Honey
← Ch.031 | Ch.033 → |
Eidtor: coki (Mèo đen đeo kính)
Chỉ riêng lão Phật gia nhà tôi, tôi còn chơi không nổi huống chi là vị phu nhân đẳng cấp cao này.
"Bác gái, chào bác. Cháu tên là ....." Tôi khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười.
Phu nhân trực tiếp bỏ qua tôi, ánh mắt đánh giá Lục Bách Nghiêu: "Hôm nay mẹ chỉ muốn cùng con và Chi Dao ăn một bữa cơm, con mang theo người ngoài tới đây làm gì?"
Những lời này vừa thốt ra, tôi liền biết vị này không dễ đối phó, trời đánh Lục Bách Nghiêu đi, thế mà lại đẩy tôi ra ngoài để bị chôn vùi dưới dâm con mẹ nó uy.
Khuôn mặt Lục Bách Nghiêu nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh: "Mẹ, Tiểu Cận không phải là người ngoài, cô ấy là bạn gái của con."
"Con không thích Luna cũng được, nhưng đối với Chi Dao từ nhỏ lớn lên với mình cũng không có tình cảm mà lại đi thích một con nhóc gầy như que củi sao?" Phu nhân cười lạnh một tiếng, sau đó chuyển mắt nhìn tôi làm cả người tôi đều cảm thấy sợ hãi: "Trong nhà làm cái gì? Tốt nghiệp trườngnào? Đã đi nước nào rồi?"
Lục Bách Nghiêu ở sau lưng nhỏ giọng nói với tôi một câu: "Cứ thoải mái đi, không chỉnh chết là được."
Người này cảm thấy trực tiếp ra mặt không tốt nên mới để tôi tới đây, vậy tôi cũng sẽ không khách khí nữa: "Vấn đề thứ nhất, cháu mồ côi gia đình, cả hai vấn đề còn lại đều không có." Câu trả lời của tôi ngắn gọn sắc bén nên không thể tránh khỏi sau khi tôi nói xong câu này, ánh mắt của vị phu nhân nhìn về phía tôi đã ghét bỏ tới cảnh giới không thể xác định được.
Nhìn một chút, ánh mẳt ghét bỏ của phu nhân này nhìn tôi cùng Lục Bách Nghiêu giống y như đúc, không có sai biệt, không thể không nói hai người này đúng là mẹ con.
Phu nhân đánh giá tôi, cười lạnh một tiếng: "Hoàn cảnh của cô như vậy, không cảm thấy là mình không biết lượng sức sao?"
"Không biết lượng sức?" Tôi vô tội hỏi lại một tiếng: "Cháu cảm thấy chính mình có đủ sức, dù sao cũng là người trẻ tuổi, thể lực tốt cũng là không có cách nào khác. Bác gái, bác nói có phải không? A, làm sao bác có thể hiểu được................... Haha. Nói thế nào thì tuổi bác cũng lớn rồi, người ở tuối này da mặt nhăn nheo, cho dù mang kính thì cũng không che dấu nổi."
Lục Bách Nghiêu ở sau lưng yên lặng tán thưởng tôi, tôi đáp lại bằng một nụ cười chiến thắng.
Hoàn toàn nằm trong dự liệu, trên mặt phu nhân một trận xanh rồi một trận hồng, tiếp theo tôi lại bồi thêm một câu: "Kỳ thật, thể lực bác gái không tốt cũng không phải chyện gì lớn, bác có thể cùng con trai mình tập luyện mà. Một đêm bảy lần cũng chẳng là gì, chậc chậc..................."
Lời này nói ra, không chỉ phu nhân mà cả mặt Lục Bách Nghiêu cũng thay đổi, về phần cô gái tên Chi Dao đứng ở bên kia thì không cần phải nói nữa.
"Honey, ngày hôm qua lúc em dọn phòng phát hiện đồ không đủ dùng, lát nữa trước khi về nhà chúng ta ghé qua siêu thị đi." Tôi kìm chế ghê tởm, nũng nịu nói với Lục Bách Nghiêu, một chiêu này vẫn là bắt chước vị Luna tiểu thư lần trước, hôm nay vừa vặn có chỗ dùng tới.
Phu nhân tức giận tới khuôn mặt đỏ cả lên, căm giận đứng dậy, nghẹn nửa ngày mới phun ra được bốn chữ: "Không biết liêm sỉ." Nhìn bóng dáng vị phu nhân mang theo tiểu thư xinh đẹp kia rời đi, tâm tình tất nhiên là tốt, tôi tê liệt ngồi ở ghê sôpha, giơ tay về phía Lục Bách Nghiêu: "Ảnh chụp cộng với cơm."
Làm việc trong một thời gian dài như vậy, cô nãi nãi tôi còn chưa có ăn cơm đâu, dù sao cũng nên lấy một chút thù lao chứ?
"Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, tìm cô để đối phó với mẹ tôi thật sự là tìm đúng người rồi." Lục Bách Nghiêu nhìn tôi, từ từ nói.
Thấy anh ta bất động, tôi nhấc chân đá đá: "Tôi muốn ảnh chụp, tôi muốn đại tiệc, nhanh lên một chút."
← Ch. 031 | Ch. 033 → |