Truyện:Thanh Đàm - Chương 28

Thanh Đàm
Trọn bộ 29 chương
Chương 28
Bể tắm 𝒽●o●🔼●𝓃 á●1
0.00
(0 votes)


Chương (1-29)

"Tử Nhiên ca ca!" Nàng giống như nhìn thấy cứu tinh, hai mắt rưng rưng nhìn chằm chằm vào người trước mắt.

Ôn Tử Nhiên thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, ánh mắt mỏi mệt mang theo tia tàn nhẫn, nhìn người trên mặt đất, cầm kiếm chỉ về phía Lý Thanh Dật, mũi kiếm nhắm ngay yết hầu hắn, phảng phất giây tiếp theo liền đ.â.ⓜ v.à.o.

"Ta đã sớm đã nói với ngươi, không cần có loại suy nghĩ này" Ôn Tử Nhiên nói, mũi kiếm liền chuyển động, trên cánh tay trái Lý Thanh Dật chém thật mạnh, ɱá.υ tươi không ngừng chảy ra, Lý Thanh Dật đau đến ngũ quan đều vặn vẹo.

"Hai tay ngươi đều chạm vào Đàm Nhi?" Ôn Tử Nhiên trầm giọng hỏi, không đợi hắn nói chuyện, lại hướng kiếm sang tay bên kia.

Lý Thanh Dật đau đớn kêu ra tiếng, trật vật nằm trên mặt đất, lại quay đầu nhìn về phía Thanh Đàm, ánh mắt hắn trở nên trống trải ⓜ.ê 〽️.𝐚.ng, còn có không biết làm sao, qua nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng "Là ta xem thường ngươi, Ôn..."

Lời còn chưa nói xong, Ôn Tử Nhiên lại ở bụng hắn đâ·〽️ xuống một kiếm, lúc này nửa người trên Lý Thanh Dật đều là 〽️á·⛎.

Thanh Đàm nhìn đến 𝐫ⓤ●𝖓 𝓇ẩ●ⓨ cả người, mắt thấy Ôn Tử Nhiên đem kiếm muốn đâ_𝐦 tiếp vào 𝓃🌀ự.𝒸 Lý Thanh Dật.

"Tử Nhiên ca ca, đừng 𝐠𝖎-ế-ⓣ hắn!" Thanh đàm lớn tiếng ngăn lại.

Ôn Tử Nhiên nghe tiếng nàng liền dừng lại, không vui thu kiếm về, đi đến mép giường, thấy bộ dáng nàng nằm im vô lực, đoán được nàng là bị hạ thuốc, 𝖈ở·i á·0 ngoài đem ✝️*ⓗâ*п ⓣ*♓*ể Thanh Đàm bao bọc lấy.

"Thực xin lỗi Đàm Nhi, ta ngày đó không nên để nàng một mình ở trong phòng"

Ôn Tử Nhiên đem nàng ôm vào trong ⓝ_ɢự_↪️, trong mắt tràn ngập tự trách, cúi đầu ♓ô·ռ lên trán của nàng.

"Dẫn ta đi, dẫn ta đi, ta không muốn ở lại đây" Nàng đem đầu ⓥ-ù-ⓘ ✔️à-🔴 𝐧-ⓖự-c hắn, nghe mùi đàn hương quen thuộc, mới chậm rãi cảm thấy an tâm.

Ôn Tử Nhiên vỗ nhẹ vai nàng, đáp ứng nói "Được", Thời điểm ra khỏi phòng, Lý Thanh Dật còn nằm trên mặt đất giãy giụa, không ngừng kêu tên nàng, nhưng Thanh Đàm không muốn để ý tới.

Không biết qua bao lâu, thẳng đến bên tai đã không còn âm thanh ồn ào, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu.

"Đây là nơi nào?"

Thanh Đàm nhìn xung quanh, bọn họ đang ở trong một căn phòng hoa lệ, trang nhã, cách đó không xa còn có một cái bồn tắm lớn, nóng hầm hập, hơi nước bốc lên, nếu ở bên trong tắm, nhất định là rất thoải mái.

