Cơ hội duy nhât
← Ch.475 | Ch.477 → |
Tôi cúp máy rồi lái xe đến bệnh viện Trọng Mạnh.
Bệnh viện Trọng Mạnh bây giờ rất khác so với trước đây, lúc trước sân cổng rất vắng vẻ, nhưng giờ nhìn đâu cũng thấy có người qua lại.
Tôi lái xe đến, tiến vào bãi đỗ xe, đợi xếp hàng tốn gần hai mươi phút.
Trong lúc chờ đợi, tôi ngồi trong xe suy nghĩ một chút.
Một lát nữa lên trên kia phải nói với Lý Trọng Mạnh về chuyện của Mộc Lan như thế nào.
Thiểm Thiểm đã uống thuốc được ba lần, từ lần thứ tư trở đi, nếu Lý Trọng Mạnh không đưa thuốc giải, Thiểm Thiểm có thể sẽ...
Tôi không dám nghĩ tới hậu quả.
Mà đây chính là cơ hội duy nhất.
Sau khi tôi suy nghĩ kỹ càng, hít sâu một hơi, mới xuống xe, đi thẳng đến phòng làm việc của Lý Trọng Mạnh.
Văn phòng anh ta nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà hành chính bệnh viện.
Suốt quãng đường đi lên, tôi không nhìn thấy một bóng người.
Đến trước văn phòng của Lý Trọng Mạnh, tôi nhẹ nhàng gõ cửa.
Ngay sau đó, cửa đã được mở ra, tôi nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đứng ngay cửa, anh ta mặc áo blu trắng của bác sĩ, đeo kính mắt, miệng nở nụ cười ôn hòa.
Nhìn thấy tôi, anh ta nói: "Vào đi, bên ngoài có nóng không?"
"Không nóng. Tôi lắc đầu.
Gần đây, Lý Trọng Mạnh ở trước mặt tôi vẫn luôn hiền hòa như vậy, tất cả đều giống như dáng vẻ lúc ban đầu.
Đôi mắt sáng của anh ta ôn nhu như nước, trên môi luôn mang theo nụ cười.
Làm như vậy, vừa hay giúp tôi không còn lúng túng, cũng không khiến tôi khó xử.
Chỉ tiếc, sau này xuất hiện quá nhiều biến cố, cho dù anh ta có bày ra dáng vẻ như thế, tôi cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi không cười, chỉ là đi vào phòng thông qua con đường mà anh ta nép vào.
Anh ta cũng đi vào theo.
Tôi ngồi trên ghế salon, anh ta lại không ngồi ở ghế làm việc, mà ngồi xuống bên cạnh tôi, giọng nói ấm áp: "Em nói có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì?"
Tôi nhìn vào mắt Lý Trọng Mạnh, trong ánh mắt anh ta mang theo vài phần chờ mong, tôi cắn cắn môi, nói: "Hôm nay, em gặp được Mộc Lan."
"Ai?"
Lý Trọng Mạnh rõ ràng khá sững sờ, dường như bởi vì tôi không nói đến chuyện mà anh ta chờ mong nên có chút kinh ngạc và thất vọng.
"Mộc Lan."
Tôi lặp lại.
Nghe rõ cái tên này, ánh mắt Lý Trọng Mạnh lập tức lộ ra một chút lạnh lùng, gác chân lên, để tay lên đầu gối, nhìn về phía tôi, dùng giọng điệu vô cùng xa cách nói với tôi: "Thì sao?"
Cái giọng điệu này, cứ như người mà anh ta nói đến không phải là người yêu bên cạnh anh ta vài chục năm, mà chỉ là người dưng vô tình gặp được ở ngoài đường.
Khi nhắc đến cái tên này, dường như trong lòng anh ta hoàn toàn không có một chút dao động nào.
Thế nhưng tôi cũng không bị thái độ này của anh ta làm nản chí, chỉ nói tiếp: "Mộc Lan bị ung thư tử cung."
Dường như khi tôi nói đến bốn chữ kia (ung thư tử cung), Lý Trọng Mạnh cũng không có chút lung lay nào.
Sau đó, tôi bổ sung hai chữ: "Giai đoạn hai."
Sau khi tôi nói xong ba chữ này, vẻ mặt Lý Trọng Mạnh rõ ràng nhẹ nhõm, ung dung nói một chữ: "À."
Nhìn thấy anh ta thả lỏng, tôi nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng mà ngày hôm nay lúc tôi gặp được cô ấy, trợ lý của cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy không chịu điều trị, bởi vì một khi điều trị, cả thời này có thể sẽ không mang thai được nữa, cô ấy vẫn luôn ấp ủ hi vọng mang thai."
"Đó là chuyện của cô ấy."
Lý Trọng Mạnh vẫn giữ nguyên tư thế cũ mà nhìn tôi, gương mặt xa cách, hoàn toàn là dáng vẻ không quan tâm đến.
Tôi không cam lòng, nói tiếp: "Vậy anh có từng nghĩ, một người phụ nữ ưu tú như cô Mộc, cứ cho là chân có vấn đề, thì chắc chắn cũng có rất nhiều đàn ông yêu thích, nhưng mấy năm nay cô ấy vẫn luôn độc thân một mình, vì sao lại như vậy?"
"Đó là chuyện của cô ấy."
Lý Trọng Mạnh vẫn dùng câu nói cũ.
