Lên trung học có vui không
← Ch.024 | Ch.026 → |
Kỳ nghỉ hè tuy ngắn nhưng rất thoải mái vui vẻ. Sau khi từ Thanh Đảo trở về, An Hồng và Hàn Hiểu Quân vẫn ở chung một chỗ. Hai nhà cách nhau khá xa, mỗi ngày An Hồng đều đi xe buýt đến nhà Hàn Hiểu Quân, hoặc là ngồi trong phòng điều hòa chơi game hoặc cùng nhau ra ngoài bơi lội, đánh cầu, leo núi.
Chung cư ở khu nhà Hàn Hiểu Quân có một sân bóng rổ, trẻ con xung quanh đó đều thích đến chơi bóng. Hàn Hiểu Quân cũng không ngoại lệ, anh mua một trái bóng rổ, thường đưa An Hồng đi cùng, thi đấu 3 chọi 3 với mấy đứa bé sống trong khu nhà. Dáng người anh cao ráo, khỏe mạnh, ném bóng cũng rất chính xác, vẫn luôn giành được những tiếng reo hò ủng hộ. An Hồng chống cằm ngồi ở phía bên ngoài sân nhìn anh, nghe mọi người khen ngợi anh, trong lòng hả hê vui mừng, chẳng khác nào người ta đang khen mình vậy.
Mẹ Hàn nhìn An Hồng cả ngày chạy tới chạy lui vội vội vàng vàng, liền hỏi ý kiến bà ngoại, muốn An Hồng mang theo quần áo đến ở nhà Hàn một thời gian. An Hồng tất nhiên không từ chối, nhà Hàn Hiểu Quân vừa to vừa đẹp, lại có dư phòng cho khách cùng với TV truyền hình cáp, mỗi gian phòng đều có điều hòa nhiệt độ, trong phòng tắm có bồn cầu tự hoại và một cái bồn tắm thật lớn, điều kiện thoải mái như thế, cái phòng nhỏ tí xíu của An Hồng thật không thể so sánh nổi..
Cha Hàn mẹ Hàn vẫn đi sớm về khuya như cũ để mở cửa hàng, hiện tại trong nhà chỉ còn lại hai đứa nhóc tự sinh hoạt với nhau. Hàn Hiểu Quân sẽ mặc tạp dề nấu cho An Hồng ăn, tay nghề của anh thực sự được chân truyền từ cha, mùi vị vô cùng ngon làm cho An Hồng phải ăn thêm một chén cơm. An Hồng chủ động làm việc nhà, lau sàn, rửa chén, giặt quần áo. Mẹ Hàn dạy cô cách sử dụng máy giặt, An Hồng học rất nhanh, mỗi ngày đều phơi phơi thu thu vô cùng bận rộn. Chỉ là, mỗi lần phơi hoặc thu quần lót của Hàn Hiểu Quân, An Hồng luôn là đỏ mặt, tim đập thình thịch, giống như mình đang chuyện gì đó xấu hổ.
Hai tuần sau, bà ngoại gọi An Hồng về nhà, bà nói một cô gái mà đi ở trong nhà người khác như vậy rất không tốt, cho dù Hàn Hiểu Quân và cô là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhưng như vậy cũng không ra thể thống gì.
Cuối tháng tám, Hàn Hiểu Quân trở về huyện W, trước khi đi, anh đưa cho An Hồng một chiếc xe đạp nữ mới tinh hiệu Angel. Anh hướng dẫn An Hồng cách sử dụng. 8 tuổi, An Hồng đã được Hàn Hiểu Quân dạy đi xe, đây là lần đầu tiên có được chiếc xe đạp của chính mình, lại còn do Hàn Hiểu Quân tặng, cô cực kỳ vui vẻ..
Sau khi Hàn Hiểu Quân rời đi, An Hồng cũng thu hồi tâm trạng, chuẩn bị để trở thành học sinh trung học đệ nhất cấp.