"Là phòng trong nhà cố nhân*" Ôn Tử Nhiên cười cười, không giải thích nhiều, ôm nàng hướng bể tắm đi tới, thuận tay đem quần áo cùng yếm của nàng cởi ra.

*cố nhân: người quen

"A..." Nàng kinh hô một tiếng, trên người đ●ộ●† ռ●ⓗậ●𝐩 lên lạnh lẽo làm nàng càng ôm chặt Ôn Tử Nhiên hơn.

"Đàm Nhi, nàng ướt" Ôn Tử Nhiên thanh âm trở nên ám ách, ánh mắt nhìn thẳng vào giữa hai chân nàng.

Đôi chân trắng nõn, phần lông màu đen đã bị 𝒹â-𝖒 thuỷ trong suốt làm ướt.

Là Lý Thanh Dật vừa mới bỏ ×●ⓤ●â●ⓝ 🅓●ượ●𝖈 vào trong cơ thể nàng, ánh mắt Ôn Tử Nhiên nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư ấy, làm nàng vừa thẹn thùng lại vừa hưởng thụ, trong lòng có một loại cảm giác chờ mong.

" Tử Nhiên ca ca... Ta..." Nàng 𝖐ẹ_ρ c_♓ặ_🌴 hai chân, †*𝖍â*ⓝ 𝐭ⓗ*ể hơi hơi vặn vẹo, tiểu huyệt càng thêm hư không, thậm chí nàng cảm nhận được nơi riêng tư lại có chất lỏng chảy ra, rơi trên mặt đất.

" Hừm?" Tiếng hít thở Ôn Tử Nhiên càng nặng hơn, đem nàng đặt nhẹ ở trên mặt đất, lại 🌜●ở●ℹ️ ⓠ𝖚ầ●n áo của mình lót xuống phía dưới nàng.

" Miệng nhỏ của nàng để lại thật nhiều d*m thủy." Hắn cúi người xuống, đem đầu hướng tới gần hoa huy*t, hơi thở ấm áp phun vào giữa hai chân nàng, chọc cho tiểu huyệt nàng không khống chế được co rút lại một chút.

"Đừng, đừng nhìn" Thanh Đàm tⓗ●ở ⓖấ●🅿️, đôi tay nắm chặt lấy quần áo dưới thân, cúi đầu liền có thể nhìn thấy nam nhân đang chôn đầu ở giữa hai chân nàng, tư thế này thật sự là quá 𝐝_â_ɱ đ_ã_𝐧_🌀, ❎_⛎_â_𝐧 ◗_ư_ợ_𝐜 trong cơ thể bắt đầu có tác dụng, Ôn Tử Nhiên chỉ cần nhìn chằm chằm liền có thể làm tiểu huyệt nàng 🎋í𝖈*♓ 𝖙♓*í𝖈*𝒽 co rút lại.

Hắn cười khẽ đem hai chân nàng mở ra hai bên, ngón tay thon dài 𝖛⛎ố·✝️ 𝐯·𝐞 lên huyệt khẩu ɱ.ề.𝐦 〽️ạ.❗, theo khe nhỏ nhẹ nhàng hoạt động, mỗi lần lướt qua đều chọc nàng г⛎*n 𝓇ẩ*ÿ, ái dịch không ngừng chảy ra, làm ướt nhẹp ngón tay hắn.

"Đàm Nhi, nàng có muốn nếm thử hương vị của mình?" Ôn Tử Nhiên đôi mắt tràn đầy tình dục, nhìn về phía nàng, đem một ngón tay chậm rãi ↪️ắ_m νà_0 trong cơ thể nàng, không ngừng hoạt động.

"A... Ưm..." Nàng lớn tiếng rê*п 𝐫*ỉ, nếm hương vị của bản thân sao... So với cái này, nàng càng muốn những thứ khác hơn.

Tốc độ ngón tay ra vào nhanh hơn, làm hai chân nàng khống chế không được càng 🎋ẹ·ρ 🌜·𝐡·ặ·t, nam nhân liền dùng cánh tay mạnh mẽ ngăn lại.

"Không được κ·ẹ·𝖕 c·𝒽·ặ·🌴!" Hắn ra lệnh, đem hai chân trắng nõn càng mở rộng.

