PN1
← Ch.446 | Ch.448 → |
Sau khi kết thúc lớp học hè, Niệm Niệm sẽ chính thức đi học mẫu giáo khi năm học mới bắt đầu vào tháng 9.
Nhà trẻ chính thức mở cửa, có thêm nhiều bạn nhỏ, mỗi ngày lại có thêm nhiều điều mới mẻ, thú vị. Niệm Niệm thích ứng rất nhanh, điều duy nhất không hài lòng là mẹ thường xuyên quay phim xa nhà. Niệm Niệm chỉ có thể ở nhà với ba, trong những ngày mẹ vắng nhà Niệm Niệm và ba trở thành cặp ba con đáng thương bị bỏ rơi.
Như thường lệ, đến giờ tan học Giang Trầm vội vàng lái xe tới trường đón Niệm Niệm.
Rất nhiều phụ huynh đứng đợi ở cổng nhà trẻ để đón con, Giang Trầm mặc vest đi giày da đứng ở trong đám đông, dáng người cao ráo cùng vẻ ngoài điển trai khiến người ta không thể không liếc mắt nhìn.
Niệm Niệm đang đứng xếp hàng trong nhà trẻ, ngoài Khương Húc, còn có một cô bé trắng trẻo xinh đẹp đứng bên cạnh.
Điềm Điềm mang chiếc cặp sách nhỏ kiễng chân nhìn ra ngoài cửa, cô bé nhìn thấy ba của Niệm Niệm đến đón Niệm Niệm. Vài ngày trước Điềm Điềm cũng thường nhìn thấy ba của Niệm Niệm đến đón Niệm Niệm, nhưng lúc đó cô bé và Niệm Niệm vẫn chưa thân quen và nói chuyện với nhau nhiều, nhưng mấy ngày qua khi ở chung với nhau thì cả hai đã trở nên thân thiết. Từ đó Điềm Điềm và Niệm Niệm đã trở thành bạn tốt của nhau. Vì vậy sau khi Điềm Điềm nhìn thấy ba của Niệm Niệm lần nữa, Điềm Điềm không khỏi nghiêng đầu và ghé vào tai Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Niệm Niệm, Niệm Niệm, ba của cậu đẹp trai quá."
"....." Nhìn thấy đôi mắt sáng như sao của cô bạn nhỏ, Niệm Niệm vốn không biết gì về vẻ đẹp trai của ba mình liền hỏi: "Ba của tớ đẹp trai lắm à?"
"Đẹp trai, đẹp trai, siêu đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn cả các đại minh tinh nữa." Điềm Điềm thường thích những người đẹp trai, một phần lý do cô bé kết bạn với Niệm Niệm là vì Niệm Niệm xinh đẹp và dễ thương. Điềm Điềm thích những người bạn xinh đẹp. Hơn nữa bây giờ ba của Niệm Niệm cũng đẹp trai nên cô bé cũng rất thích ba của Niệm Niệm.
Khương Húc cũng hùa theo nói: "Niệm Niệm, đương nhiên là ba em đẹp trai rồi, thậm chí còn đẹp trai hơn ba anh nữa."
Niệm Niệm nhìn theo ánh mắt của bạn bè, xem ba cô bé trong đám đông, ngoài mẹ cô bé ra, người nổi tiếng lớn nhất mà Niệm Niệm biết có lẽ là Hoắc Tinh Trạch. Tinh Tinh có rất nhiều người hâm mộ. Mọi người đều nói rằng Tinh Tinh rất đẹp trai. Niệm Niệm suy nghĩ một chút, khi ba cô bé đứng cùng các ngôi sao nổi tiếng, dường như ba cô bé không hề thua kém, điều đó cũng có nghĩa là chắc hẳn ba cô bé cũng rất đẹp trai.
Lần đầu tiên Niệm Niệm chú ý đến điều này, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, mẹ cô bé là đẹp nhất, nếu ba cô bé cũng đẹp trai thì Niệm Niệm là con gái của ba mẹ nên chắc chắn cô bé cũng rất xinh đẹp.
Niệm Niệm sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, khi cô bé đang tìm gương để soi thì nghe thấy Điềm Điềm bên cạnh tiếp tục nói: "Niệm Niệm, ba của cậu thật đẹp trai, khi lớn lên tớ có thể gả cho ba cậu được không?"
Vẻ mặt Niệm Niệm hoảng hốt: "..."
Điềm Điềm lay lay cánh tay nhỏ bé của Niệm Niệm: "Được không?"
Niệm Niệm băn khoăn: "Nhưng khi cậu lớn lên, ba của tớ đã già rồi."
Điềm Điềm nhanh chóng xua tay nhỏ bé của mình: "Không sao đâu, không sao đâu. Ba của cậu về già chắc chắn sẽ là một ông lão đẹp trai. Điềm Điềm sẽ không ghét ba của cậu dù có già đâu."
Niệm Niệm: "..."
Lúc hai người đang nói chuyện, Giang Trầm đã đi tới: "Niệm Niệm, chúng ta về nhà thôi."
"Chào chú ạ." Điềm Điềm đứng cạnh Niệm Niệm chủ động chào hỏi.
Giang Trầm quỳ xuống, thân thiện chào hỏi Điềm Điềm: "Xin chào, con là bạn của Niệm Niệm phải không?"
"Dạ, con là bạn mới của Niệm Niệm, con tên là Điềm Điềm." Điềm Điềm có hai cái lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, đến lời nói cũng ngọt ngào như mật ong, giống như tiếng hót tuyệt vời của một chú chim non, vô cùng khiến người ta yêu thích.
