← Ch.184 | Ch.186 → |
Niệm Niệm đáp: "Con không muốn uống sữa."
"Vậy con muốn ăn cái gì?" Giang Trần đang nghĩ có nên gọi đầu bếp hay không, để họ làm món gì đó cho Niệm Niệm ăn.
Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Niệm Niệm lấy chiếc túi nhỏ giấu dưới gối ra, kéo khóa, để lộ đồ vật bên trong.
"Ăn cái này." Niệm Niệm nói, nhìn ba bằng ánh mắt sáng lấp lánh.
"..." Giang Trầm lấy gói mì ăn liền nhét đầy chiếc túi nhỏ ra, nhìn mặt trên mặt dưới, bao gồm cả bảng thành phần lộn xộn trên túi, "Thứ này có thể ăn?"
"Có thể." Niệm Niệm trả lời: "Những người khác đều ăn."
Ăn quá nhiều mì ăn liền sẽ không tốt cho sức khỏe của người lớn, đối với trẻ em thì lại càng không tốt cho sức khỏe, Giang Trầm vô thức muốn tịch thu mì ăn liền của Niệm Niệm, nói cho bé không thể ăn thứ này.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con gái, Giang Trầm do dự một chút rồi giơ một ngón tay: "Chỉ được ăn lần này."
Thấy ba đã đồng ý, Niệm Niệm gật đầu, chỉ được ăn một lần thì ăn một lần.
Giang Trầm đích thân xuống bếp nấu mì ăn liền cho Niệm Niệm.
Mặc dù không biết nấu ăn nhưng anh vẫn có thể nấu mì ăn liền, anh chỉ cần lấy đồ trong túi ra nấu chín là được, rất đơn giản.
Mì ăn liền rất nhanh đã tỏa ra mùi thơm đặc trưng,
Giang Trầm mang nồi nhỏ nấu mì ăn liền đặt lên bàn.
"Niệm Niệm, chuyện ăn mì ăn liền hôm nay không được nói cho mẹ biết, coi như là bí mật nhỏ giữa ba và Niệm Niệm được không?"
Niệm Niệm lập tức gật đầu đồng ý, mặc dù cảm thấy có lỗi với mẹ nhưng Niệm Niệm lại thật sự rất muốn nếm thử. Nếu mẹ biết, mẹ sẽ không cho Niệm Niệm ăn.
"Ăn đi."
Niệm Niệm cầm đũa lên, gắp một miếng mì cho vào trong miệng, hương vị không quá ngon nhưng cũng không khó ăn, hơn nữa còn có sức hấp dẫn đặc biệt khiến bé ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Niệm Niệm gắp một sợi mì dài khác lên và mút.
Nghe thấy tiếng Niệm Niệm mút mì, trên mặt Giang Trầm lộ ra vẻ lo lắng, không biết đứa trẻ ăn nhiều thứ này có thể bị đau bụng hay không.
Trong quyển sổ nhỏ mà vợ đưa cho anh, mặc dù không viết rõ là không thể ăn mì, nhưng bên trên có ghi, không được cho Niệm Niệm ăn thức ăn không tốt cho sức khỏe.
Nghĩ đến lời vợ nói, khi cô trở về, Niệm Niệm không được thiếu một cọng tóc, Giang Trầm chợt hơi hối hận, anh nhất thời mềm lòng, đồng ý cho Niệm Niệm ăn mì ăn liền rồi.
Giang Trầm dụ dỗ cô con gái đang mải mê ăn mì: "Niệm Niệm, cho ba nếm thử được không?"
Niệm Niệm ngẩng đầu: "Ba cũng chưa ăn bao giờ à?"
Đúng là Giang Trầm chưa từng ăn mì ăn liền, anh không có yêu cầu gì lớn đối với đồ ăn chỉ cần hương vị ổn là được. Từ nhỏ việc ăn uống của anh đều có chuyên gia phụ trách, những thực phẩm giống như mì ăn liền không có cơ hội xuất hiện trên bàn ăn của anh. Cho nên anh cũng giống như Niệm Niệm, chưa từng ăn món này.
Giang Trầm gật đầu.
Thấy ba cũng chưa được ăn, Niệm Niệm có lòng tốt nhường nồi nhỏ cho ba, để anh cũng được nếm thử.
Ngửi thấy mùi thơm, Giang Trầm đột nhiên cảm thấy mình cũng hơi đói. Nhúng đũa xuống, mùi vị của mì ăn liền kích thích vị giác, Giang Trầm chưa từng nếm thử hương vị này thấy ăn cũng được, vì vậy lại nhúng đũa xuống...
Ăn xong hai miếng, lúc muốn để lại phần còn lại cho Niệm Niệm, anh phát hiện mì trong nồi không còn.
"..." Rõ ràng anh là chỉ gắp hai đũa mà thôi!
Làm sao biết được lại không kiềm nổi như vậy?
Niệm Niệm cũng phát hiện ba ăn rất nhiều, song bé không hề lo lắng, ba nhất định sẽ để lại cho bé một ít. Nhưng khi ba gắp đũa thứ hai còn nhiều hơn đũa đầu tiên, ánh mắt Niệm Niệm lập tức trợn to..
##### Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)#####
Có vẻ căn bản ba không có ý định để lại cho Niệm Niệm?!
Giang Trầm đặt chiếc nồi nhỏ lên bàn, Niệm Niệm nhìn sang, phát hiện trong nồi chỉ còn lại nước dùng.
← Ch. 184 | Ch. 186 → |