"Chỉ mới cắm một ngón tay liền cắn khẩn trương như vậy" Ôn Tử Nhiên 𝓇ú·ⓣ r·ⓐ ngón tay dính đầy ái dịch, để tới bên môi nàng không ngừng ⓥu·ố·† ν·𝑒 "Đàm Nhi ngoan, mau nếm thử hương vị của mình."

Nhìn ái dịch trong suốt trên ngón tay hắn, nàng miệng khô lưỡi đắng l·𝐢ế·Ⓜ️ ⓛ𝐢●ế●〽️ môi, há miệng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng 𝐥●1●ế●〽️.

"Ưm... thật 𝖉â-𝐦 đ-ã-n-ℊ" cái lưỡi 𝐦ề*𝖒 ɱạ*𝖎 🦵ⓘế·〽️ láp làm Ôn Tử Nhiên thoải mái kêu ra tiếng, nhìn bộ dáng nàng ra sức hút, liền chơi xấu đem ngón tay rú●ⓣ ⓡ●𝖆.

Thứ trong miệng đột nhiên biến mất, nàng bất mãn hừ nhẹ, tiểu huyệt chảy ra dâ·m thuỷ ngày càng nhiều, cảm giác hư không trong cơ thể đem lí trí nàng hoàn toàn đánh bại.

"Không... Tử Nhiên ca ca, đừng vậy mà..." Nàng nhắm mắt khó chịu vặn vẹo hai chân, thật muốn hắn mạnh mẽ làm nàng như lúc trước, dưới thân đã một mảng lầy lội nhưng nàng ngượng ngùng không muốn nói trực tiếp với hắn.

"Ừm, ta không đùa nữa, Đàm Nhi nói cho ta biết, nàng muốn sao?" Giọng nói hắn ⓖợ●ℹ️ 🌜ả●〽️ ⓓ·ụ ◗·ỗ bên tai nàng.

Nàng rốt cuộc không khống chế được, đem đôi tay vòng lên cổ hắn, ôm thật chặt.

"Muốn, Đàm Nhi muốn" nói xong ngẩng đầu dâng lên đôi môi của mình, cái lưỡi duỗi vào trong miệng hắn không ngừng khiêu khích, lâu lâu lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm 𝖈ắ·𝓃 〽️ô·𝐢 dưới, hai người 𝐡●ô●ⓝ nhau kịch liệt, xung quanh 🅿️𝒽-á-ⓣ 𝖗-𝐚 â-〽️ ✝️𝒽-@-𝐧-♓ ái muội.

"Không đủ, không đủ... Tử Nhiên ca ca, ta thật là khó chịu" Hai mắt nàng ướ●т á●𝐭 nhìn thẳng vào nam nhân trước mặt, 𝒽ô_ⓝ ⓜô_𝐢 cũng không đủ để thỏa mãn ◗·ụ·𝐜 ✅ọ·ⓝ·🌀 trong cơ thể nàng, thật muốn có một cái đồ vật to lớn cắ.𝐦 ѵ.à.⭕.

Giữa trán Ôn Tử Nhiên che kín lớp mồ hôi mỏng, hạ thân cứng đến phát đau, nhưng hắn cũng không gấp, bắt lấy tay nàng, xoa nắn dương v*t của hắn.

"Mau... Sờ cái này" Hắn cầm tay nhỏ của nàng ở trên côn th*t không ngừng ☑️-uố-† ν-𝖊, mắt nhắm lại phát ra tiếng r.ê.𝖓 r.ỉ hưởng thụ.

"Ưm... Bây giờ không thể gấp gáp muốn nàng"

"Vì cái gì?" Thanh Đàm mang theo tiếng khóc nức nở dò hỏi, bị dụ·c vọ𝖓·𝖌 †𝐫.🅰️ †ấ.ⓝ đến ⓒ_𝖍_ả_🍸 п_ướ_ⓒ mắt.

"Bởi vì... Ta cũng muốn nếm thử hương vị Đàm Nhi." Ôn Tử Nhiên cười khẽ, tay tăng thêm sức lực 𝐯⛎*ố*t v*𝑒.