Kỳ nghỉ hè này mặc dù không có bài tập, nhưng An Hồng cũng không lười biếng, cô tự đi mua mấy bộ đề toán thi Olympic, mỗi ngày làm một chút. Cô không hề cảm thấy nhàm chán vô vị, ngược lại vô cùng thú vị và kích thích, nhất là sau khi tốn rất nhiều thời gian để giải quyết được một vấn đề khó khăn, cảm giác thông suốt khiến cô hưng phấn.
Ngày 1 tháng 9, bắt đầu đi học.
An Hồng hẹn Tống Lý Đình cùng đến trường để báo danh, từ nhà mới đi đến trường mất khoảng 25 phút, nếu chạy xe thì chỉ cần 10 phút là tới nơi. Vào thời điểm đó, lên trung học đệ nhất cấp, rất thịnh hành việc đi xe đạp đến trường.
An Hồng cưỡi xe đạp mới, đeo cặp sách mà bà ngoại mua cho, mặc bộ quần áo mới mẹ mua, cô đứng ở ngã tư đường chờ Tống Lý Đình.
Tâm tình của cô rất tốt, gió sớm nhẹ nhàng thổi qua tóc, cô hứng lấy ánh mặt trời đang mọc lên từ phía đông, ngửa mặt mỉm cười, trong lòng tràn đầy khao khát đối với cuộc sống của một học sinh trung học.
Cuối cùng Tống Lý Đình cũng chạy xe đến, sau khi nhìn thấy cô thì ngạc nhiên nói: "An Hồng, làm sao mà bạn lại bị phơi nắng đến nỗi đen xì như thế này! Nhìn không khác gì người Châu Phi cả. Ah? Bạn vẫn còn đeo niềng sao?"
Mấy câu nói liền khiến cho tâm tình đang tốt đẹp của An Hồng bị phá hủy không còn chút nào.
Trung học Ngọc Lan rất nhỏ, thật sự rất nhỏ.
6 năm học tại trường tiểu học Ánh Rạng Đông vô cùng rộng rãi, tầm mắt của An Hồng rất cao. Lần đầu nhìn thấy ngôi trường này, tọa lạc trên một con phố nhỏ, xung quanh là khu dân cư sinh sống, trong lòng An Hồng thất vọng vô cùng.
Trước cổng trường có một cây đa cổ thụ rất lớn, xuyên qua cánh cửa sắt loang lổ, có thể nhìn thấy hai dãy nhà ba tầng. Không có sân vận động, không có hội trường, chỉ có một bãi đất trống nằm giữa cổng trường và khu giảng đường ba tầng, bên cạnh là cột cờ thẳng đứng cắm quốc kỳ đang phất phơ, có lẽ đây là sân tập thể dục. Giữa hai khu giảng đường được sơn mấy đường chạy, An Hồng nhìn thấy không khỏi cau mày, thật đúng là biết cách tận dụng!
Khai giảng năm học mới, trong trường rất náo nhiệt, đông đúc. Đi vào bên trong không xa có một bảng thông báo, sau khi An Hồng cùng Tống Lý Đình gửi xe ở nhà để xe, liền tiến đến xem xét, hóa ra là thông báo chia lớp của năm nhất.
Năm nhất tổng cộng chỉ có 6 lớp, nhưng mỗi lớp đều có 50 học sinh. Hai người bắt đầu kiểm tra từ lớp 6/1, Tống Lý Đình tìm thấy tên của mình rất nhanh chóng, cô ở lớp 6/2, mà An Hồng có tên trong danh sách lớp 6/4, Tống Lý Đình đứng một bên thở dài thở ngắn, nói cảm thấy thật tiếc khi không học cùng lớp với An Hồng, lúc này trong lòng An Hồng đang rất hồi hộp, bởi vì cô nhìn thấy rất rõ, một cái tên khác—— Tần Nguyệt, học cùng lớp với cô, tâm tình lập tức vui vẻ.
Tìm được lớp 6/4, An Hồng cúi đầu, từ cửa sau đi vào trong lớp, cô có thói quen không muốn người khác để ý đến mình. Nhưng là, rất nhanh cô nghe được một âm thanh đang nhẹ nhàng gọi: "An Hồng! An Hồng!"
