Tại sao không chịu tin em
← Ch.187 | Ch.189 → |
Bộ dạng của Lý Hào Kiệt nhìn tôi bây giờ, khiến tôi có thể cảm nhận rõ ràng được rằng, anh ta đã thật sự giết chết con của tôi!
Tôi đi đến trước mặt anh, giơ tay, dùng hết sức lực của bản thân mạnh mẽ giáng xuống mặt anh ta!
Theo đó là "bốp" một tiếng, tôi chỉ cảm thấy bàn tay mình hơi rát.
Anh ta vẫn nhìn tôi như vậy, khuôn mặt có chút hơi thay đổi.
Bị tôi đánh, Lý Hào Kiệt không chút giận dữ, ngược lại còn kéo tay tôi nói: "Đau không, nếu bớt giận rồi thì uống thuốc nhé."
Nhìn anh ta như hề chưa xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi kinh ngạc vô cùng.
Tôi rụt tay về, giấu tay về phía sau lưng, nhìn anh: "Lý Hào Kiệt, anh, không muốn tôi sinh ra đứa con của anh phải không?'
"Sao có thể chứ." Lý Hào Kiệt ngẩng đầu nhìn tôi: "Anh rất muốn có đứa con của chúng ta."
"Vậy tại sao anh không tin người trong video đó không phải là tôi!"
Tôi hét lên hỏi anh ta!
Tại sao không chịu tin tôi, tại sao lại lấy đi con của tôi.
Đến bây giờ tôi vẫn không dám tin, tôi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui mang thai, bây giờ không thể không thừa nhận, đứa bé đã không còn nữa rồi!
Lý Hào Kiệt chớp mắt, do dự một lúc mới nói: "Sau đó anh có xem lại đoạn video, những đặc trưng trên cơ thể em anh đều rất rõ, người trong video đều có... bao gồm cả nốt ruồi bên trong khe đùi em."
"Cái gì?". Truyện Tiên Hiệp
Câu nói của Lý Hào Kiệt khiến tôi sững sờ.
Nốt ruồi đó, nằm ở vị trí rất kín, thật không ngờ đến chuyện này mà Tống Duyên Minh cũng có thể làm được.
Nhưng, lợi ích sau chuyện này rốt cuộc là gì? Tại sao cô ta lại phải làm như vậy, lẽ nào chỉ vì muốn khiến cho Lý Hào Kiệt chấm dứt hoàn toàn với tôi sao?
Lý Hào Kiệt dường như cho rằng tôi bị kinh ngạc đến phát run, anh đưa tay, ôm tôi vào lòng, an ủi nói: "Không sao, hôm nay chúng ta bắt đầu uống thuốc, còn có 27 ngày, sau đó đợi hai tháng sau khi chắc chắn chúng ta không nhiễm bệnh, lúc đó, em muốn sinh mấy đứa, chúng ta sẽ sinh bấy nhiêu, được không?"
"Cùng nhau uống thuốc? Tôi không hề bị mắc bệnh, tôi không bị hãm hiếp, dựa vào đâu mà chúng ta phải cùng uống thuốc!"
Tôi muốn thoát ra khỏi lòng anh ta, nhưng lại bị anh ta ôm quá chặt.
Anh ta nói: "Anh biết, anh biết, cứ cho là anh sai đi, vậy để chuộc lỗi, anh cùng em uống thuốc, sau này chuyện gì anh cũng nghe theo em, được không."
"Anh sai rồi? Anh đền bù cho tôi như thế nào? Anh đền bù cho tôi đứa con sao?"
"Được, sau này anh đền em, bao nhiêu anh cũng đền cho em."
"Không, không, tôi muốn đứa bé mà anh đã lấy đi của tôi."
Tôi biết, tôi biết!
Từ đầu đến cuối Lý Hào Kiệt luôn cho rằng tinh thần tôi không được ổn định, không thể chấp nhận được sự thật này, vậy nên mới thay tôi quyết định.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, người trong video đó không phải là tôi.
Tại sao...
Tại sao anh không không chịu tin tôi?
Lý Hào Kiệt ôm tôi gọn trong lòng: "Ngoan, nghe lời, đứa bé đã không còn nữa, chuyện này là anh nợ em, là anh không bảo vệ được em, tất cả là lỗi của anh, nếu em muốn trách anh, vậy hãy trách đi, em có thể lựa chọn cả đời này sẽ ở bên cạnh anh để trừng phạt anh, dày vò anh, chỉ cần em không bỏ đi, chuyện gì anh cũng chấp nhận hết."
"Được." Tôi nằm trong vòng tay anh, khóe miệng nhếch nụ cười toan tính: "Anh nói rồi đó, không được hối hận."
Anh tưởng rằng tôi đã đồng ý, cuối cùng cũng buông lỏng tôi, hôn lên đỉnh đầu tôi: "Không hối hận."
Lý Hào Kiệt cho người làm mang đến ba viên thuốc cho tôi, tôi giả bộ dạng đang uống.
Thật ra đều giấu thuốc ở dưới lưỡi.
Tôi nói tôi không được khỏe, trở về phòng, việc đầu tiên làm chính là vào nhà vệ sinh nhổ ra ba viên thuốc vừa uống, rồi xả nước trôi đi.
Tôi đứng trước gương, nhìn bộ dạng xấu xí với đầy băng gạc của mình.
Nhớ lại bộ dạng Lý Hào Kiệt nhìn tôi không chút thay đổi.
Anh ấy yêu tôi sao?
Có lẽ có một chút yêu.