Nghe thấy loại yêu cầu 𝖉●â●𝖒 đ●ã●ռ●𝐠 này, tiểu huyệt nàng khống chế không được co rút lại một chút, nội tâm lại có chút chờ mong, muốn nàng tiết ra ԁâ·𝖒 thuỷ cho hắn uống, hắn là dùng ngón tay trêu đùa mình sao? Hay là dùng đầu lưỡi?...

Đang suy nghĩ, Ôn Tử Nhiên liền ngừng động tác trên tay lại, chuyển qua hai chân nàng, đem hai chân mở rộng ra, cúi đầu để chóp mũi dán lên tiểu huyệt, cọ nhẹ một chút.

"Đều ướt thành như vậy, không uống chẳng phải là lãng phí" Hắn nói chuyện, hơi thở phun lên tiểu huyệt, chọc đến nàng từng đợt rυ*ռ гẩ*𝓎, ái dịch trong suốt chảy ra càng nhiều.

Vươn đầu lưỡi ⅼ●❗ế●ɱ nhẹ một chút, dường như cảm thấy không đủ, dứt khoát đem đôi môi dán lên tiểu huyệt của nàng, mạnh mẽ ⅼ𝒾ế-m ⓜ·ú·t.

"A... Không! Nhiên ca ca... A..." Nàng lắc đầu kêu to, đôi tay nắm chặt quần áo dưới thân, 🎋í·𝐜·♓ 𝖙·ⓗí·🌜·♓ đến mức làm nàng chống đỡ không được, thậm chí nàng có thể cảm nhận được tiểu huyệt đang ở co rút liên tục, loại 𝐤ⓗ𝖔á●i ↪️●ả●m này không thể miêu tả.

"Tiếp tục, ta thích nghe Đàm Nhi ở dưới thân ta 𝐫*ê*ռ 𝖗*ỉ" Hắn nói xong, lại đem đầu lưỡi ✝️·♓â·m 𝓃♓ậ·🅿️ vào bên trong, đầu lưỡi bắt chước động tác 𝐠*ⓘ*𝖆*𝑜 ♓ợ*🅿️, không ngừng ở tiểu huyệt ra vào.

🌴♓_â_𝖓 𝖙ⓗ_ể nàng bắt đầu r𝖚·п 𝐫ẩ·𝖞, cả người tê dại khó có thể hình dung, k♓·𝖔á·ï 𝖈ả·m ngày càng nhiều, trong tiểu huyệt khống chế không được hút chặt đầu lưỡi vào bên trong, bụng dưới trào ra nguồn nhiệt 𝐧ó*ⓝ*🌀 🅱*ỏ*ռ*𝖌, phần lớn 𝖉*â*𝐦 thuỷ chảy ra đều bị hắn nuốt xuống.

"Ưm, mùi vị thật ngon, Đàm Nhi có thoải mái không?" Ôn Tử Nhiên đem đầu duỗi đến trước mặt nàng hỏi, khóe miệng còn lưu lại mật dịch trong suốt, thoạt nhìn thật ԁâ·𝐦 mĩ.

" Hiện tại nên tới lượt ta thoải mái" Hắn cười, thay đổi tư thế của nàng, làm nàng quỳ bò trên mặt đất.

Đôi tay ở trên ɱ_ôn_ℊ nàng xoa bóp, sau đó chuyển qua bên hông, theo đ_ư_ờ_ռ_𝖌 ↪️🔴𝖓_🌀 cơ thể chậm rãi hướng về phía trước ѵuố●т 𝖛●e, cuối cùng cầm đến hai vú nàng, tay lớn xoa bóp mạnh mẽ, còn cầm đầu v* nàng kéo kéo ra ngoài.

"A..." Nàng kêu lên một tiếng, hắn lôi kéo khiến đầu v* nàng có chút đau đớn nhưng cũng thật thoải mái, đầu v* bị hắn chơi đùa đến cứng rắn.

"Đem 𝖒ôn-🌀 nâng cao lên... Ừm?" Ôn Tử Nhiên dán ở bên tai nàng, thanh âm có chút khàn khàn, 𝖌_ợ_ℹ️ 𝐜_ả_Ⓜ️, âm cuối dường như tiếng 𝓇.ê.𝐧 r.ỉ nhẹ khiến trong lòng nàng xao động không thôi.

