← Ch.413 | Ch.415 → |
Thẩm Minh Chương lắc đầu: "Hiện tại không thể nhận ra được, chỉ cần bình thường chú ý chút là được, không cần lo lắng quá nhiều."
"Được, anh hiểu rồi." Giang Trầm gật đầu, Thẩm Minh Chương có tiếng tăm trong ngành, văn phòng tư vấn tâm lý mà anh ấy điều hành, thường xuyên tiếp xúc với một số nghệ sĩ trong giới giải trí. Về lĩnh vực này, Thẩm Minh Chương là một chuyên gia, đương nhiên Giang Trầm sẽ ghi nhớ những điều anh ấy nói vào trong lòng.
Khi hai người đang nói chuyện phiếm, Quý Ôn Luân đến mời Thẩm Minh Chương đi qua để anh ấy làm việc cùng với biên kịch.
Quý Ôn Luân không đi mà đứng ở bên cạnh, mắt nhìn về phía ống kính quay phim bên kia.
"Lão sư Thẩm diễn càng ngày càng hay, tôi nhớ lần đầu gặp cô ấy, cô ấy đóng một cảnh phim hầu như NG* hàng chục lần, hiện tại có thể diễn một lần là qua."
(*) NG - Not Good: cảnh quay bị lỗi hoặc không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.
Tay Giang Trầm đặt trên bàn phím máy tính dừng lại.
Quý Ôn Luân tiếp tục nói: "Anh có biết không? Ban đầu tôi suýt bỏ nghề diễn viên, trở về quê hương sống một cuộc sống bình thường vô vị. Nhưng lúc tôi quyết tâm từ bỏ, là cô ấy khích lệ tôi. Cô ấy nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành một diễn viên xuất sắc, vì lời cô ấy tôi mới có thể kiên nhẫn tiếp tục cho đến ngày hôm nay, nếu không có cô ấy, sẽ không có tôi bây giờ."
Giang Trầm chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, rõ ràng "Cô ấy" trong miệng Quý Ôn Luân chính là vợ anh, Thẩm Minh Dữu.
Anh chưa từng biết rằng Thẩm Minh Dữu và Quý Ôn Luân vốn dĩ đã quen biết nhau từ lâu.
Tối qua, anh chỉ đoán, Quý Ôn Luân có thể có ý đồ không an phận đối với Thẩm Minh Dữu. Nhưng bây giờ xem ra, Quý Ôn Luân không chỉ có tâm làm trộm, mà anh ấy còn có có gan làm trộm, dám ở trước mặt Giang Trầm, người là chồng này mà nhớ lại chuyện xưa.
Lần trước khi Giang Trầm đến khách sạn đón Thẩm Minh Dữu, anh thực sự đã để ý đến Quý Ôn Luân. Lúc đó Quý Ôn Luân luôn đứng bên cạnh Thẩm Minh Dữu, giữ vị trí hơi lùi về phía sau một chút, khi Thẩm Minh Dữu suýt ngã, Quý Ôn Luân không chút suy nghĩ mà chạy đến giúp cô. Giang Trầm để ý, nơi Thẩm Minh Dữu không nhìn thấy, ánh mắt của Quý Ôn Luân dường như luôn đặt trên người Thẩm Minh Dữu.
Giống như hôm nay, mặc dù Quý Ôn Luân che giấu rất kỹ, nhưng Giang Trầm đã ở trong phim trường cả ngày, anh có ý định quan sát nên những động tác nhỏ của Quý Ôn Luân không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của anh.
Thêm vào đó là sự việc gõ cửa đưa thuốc mỡ đêm qua.
Giang Trầm xoay chiếc nhẫn trên tay, trầm giọng nói: "Tôi nghĩ ngài Quý nên hiểu rõ thân phận của mình, có một số việc tốt nhất vẫn là không nên đi quá giới hạn."
"Tôi nghĩ, có nên hay không nên không phải do người khác định nghĩa." Quý Ôn Luân nói.
Giang Trầm mỉa mai nhìn anh ấy, ánh mắt sắc bén dường như không hề che giấu: "Anh thích vợ của tôi à?"
"Đúng vậy." Quý Ôn Luân thản nhiên thừa nhận.
Giang Trầm hừ lạnh một tiếng: "Tiếc rằng cô ấy đã là vợ tôi, anh không có cơ hội nữa."
"Không phải hai người muốn ly hôn sao?" Quý Ôn Luân mỉm cười nói: "Chờ các người ly hôn, tôi tự nhiên sẽ có cơ hội."
Con ngươi của Giang Trầm co lại, tròng mắt sắc bén nhìn vào người đối diện, tia lạnh lùng trong đáy mắt chợt lóe lên...
Năm Thẩm Minh Dữu mười tám tuổi, Quý Ôn Luân quen biết cô.
Lúc đó, Thẩm Minh Dữu ra mắt với vai nữ chính. Dù kỹ năng diễn xuất của cô không tốt nhưng dáng người và khuôn mặt lại vô cùng nổi bật. Hơn nữa, vì cô tốt nghiệp học viện điện ảnh nên bộ phim thần tượng đầu tiên đã có người mời cô đóng vai nữ chính. Sau này bộ phim đầu tiên được phát sóng, tuy là Thẩm Minh Dữu bị khán giả và cư dân mạng chỉ trích vì kỹ năng diễn xuất quá kém nhưng bộ phim này đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ nhan sắc cho cô, từ đó độ nổi tiếng và lưu lượng* của cô cũng tăng lên.
← Ch. 413 | Ch. 415 → |