← Ch.167 | Ch.169 → |
Vì vậy, Giang Trầm rất mong sớm được ăn cơm vợ nấu.
Còn việc vợ làm, anh không nên đứng chỉ tay.
Sau khi Giang Trầm đưa nguyên liệu trong tay cho cô, anh quay người bắt đầu làm những công việc khác, nhưng lại không thấy nụ cười gian manh trên mặt Thẩm Minh Dữu.
[Tại sao chị Dữu lại cười kỳ lạ như vậy?]
[Tôi không biết, anh Giang đã hỏi cụ thể về nguyên liệu, nguyên liệu có vấn đề gì sao?]
Khi Thẩm Minh Dữu nấu ăn thì Giang Trầm đứng ở bên cạnh giúp đỡ cô.
Nhưng Giang Trầm hiển nhiên không phải người phụ bếp giỏi, đường muối không phân biệt được, tương đen nhạt cũng không phân biệt được, hơn nữa còn vì sai lầm mà làm chậm tiến độ nấu nướng của cô. Một người đàn ông thân hình cao to đứng trong phòng bếp chật hẹp, Thẩm Minh Dữu không nghĩ ra anh có tác dụng gì nữa.
"Anh đứng yên đấy." Thẩm Minh Dữu buộc phải mở miệng, anh làm không tốt, cũng không thể đuổi anh đi, có thể đứng yên không gây phiền phức cho cô chính là tác dụng lớn nhất của anh.
Giang Trầm cũng ý thức được bản thân hình như cũng không giúp được bao nhiêu, cả đời vào bếp không được mấy lần, làm bếp thật sự không tốt, nhưng anh lại không muốn đi ra ngoài.
Trong bếp không có điều hòa hay quạt, vợ anh mồ hôi nhễ nhại vì nấu nướng nóng nực, tóc cũng bết hết vì mồ hôi.
Giang Trầm nghĩ tới điều gì đó, lại chạy ra ngoài.
Một lúc sau, Thẩm Minh Dữu cảm giác sau lưng có một luồng gió mát thổi tới, quay đầu nhìn lại, phát hiện Giang Trầm đang dùng quạt hương bồ quạt cho cô.
Loại quạt này là ngày đầu tiên khi Thẩm Minh Dữu đến ghi hình cho chương trình, nhìn thấy những người già ở đây ngồi dưới gốc cây để hóng mát, hầu như mỗi người đều có một cái, sau đó cô nhận ra rằng có một loại quạt như vậy được gọi là quạt hương bồ, tạo ra rất nhiều gió, rất thiết thực.
Chiếc quạt hương bồ trong tay Giang Trầm hình như cũng là mượn của chủ nhà, có thể là vì độ bền, người ta dùng vải bọc xung quanh chiếc quạt một vòng, vẫn là loại vải hoa nhỏ giống hệt vải may tạp dề mà anh đang đeo.
Thẩm Minh Dữu lại quay người đi nấu ăn, khóe miệng cong lên, cùng Giang Trầm nấu chung trong một cái bếp, cô chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này.
[Phục rồi phục rồi, đây hẳn là chân ái rồi, tuy ngài Giang không làm được gì hết, nhưng chiều chuộng vợ lại là số một!]
[Được rồi, tôi hài lòng rồi. Tuy tôi không thấy vợ chồng tổng giám đốc Giang ôm nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó thật ngọt ngào!]
[Ha ha ha ha tổng giám đốc Giang luôn mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền, nhưng trên eo lại đeo một chiếc tạp dề hoa nhỏ và tay cầm một chiếc quạt cũng in hoa nhỏ, mặc dù trông rất hài hước nhưng anh ấy vẫn rất đẹp trai!]
Thẩm Minh Dữu nấu ăn rất nhanh, món canh bắt đầu được hầm từ lúc sớm, những món ăn khác thì tương đối đơn giản, chỉ một lát sau, ba món mặn và một món canh đã làm xong.
Tôm tái chanh, chân gà tái chanh, canh chua thịt bò béo ngậy và canh vịt củ cải chua.
Màu sắc tươi tắn, hương vị đầy đủ, vừa nhìn thôi đã chảy nước miếng.
Niệm Niệm đã cầm đũa sốt ruột chờ đợi.
Giang Trầm cầm đũa lên, nhưng chậm chạp không gắp đồ ăn.
Thẩm Minh Dữu gắp cho Niệm Niệm một con tôm đã bóc vỏ, lại cố ý gắp một con tôm đặt vào bát của Giang Trầm: "Ăn đi, sao vậy? Em nấu không ngon sao?"
"Không, anh còn chưa nếm thử." Giang Trầm đem tôm tái chanh bỏ vào trong miệng nhai.
Chua.
Thẩm Minh Dữu lập tức gắp thêm một miếng chân gà tái chanh cho anh: "Lại ăn thử cái này xem."
Giang Trầm nuốt tôm trong miệng xuống, gắp chân gà vào trong miệng ăn.
Rất chua.
Trong chân gà rút xương có một ít thịt chanh bào nhỏ, có nước cốt chanh, cực kỳ chua.
Cuối cùng, Thẩm Minh Dữu lại gắp thêm một miếng củ cải chua cho Giang Trầm.
Giang Trầm nuốt xuống một ngụm.
Rất rất chua!
Chua đến mức răng sắp rụng.
Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm có khẩu vị tương tự nhau, hai người thích chua và ngọt nhưng Giang Trầm thì không thể ăn chua, anh có thể chấp nhận sườn xào chua ngọt đã là giới hạn hơn nữa vị chua phải bị vị ngọt che lấp thì anh mới có thể ăn được.
← Ch. 167 | Ch. 169 → |