Ngẩng đầu nhìn lại, chính là vẻ mặt tươi cười của Tần Nguyệt, cô vẫy tay với An Hồng, chỉ chỗ trống bên cạnh nói: "Chúng ta ngồi chung đi!"
An Hồng rất kích động, mím môi đi tới ngồi bên cạnh Tần Nguyệt, ở trong lớp học xa lạ này, cô thật không thể nào tin được, mình lại ngồi cùng bàn với Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt cười hì hì quan sát An Hồng, nói: "Kỳ nghỉ hè vừa rồi bạn đi đâu? Tại sao lại đen thế này."
An Hồng nói: "Mình đi Thanh Đảo và Nhật Chiếu."
Tần Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là đi biển, thảo nào, mình thực sự rất hâm mộ bạn, kỳ nghỉ hè hàng năm mình đều phải về nhà bà ngoại ở Liễu Châu-Quảng Tây chơi một tháng, không được đi đâu cả."
An Hồng cười, thì ra là cũng có người hâm mộ mình đấy nhé.
Sau học kỳ quân sự, cuộc sống học sinh trung học đệ nhất cấp của An Hồng chính thức bắt đầu.
Thành tích của cô không cao không thấp, thân hình nhỏ gầy, làn da ngăm đen, dáng vẻ cũng không xinh đẹp, còn đeo một bộ niềng răng kỳ quái, tất nhiên là không được bạn bè cùng giáo viên ưa thích. An Hồng cũng đã đoán trước được điều này, dù sao lúc còn học tiểu học, cuộc sống của cô trôi qua luôn là như vậy, đã sớm trở thành thói quen.
Tuy nhiên, cô và Tần Nguyệt trở thành đôi bạn rất thân. Hai người giống như hình với bóng, không thể tách rời.
Trong lớp tiếng Anh, giáo viên yêu cầu mọi người lấy tên tiếng Anh, sau đó luyện tập đối thoại với bạn cùng bàn..
Tên tiếng Anh của Tần Nguyệt là Jessica, còn An Hồng, thì vô cùng đơn giản, Ann.
Đây là lần đầu tiên An Hồng học tiếng Anh, bởi vì miệng còn đeo niềng răng nên phát âm không chuẩn, lúc đối thoại cứ lắp ba lắp bắp. Tần Nguyệt phát âm rất lưu loát, cô nói hồi còn học tiểu học đã học qua Anh văn được mấy năm. Cô thường giúp An Hồng cải thiện phát âm và hướng dẫn cô học ngữ pháp.
Thành tích các môn khoa học tự nhiên của An Hồng rất tốt, văn học lại hơi kém, hiện tại lại có thêm môn tiếng Anh khiến cô cảm thấy vô cùng bối rối.
Thành tích của Tần Nguyệt vẫn tốt như cũ, dáng vẻ dễ mến, khuôn mặt đầy đặn, da trắng, mắt to trong veo như nước, rất được các bạn cùng lớp yêu thích. Mới chỉ hơn một tuần lễ, đã nhận được hai bức thư tỏ tình từ hai bạn nam trong lớp.
An Hồng cũng không cảm thấy lạ, cô quyết tâm dành thời gian cho việc học tập. Thỉnh thoảng Tần Nguyệt sẽ than thở với An Hồng, loại sự tình này khiến cô rất đau đầu, một người chưa có kinh nghiệm như An Hồng, cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể hùa theo những học sinh khác, trêu chọc cô.
An Hồng biết, trong lớp có rất nhiều nữ sinh ghen tỵ với Tần Nguyệt, có mấy người học cùng trường tiểu học Ánh Rạng Đông, tất nhiên là biết Tần Nguyệt, phần đông là từ những trường tiểu học khác, nói không chừng lúc còn đi học ở đó cũng là rất được hâm mộ, lên đến trung học đệ nhất cấp, bị người khác cướp đi danh tiếng, trong lòng luôn cảm thấy căm tức.