Nàng nghe lời đem 𝖒ô𝐧*ɢ nâng lên, thẳng đến khi Ⓜ️_ô_𝐧_🌀 đụng phải côn th*t đang giương cao của hắn, tiểu huyệt khống chế không được mãnh liệt co rút lại một chút.

"Ừm, thật ngoan" Ôn Tử Nhiên đôi tay đỡ lấy eo nàng, côn th*t thô to đụng vào hoa huy*t của nàng, cuối cùng dùng sức ở đỉnh đầu, nguyên cây trực tiếp cắm sâu vào tiểu huyệt.

"Ưm... Không cần khẩn trương như vậy" Hắn nhíu mày rê·ⓝ 𝐫·ỉ một tiếng, tay to vỗ nhẹ lên 𝖒_ô𝓃_ⓖ nàng một cái.

"Tiểu tao hóa, có phải hay không thật thích ta làm nàng như vậy, hút thật chặt..." Đè lại eo nàng, không ngừng mạnh mẽ va chạm, mỗi lần thọc vào 𝐫●ú●ⓣ 𝖗●🔼, hai quả trứng dái của hắn đều đập lên 〽️ôռ.ⓖ nàng.

Sau cao trào, tiểu huyệt thập phần mẫn cảm, nhưng là hiện tại nàng đã không còn sức lực, quỳ bò trên mặt đất, trong miệng 𝖗_ê_𝐧 𝐫_ỉ đứt quãng, tùy ý để nam nhân phía sau đùa nghịch 🌴ⓗâ_п ⓣ_𝖍_ể của mình, hoa huy*t liên tục chảy ra 𝒹â●Ⓜ️ thuỷ, mỗi một lần đâ-m ✅-à-ο đều có thể nghe được tiếng nước.

"A... ừm... Thật là thoải mái" Âm thanh Ôn Tử Nhiên 𝖗*ê*п 𝐫*ỉ cũng thật dụ hoặc, hắn chưa bao giờ che giấu ԁụ*↪️ ✌️ọ𝓃*ⓖ của bản thân, bởi vì hắn đã từng nói qua: Nam nữ 𝐡*0*a*ⓝ á*ı là chuyện bình thường, nếu đã 🦵●à●Ⓜ️ ⓣì𝓃●𝖍, hai người đều phải cảm nhận được sự vui 𝖘●ư●ớ●n●🌀, không cần cảm thấy ngại ngùng.

Ôn Tử Nhiên mạnh mẽ ⓣ-ⓗ-â-ɱ 𝓃-hậ-p, tư thế làm từ sau lưng tiến vào thật sâu, tiểu huyệt mẫn cảm nhịn không được co rút lại, thậm chí hai chân nàng đều đã mềm nhũn, một cổ chất lỏng ấm nóng từ sau trong hoa huy*t trào ra, tưới lên côn th*t của hắn.

"Cao trào?" Hắn dừng lại động tác, hưởng thụ cái miệng nhỏ phía dưới 𝖒ú*† thật chặt.

"Tiểu Đàm Nhi sao lại mẫn cảm như vậy, tiểu huyệt nhỏ mà nước cũng thật nhiều."

Hắn nói xong, tiếp tục ôm lấy eo nàng, càng thêm dùng sức va chạm, côn th*t vừa ⓒắ-〽️ ✌️-à-𝖔, dâ●𝐦 thuỷ của nàng liền chảy nhỏ giọt lên mặt đất.

Hai lần cao trào làm Thanh Đàm mệt không chịu được, chỉ muốn nhắm mắt ngủ ngay, trong lúc mơ màng, cơ thể bị hắn bày ra đủ loại tư thế, không biết mệt mà ra vào trong cơ thể nàng, cuối cùng đều bắn hết 🌴ⓘ●n●𝒽 ◗●ị●𝖈●♓ vào bụng nhỏ của nàng.

"Ta không thể không có nàng, Đàm Nhi..." Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe được Ôn Tử Nhiên ở bên tai nhu tình nói ra những lời này.

Nước ấm bao quanh cơ thể làm nàng thanh tỉnh một chút, hai người cùng ngồi ở bể tắm lớn, hưởng thụ niềm vui khi ở bên nhau.

Chương (1-29)