Giang Trầm cười: "Chú là ba của Niệm Niệm, rất vui được gặp con."
"Điềm Điềm cũng rất vui được gặp chú." Điềm Điềm cũng cười ngọt ngào trả lời, khi cô bé cười, hai lúm đồng tiền trên mặt cô bé càng trở nên sâu và đẹp hơn.
Niệm Niệm đứng bên cạnh liếc nhìn Điềm Điềm, người đang mỉm cười vô cùng ngọt ngào, rồi nhìn ba cô bé, người đang nở nụ cười ấm áp trên môi. Bàn tay nhỏ bé của Niệm Niệm cử động, nắm lấy tay ba cô bé nói: "Ba, chúng ta về nhà đi."
"Được." Giang Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, chào Khương Húc, Điềm Điềm và giáo viên rồi dắt Niệm Niệm rời đi.
Giang Trầm không đưa Niệm Niệm về nhà, sau khai giảng vài ngày là đến Tết Trung Thu, nhà trẻ sẽ tổ chức hoạt động trung thu theo chủ đề hán phục. Hôm đó các bạn nhỏ có thể mặc trang phục cổ trang mình yêu thích đến trường và khoe với các bạn.
Đây là hoạt động theo chủ đề đầu tiên do nhà trẻ tổ chức, là một người ba nên Giang Trầm rất coi trọng nó, anh đã tìm trước một số cửa hàng bán đồ cổ trang nổi tiếng nhất ở thành phố A để chọn một vài bộ quần áo đẹp cho Niệm Niệm.
Giang Trầm hỏi: "Niệm Niệm, con thích loại quần áo nào?"
Ngồi trong xe, Niệm Niệm có vẻ hơi lơ đãng nên Niệm Niệm không nghe thấy câu hỏi của ba.
Giang Trầm liếc nhìn qua kính chiếu hậu phía sau, thấy Niệm Niệm ngồi ở ghế phía sau, đôi tay nhỏ bé ôm đầu, cau mày không biết đang suy nghĩ gì.
"Niệm Niệm?"
Khi ba cô bé gọi lần nữa, Niệm Niệm rốt cuộc cũng hoàn hồn: "Dạ?"
Giang Trầm suy nghĩ một chút hỏi: "Niệm Niệm, ở nhà trẻ chơi có vui không? Thầy cô và bạn học có dễ hòa hợp không?"
"Dễ hòa hợp ạ, cô giáo và các bạn đều rất tốt." Sau khi Niệm Niệm đi nhà trẻ, vì có rất nhiều bạn ở nhà trẻ đã xem chương trình《Mẹ Là Siêu Nhân》lúc nghỉ hè, hầu như mọi người đều biết đến và yêu quý Niệm Niệm, hơn nữa còn có anh Khương Húc ở đây. Khương Húc là vua ở nhà trẻ, mỗi ngày đều có nhiều chuyện thú vị xảy ra nên mỗi ngày Niệm Niệm ở nhà trẻ đều muôn màu muôn vẻ.
Giang Trầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vừa rồi Niệm Niệm đang suy nghĩ điều gì vậy?"
Niệm Niệm không có trả lời ba mà đột nhiên nói: "Điềm Điềm có má lúm đồng tiền nhỏ."
Giang Trầm nhớ lại một chút, gật đầu: "Ừm, quả nhiên có má lúm đồng tiền nhỏ rất đáng yêu."
Sau khi nghe ba cô bé nói Điềm Điềm dễ thương, Niệm Niệm hỏi: "Điềm Điềm có đẹp không ba?"
"Xinh đẹp, Điềm Điềm là một cô bé xinh đẹp và lễ phép." Giang Trầm nói: "Lần sau nếu có cơ hội, Niệm Niệm có thể mời các bạn nhỏ của con đến nhà chơi, ba sẽ chịu trách nhiệm chiêu đãi họ."
Niệm Niệm ngây người, sau đó cô bé gảy ngón tay nhỏ, quyết định không nói chuyện với ba nữa, tiếp tục một mình suy nghĩ.
Nhìn thấy Niệm Niệm đột nhiên không còn hứng thú trò chuyện, Giang Trầm cũng không quấy rầy con gái nữa, tiếp tục lái xe, dẫn Niệm Niệm đi đến một cửa hàng quần áo.
Cửa hàng này trang trí rất đơn giản, khi bước vào tạo cho chúng ta có cảm giác như lạc vào thời cổ đại, đồ nội thất, đồ trang trí, thậm chí cả quần áo của người phục vụ đều mang đậm phong cách cổ xưa.
Vừa bước vào bộ quần áo treo trên đường đã thu hút ánh nhìn của Niệm Niệm, nó quá đẹp.
Người quản lý cửa hàng dẫn hai ba con đến khu hán phục dành riêng cho trẻ em lựa chọn, trong đó có một dãy hán phục trẻ em rất rực rỡ và nhiều phụ kiện chuyên phối cùng, đầy đủ các loại khác nhau và vô cùng đa dạng. Ngay cả Giang Trầm cũng chưa từng biết rằng hóa ra còn có rất nhiều kiểu quần áo như vậy.
Đặc biệt là những bộ quần áo nhỏ xinh đẹp lung linh như thần tiên, Giang Trầm tưởng tượng Niệm Niệm mặc những bộ này sẽ xinh đẹp và dễ thương đến nhường nào.
"Niệm Niệm, con nhìn xem con thích cái nào." Giang Trầm giơ tay, dường như muốn mua toàn bộ cửa hàng cho con gái: "Chỉ cần con thích, ba sẽ mua tất cả cho con."
← Ch. 446 | Ch. 448 → |