Hơn nữa, Tần Nguyệt cũng không phải là nữ sinh đẹp nhất trong lớp, nhưng mà cô rất tự nhiên phóng khoáng, không giả bộ bẽn lẽn, là một người ôn hòa, thái độ nhiệt tình, không ra vẻ nũng nịu đáng yêu trước mặt nam sinh, cũng không tỏ ra thanh cao sĩ diện trước mặt nữ sinh, tính cách lại lạc quan vui vẻ càng làm tăng thêm hảo cảm.
An Hồng cảm thấy rất may mắn khi có một người bạn như Tần Nguyệt, cô luôn nghĩ như vậy.
An Hồng vốn định để cho cuộc sống thời học sinh trung học trôi qua thật yên bình, vậy mà cũng không được như ý nguyện.
Nam sinh năm nhất, vừa mới bước bào thời kỳ trưởng thành, nóng vội bộp chộp, tinh lực dư thừa, luôn dùng mọi phương pháp để tìm kiếm thú vui.
Không biết từ lúc nào, mấy học sinh có chút nghịch ngợm bắt đầu đặt biệt danh cho các bạn cùng lớp.
Dáng vẻ xinh xắn, biệt danh cũng dễ nghe, ví dụ như, tên có một chữ "Na", mọi người liền gọi là "Na Na", khuôn mặt trẻ con thì được gọi là "búp bê", họ "Quế" thì gọi là "Tiểu Quế".
Nếu là bộ dáng khó coi, thành tích cũng không nổi trội, hoặc trên người có khiếm khuyết, liền bị xui xẻo đặt cho "Biệt danh". La Lập Sơn mắt nhỏ thì gọi là "Mắt nhái bén", Từ Khiết mập mạp là "Heo mập", Trương Minh đeo kính là "Gà vườn bốn mắt". An Hồng thì rất thảm, cô có rất nhiều biệt danh, nào là "Hắc Tinh Tinh", "khỉ đột ", "răng sắt "......
Ngay từ lúc bắt đầu, An Hồng còn không thèm để ý, nhưng là sau một thời gian dài, mỗi lần các bạn học nữ trong lớp đều gọi cô là: "răng sắt."
Cuối cùng cô cũng cảm thấy tức giận.
Có một ngày, sau khi kết thúc buổi học, nam sinh ở bàn trên chuyển xuống kết quả bài kiểm tra trắc nghiệm, nói một câu: "Này, khỉ đột, cậu giỏi thật đấy."
Cậu bé có lẽ cũng không có ác ý, bởi vì An Hồng học toán rất tốt, hơn nữa, bình thường cô vẫn hay trò chuyện một vài câu với cậu ta, nên cũng chỉ là buột miệng mà nói ra biệt danh ấy, cùng giống như phần lớn các bạn khác ở trong lớp.
Nhưng mà An Hồng lập tức nổi giận.
Cô hung hăng đá một cước vào ghế ngồi sau đó đứng lên cầm bài thi ném vào đầu cậu ta.
"Nói lăng nhăng cái gì!! Thử nói lung tung một lần nữa xem!!" Cô gào lên, cậu bé bị đánh lập tức bối rối, sau khi kịp phản ứng, nó đứng lên đẩy An Hồng một cái, kêu: "Bạn điên hả."
An Hồng dáng người nhỏ bé, sức lực hiển nhiên không thể so sánh với học sinh nam, cơ thể chao đảo một hồi mới đứng vững.
Lúc này, các bạn trong lớp đều nhìn về phía bọn họ, Tần Nguyệt vội vàng đứng lên kéo An Hồng, nói: "An Hồng, đừng kích động đừng kích động."
An Hồng đứng ngơ ngác, nhìn vẻ mặt khinh bỉ của nam sinh kia, lại nghiêng đầu một chút xem Tần Nguyệt, a...... Bạn ấy thật là xinh đẹp. Nhưng tại sao mình lại có cảm giác không cam lòng.
Tâm tư của nữ sinh rất nhạy cảm và tinh tế, hốc mắt An Hồng ẩm ướt, gương mặt đỏ bừng, cô đột ngột xoay người chạy ra khỏi phòng học.