Tôi thấy anh ta như vậy, trong lúc nhất thời thật sự cảm thấy tiếc thay cho Mộc Lan: "Rõ ràng là vì anh làm trễ nãi mấy chục năm của người ta, cho dù anh làm nhiều chuyện sai như vậy, cô Mộc vẫn luôn yêu anh, chờ anh, hy vọng có một ngày anh sẽ hiểu, báo thù không phải việc quan trọng nhất đời này, khi anh quay đầu lại, vẫn sẽ nhìn thấy cô ấy còn đứng ở chỗ cũ chờ anh."
Cách giải thích này là lúc nãy ở trên xe tôi đã suy nghĩ kỹ.
Là tôi tự bịa ra.
Tôi cũng không biết Mộc Lan nghĩ gì.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, dường như vẻ mặt hơi thả lỏng, hỏi tôi: "Những chuyện này là cô ấy nói với em?"
"Không phải, là em đoán." Tôi biết rõ, cho dù gạt được ai cũng không gạt được Lý Trọng Mạnh
Anh ta nghe xong, hỏi tôi: "Biết rồi, vậy ngoại trừ chuyện này, em còn muốn nói gì nữa không?"
Lúc này, nhìn vẻ mặt Lý Trọng Mạnh, có thể thấy tâm trạng anh ta không còn tốt như khi nãy nữa.
Thậm chí còn hơi thiếu kiên nhẫn.
Tôi bị anh ta hỏi, hơi bối rối một chút, một lát sau mới lắc đầu.
Trên mặt Lý Trọng Mạnh liền lộ ra nụ cười trào phúng: "Khó khăn lắm mới thấy em gọi cho anh, hóa ra là để nói cho anh biết, cô ấy bị ung thư tử cung giai đoạn hai, muốn anh đi tìm cô ấy, cùng cô ấy sinh con?"
"Em..."
Bị Lý Trọng Mạnh nói như vậy, trong thời gian ngắn tôi cũng không biết phải nên nói gì.
Anh ta nhìn tôi, nói tiếp: "Trong lòng em muốn anh và Mộc Lan ở bên nhau, sau đó anh đưa thuốc của Thiểm Thiểm cho em, em dùng thuốc chữa cho Thiểm Thiểm khỏe lại, rồi trở về với Lý Hào Kiệt, lại kết hôn, như vậy thì mọi người đều vui vẻ?"
Đúng vậy.
Tôi đúng là nghĩ như vậy.
Suy nghĩ của tôi hoàn toàn bị Lý Trọng Mạnh vạch trần, cũng không giả vờ nữa: "Đúng vậy, bác sĩ Lý, anh có yêu tôi hay không, trong lòng anh không rõ sao? Anh rõ ràng là bị hận thù làm mờ mắt, muốn báo thù ông nội nhà họ Lý, nên mới xuống tay với Lý Hào Kiệt, đúng chứ?"
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, im lặng một lúc rồi mới nói: "Cũng đúng một chút đó, có điều cha anh bây giờ không cần anh trả thù nữa rồi, dù sao người muốn giết ông ta không phải chỉ có một mình anh, rất nhanh thôi ông ta sẽ phải trả giá cho tội lỗi mà mình gây ra, bị bức đến phát điên."
"Ý anh là sao?"
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh.
Không hiểu hắn nói chuyện này để làm gì.
Nét mặt anh ta tỏ vẻ bí mật, khóe miệng cong lên, cả gương mặt nhuốm mùi nguy hiểm.
Anh ta đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, nói với tôi: "Tiểu Điệp, nếu không còn chuyện gì nữa, em có thể đi rồi."
Tôi ngơ ngác, biết mình có nói gì nữa cũng vô dụng, bất đắc dĩ, chỉ có thể quay người rời đi.
Tôi ra khỏi bệnh viện, cảm nhận rõ lòng mình.
Tôi thật sự không muốn gả cho anh ta.
Suy đi nghĩ lại, tôi nhấc máy gọi cho Mộc Lan.
Rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói của Mộc Lan bên kia nghe có vẻ suy yếu: "Cô Sa."
"Cô Mộc, tôi muốn gặp cô, có được không?"
Tôi nói.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó tôi nghe thấy Mộc Lan nói: "Được, tôi đang ở phòng làm việc."
"Cảm ơn."
Tôi cúp điện thoại, lái xe, chạy thẳng đến studio áo cưới của Mộc Lan.
Phong cảnh nơi này là như vậy, sau khi xuân về hoa nở, hoa trên cái cây ở cửa mới bắt đầu nở, vô cùng đẹp mắt.
Tôi để xe ngay cửa, bước nhanh vào.
Lúc tôi đến, Mộc Lan đang nghỉ ngơi ở phòng khách lầu một, trên bàn trà trước mặt có một bình trà hoa quả đang được đun nóng.
Mộc Lan nhìn thấy tôi, từ trong mâm lấy ra một cái ly nhỏ trong suốt, đặt bên cạnh, cầm ấm trà, rót đầy vào ly.
Tôi hiểu, ý cô ta là mời tôi ngồi ở chỗ đó.
Sau khi tôi ngồi xuống, Mộc Lan đẩy ly trà về phía tôi, hỏi: "Cô Sa lại có ngày tìm tôi, là có chuyện gì quan trọng sao?"
← Ch. 475 | Ch. 477 → |