hạ Mộc cắn môi, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Thư Nhã Vọng thử đưa tay ra, khẽ nắm lấy bàn tay phải lạnh như băng của cậu, thoải mái cười nói: "Chị đưa em về nhé."

Cô bước lên phía trước mấy bước, bàn tay đang nắm lấy của cả hai bị kéo căng ra, Thư Nhã Vọng quay đầu nhìn lại, Hạ Mộc đứng im phăng phắt một lúc mới bước lên cùng cô, chầm chậm đi về phía trước.

Ánh trăng soi lên đôi bóng lẳng lặng chồng lên nhau của hai người.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-33)