Chạy một lúc lâu, cô dừng lại ở bên trong nhà để xe ở bên cạnh khu giảng đường số hai, cô để mặc cho nước mắt của mình rơi xuống, đã lâu rồi, không có cảm giác bị ủy khuất đến như vậy.
Lúc này, có một người chạy đến bên cạnh cô, An Hồng lau nước mắt nhìn lên, thì ra là lớp trưởng Thiệu Dục Hoa.
Đó là một nam sinh có dáng người cao gầy, trên mặt còn có một ít tàn nhang, nhưng là một người rất hài hước, hơn nữa năng lực quản lý lại xuất sắc, thành tích học tập ưu tú, thầy giáo Đổng chủ nhiệm lớp liển giao cho cậu ta làm lớp trưởng, còn Tần Nguyệt là lớp phó.
Ánh mắt Thiệu Dục Hoa rất sáng, con ngươi hơi nhỏ, giọng nói điềm đạm: "An Hồng, sắp vào lớp rồi, chúng ta cùng trở lại nhé, Tần Nguyệt đang khuyên răn Lỗ Cường, lúc bạn quay về, cậu ấy sẽ xin lỗi bạn."
An Hồng suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, cô vẫn là không có lá gan cúp cua, huống chi lớp trưởng đại nhân cũng tự mình đến, nếu không cùng cậu ấy trở về cũng quá không nể mặt rồi.
Trên đường đi, Thiệu Dục Hoa hỏi An Hồng: "Đầu tháng 11 sẽ tổ chức đại hội thể thao, mình nghe Tần Nguyệt nói bạn chạy khá tốt, lần này có dự định tham gia hay không?"
An Hồng nhỏ giọng trả lời: "Sao cũng được."
Thiệu Dục Hoa nói: "Vậy hay là theo như năng lực của bạn, đăng ký chạy 130m có được không?"
Trái tim An Hồng chợt cảm thấy ấm áp, thì ra là Tần Nguyệt biết là mình chạy 130m, hơn nữa, lớp trưởng cũng đã biết.
Cô gật đầu nói: "Được, mình sẽ đăng ký." Trong lòng đã có quyết định, muốn thi đấu thật tốt, không thể để cho Tần Nguyệt mất thể diện.
Lỗ Cường quả nhiên nói lời xin lỗi với An Hồng. Từ đó về sau, cũng không có ai dám gọi cô là "Con khỉ đột" hoặc là"Hắc Tinh Tinh", nhưng vẫn có người gọi cô là "răng sắt", thậm chí còn có người len lén kêu "người phụ nữ thô lỗ", "Mẫu Dạ Xoa", Thiệu Dục Hoa trấn áp qua mấy lần cũng không có hiệu quả gì, còn có bạn học cùng trường tiểu học Ánh Rạng Đông trước kia, đem chuyện An Hồng gây gổ cùng thầy giáo hồi năm lớp ba mang ra nói một lượt, từ đó về sau, các bạn học đều nhìn cô với ánh mắt rất khác, làm cho An Hồng một phen buồn bực.
Tần Nguyệt chỉ có thể an ủi cô, các bạn học đều không có ác ý, nghĩ thoáng đi một chút, huống chi cái tên "răng sắt" cũng khá dễ thương, gọi cũng chẳng sao.
Đại hội thể dục thể thao của trường trung học Ngọc Lan được tổ chức ở sân vận động của cung thiếu nhi. Chỉ có ba cấp học nên dùng một ngày rưỡi là xong. An Hồng ở trong nhóm học sinh nữ năm thứ nhất thi chạy 130m, đạt hạng hai, cuối cùng cũng thay đổi một chút hình ảnh một kẻ vô dụng của mình ở trong mắt các bạn học. Tần Nguyệt thể dục thể thao cũng không tồi, tham gia thi nhảy xa đạt hạng nhất.