Nhưng anh ta không tin tôi, giết con của tôi, quan hệ của tôi và anh ta ngoài mối quan hệ không đội trời chung thì e rằng sẽ không thể có mối quan hệ nào khác.
Một tuần sau đó, Lý Hào Kiệt lại làm việc ở nhà, chúng tôi cứ cách 12 tiếng lại uống một lần thuốc.
Bởi vì lần đầu tiên uống thuốc là tôi hôn mê cả một ngày, hai lần thuốc trước là uống thật sự.
Cho nên ngày hôm đó sau khi tỉnh dậy mới cảm thấy không giống bình thường.
Nhưng sau đó tôi không uống thuốc nữa, những cảm giác không giống bình thường đó cũng không xuất hiện nữa.
Ngược lại với tôi, Lý Hào Kiệt lại đang rất nghiêm túc uống thuốc, tác dụng phụ của loại thuốc chống phơi nhiễm này ngày một thể hiện rõ trong cơ thể anh ta.
Mỗi ngày tôi đều nhìn thấy anh ta nhiều lần đi vào nhà vệ sinh, khi đi còn bị ngã, mỗi ngày đến cơm cũng không thể nhuốt được, có rất nhiều lúc anh ta nằm dài nghỉ ngơi trước mắt tính.
Nhìn anh ta như vậy, tôi không tránh khỏi xót xa.
Muốn nói với anh ta đừng uống nữa.
Nhưng tôi biết, anh ta sẽ không tin tôi.
Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nhưng, những ngày này, trong, ngoài nhà Lý Hào Kiệt, bao gồm cả cửa thang máy luôn có vô số vệ sĩ đứng gác.
Cuối cùng sau một tuần, do Bùi Lộc gọi tôi đến, cho nên tôi mới có thể đến bệnh viện để thay băng.
Và đương nhiên cũng là do xe của Lý Hào Kiệt đưa tôi đi.
Đến bệnh viện, Bùi Lộc tìm y tá thay băng gạc, đổi thuốc cho tôi, lần này, tôi đã cố ý mang theo một chiếc gương.
Băng gạc từng lớp từng lớp được tháo ra, tôi nhanh chóng lấy gương, muốn xem xem khuôn mặt mình rốt cuộc ra sao.
Nhưng khi tôi vừa cầm lên chiếc gương, bên trong đó nhìn thấy một màu đỏ thẫm.
Da mặt đã đang tự phát triển, nhưng do da bị tổn thương bởi lửa, cơ thịt bên nửa trái khuôn mặt tôi hơi thay đổi, thật sự khác biệt so với nửa phải khuôn mặt!
Ngay cả sống mũi cũng bị sụp xuống.
"Chuyện này..."
Y tá mang thuốc quay lại, thấy tôi trên tay cầm chiếc gương, vội vàng giật lấy: "Ây, bây giờ vẫn đang trong thời kỳ hồi phục, cô đừng nên xem."
Tôi nhìn cô y tá: "Mặt của tôi, có thể phục hồi sao?"
"Có thể phục hồi đến tám, chín mươi phần trăm."
Tôi hỏi xong, phía sau vọng lại tiếng nói của Bùi Lộc, tôi hơi quay đầu lại nhìn.
Bùi Lộc đi đến trước mặt tôi, dường như cũng đã gặp không ít người có bộ dạng giống tôi, chăm chú nhìn: "Tôi đã kiểm tra cho cô, cô vẫn là còn rất may mắn, tên này chắc không mua được axit sunfuric đậm đặc nên mới mua axit clohydric."
"Axit clohydric?"
"Nếu là axit sunfuric đậm đặc thì khuôn mặt của cô chắc chắn không thể phục hồi được, cả đời này cũng sẽ như vậy, mặc dù axit clohydric cũng làm tổn hại đến một phần cơ thịt, nhưng có điều vẫn nhẹ hơn rất nhiều, cô làm vài lần phẫu thuật chỉnh hình, thì có thể hồi phục đến tám chín phần." Bùi Lộc chép miệng: "Có điều không thể hồi phục hoàn toàn như trước đây được."
Lời nói của Bùi Lộc, dường như là gộp cả hi vọng và thất vọng vào đó vậy.
Nhưng, không mua được axit sunfuric đậm đặc?
Tôi không tin!
Người đứng phía sau Tống Duyên Minh, đã có năng lực tìm được tên da đen, có năng lực làm máy tinh tôi bị nhiễm virut, còn sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo đến vậy!
Thì sao có thể đến axit sunfuric đậm đặc cũng không thể mua được?
Tôi bỗng cảm thấy, người này mới là người thật sự đáng sợ nhất.
Hắn ta dường như muốn khi tôi đang tuyệt vọng lại cho tôi chút hi vọng.
Hủy hoại tôi nhưng lại không hủy hoại triệt để.
Hắn ta là ai?
Vừa nghĩ đến sự tồn tại của người này, muốn hãm hại tôi đến cùng liền cảm thấy dựng cả tóc gáy.
Khi Bùi Lộc nói chuyện, điện thoại trong túi bỗng rung lên, anh ta lấy ra nhìn lướt qua rồi lại cất vào trong.
Nhìn thấy điện thoại, trong lòng tôi lập tức dấy lên hi vọng!
Tôi nói với Bùi Lộc: "Bác sĩ Lộc, anh có thể cho tôi mượn điện thoại một lúc được không, tôi... tôi muốn nhờ Lý Hào Kiệt giúp tôi mua chút đồ dùng cá nhân."
← Ch. 187 | Ch. 189 → |