Buổi chiều ngày hôm sau, đại hội thể dục thể thao kết thúc, nhà trường cho nghỉ học, các bạn cũng giải tán hết. Tần Nguyệt gọi mấy bạn học cũ ở trường tiểu học Ánh Rạng Đông đi về thăm trường cũ. Cô gọi An Hồng đi cùng, An Hồng nghĩ đến đây là năm cuối cùng mà cô giáo Hạ còn dạy học ở tiểu học Ánh Rạng Đông, cô cũng vô cùng nhớ nhung, liền gật đầu đồng ý.
Đến trường tiểu học Ánh Rạng Đông, mọi người so với những học sinh năm đầu thì không khác gì lão đại, nhìn học sinh trong trường đều là nhỏ tuổi hơn mình, có cảm giác rất là đắc ý. Sau đó tất cả đều tách ra để đi thăm thầy cô giáo của mình, An Hồng trực tiếp đi đến phòng làm việc của cô giáo Hạ.
Hiện đang là giờ nghỉ, cô giáo Hạ không có ở đây. Thật bất ngờ, trong phòng làm việc An Hồng lại gặp được một người đã mấy tháng không thấy - Lộ Vân Phàm, cậu bé đang mang bài tập của lớp đến đây.
Mái tóc của Lộ Vân Phàm được cắt ngắn, khuôn mặt vẫn xinh xắn như vậy, nó nhìn thấy An Hồng thì hai mắt mở lớn, lập tức chạy đến bên cạnh. An Hồng đề phòng nhìn tới nhìn lui, hóa ra nó chạy qua là để so chiều cao cùng với cô.
"Bây giờ bạn cao bao nhiêu rồi?" Lộ Vân Phàm hỏi.
"1m46." An Hồng trả lời, đây là chiều cao đo được lúc kiểm tra sức khỏe hôm nhập học.
"Thấp vậy á, mình đã 1m47 rồi." Lộ Vân Phàm rất hả hê, nhếch môi cười, mình rốt cuộc cao hơn An Hồng.
An Hồng cau mày nhìn nó, sau đó Lộ Vân Phàm liền phát hiện niềng răng ở trong miệng cô, vẻ mặt nó vô cùng tò mò hỏi: "Cái gì sáng lấp lánh ở trong miệng bạn thế kia?"
An Hồng lập tức ngậm miệng lại, Lộ Vân Phàm không bỏ qua, đưa đưa tay cạy miệng cô để xem đó là cái gì, An Hồng gạt tay nó ra, tay phải che miệng kêu lên: "Làm cái gì đấy hả! Làm cái gì đấy hả!"
Lộ Vân Phàm xoa xoa tay, nhún nhún vai nói: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, không cho nhìn thì thôi, sao phải đánh mình."
Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Lộ Vân Phàm lưu luyến không muốn quay trở về lớp học, ánh mắt nó long lanh, hỏi An Hồng: "Này, học trung học vui lắm hay sao?"
An Hồng lớn tiếng trả lời: "Qủa thực là rất vui, học sinh tiểu học không thể cảm nhận được đâu!"
Lộ Vân Phàm "Hừ" một tiếng, xoay người chạy mất.
Lúc này cô giáo Hạ trở về phòng làm việc, thấy An Hồng thì rất vui vẻ, một già một trẻ thao thao bất tuyệt nói chuyện thật lâu, cô giáo Hạ biết được hiện tại thành tích số học của An Hồng rất tốt, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Lúc An Hồng rời đi, ngang qua lớp học của Lộ Vân Phàm, không hiểu sao lại đưa mắt nhìn vào bên trong. Chỉ liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy một thằng nhóc đang ngồi ngay bàn đầu tiên. Không ngờ, lúc này Lộ Vân Phàm cũng đang dùng một đôi mắt đen nhánh trong trẻo nhìn cô. Trong lòng An Hồng "Lộp bộp" một chút, dời đi tầm mắt chạy ra khỏi trường học, không biết vì sao, ánh mắt của thằng nhóc thối tha này khiến cho lòng cô dâng lên một cảm giác bối rối không nói thành lời.
Lời của tác giả
Xin mọi người tiếp tục ủng hộ, Hàm Hàm cúi đầu chào! Đa tạ ***
← Ch. 024 | Ch. 026 → |