Vay nóng Tima

Truyện:Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào - Chương 68

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào
Trọn bộ 74 chương
Chương 68
0.00
(0 votes)


Chương (1-74)

Siêu sale Shopee


Thiển Thâm ngơ ngác đứng ở cầu thang nhìn Cố Cảnh Nhiên đã tiến vào trạng thái điên cuồng cùng Nghê Uyên thuỷ chung duy trì im lặng. Hiện trường hết sức căng thẳng, Thiển Thâm không thể nào nhấc nổi chân, Cảnh Nhiên nhìn qua rất kích động, không giống anh ấy chút nào, còn sắc mặt Nghê Uyên lại càng âm trầm, máu chảy vào trong mặt anh ta cũng không hề bận tâm, nhìn chằm chằm Cố Cảnh Nhiên.

Cố Cảnh Nhiên hung ác hiếm thấy tiếp tục túm áo Nghê Uyên: "Mày cho rằng hai thằng ở sân bay kia có thể đối phó được tao? Hay là, mày cho rằng bảo mẹ tao đuổi tao tới Mỹ thì mọi chuyện đều thuận lợi?"

Lông mày Nghê Uyên nhíu chặt lại, màu đỏ quỷ dị kia nổi bật trên sườn má.

"Tiểu Uyên, mày có biết mày đã làm gì tao hay không?"

"Tao đã làm gì?" Nghê Uyên cười lạnh, thân thể vẫn bị cùm cứng.

Cố Cảnh Nhiên quay về tặng hắn một nụ cười lạnh: "Tân Tử." Hai chữ này ngưng kết trong không khí thành chất rắn, rơi trên mặt đấy, tạo ra tiếng động rất lớn.

"Chứng cớ." Nghê uyên lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Mày..."

"Tao làm sao?" Nghê Uyên nâng mi lên: "Trên thương trường chưa từng có công bằng, nó vấp gã chỉ có thể nói là do nó không đủ kĩ năng, trách tao cái gì? Cố đại thiếu gia, tao nói không phải sao?"

Tay Cố Cảnh Nhiên dùng sức xách Nghê Uyên lên: "Chẳng lẽ hãm hại người khác không tính là gì sao?"

Nghê Uyên mặc kệ anh ta đùa nghịch, ôn hoà trả lời: "Thương trường như chiến trường, không phải tao chết thì là mày vong..."

"Mày còn dám nói! Vì sao mày phải hãm hại cậu ta?"

Nghê Uyên không chút hốt hoảng, bĩnh tĩnh: "Không có, đừng nên ăn nói lung tung."

"Mày cho rằng tao không biết gì hay sao? Mày và mẹ tao làm chuyện tốt như vậy, tao rất rõ ràng."

"Vậy sao? Nghê Uyên từ từ lộ ra vẻ mỉm cười: "Hoá ra là do Cố phu nhân làm."

Cố Cảnh Nhiên gầm nhẹ: "Mày đừng có nói lung tung."

Nghê Uyên không chút hoang mang, từ từ lạnh lùng: "Vừa rồi chính mày tự nói, mẹ mày làm - chuyện tốt, tao thề cho dù mày muốn tố cáo tao, tao cũng có thể vô tội được tha."

"Nghê Uyên!..."

"Được rồi, hai người các người đều dừng lại cho tôi." Một người ngồi, một người nằm úp sấp, hai người trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, đồng loạt nhìn về phía Lương Thiển Thâm. Một lát sau, Nghê Uyên quay đầu lại đẩy Cố Cảnh Nhiên ra, cúi đầu từ từ đứng lên khỏi mặt đất, đồng thời tiện tay xoa xoa trán, cổ tay áo sơ mi trắng lập tức bị nhuộm bẩn, hắn chà lau rất chậm, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

"Thiển Thâm..." Cố Cảnh Nhiên muốn tiến lên trước, lại bị ánh mắt của Lương Thiển Thâm khiến cho bất động.

"Trên thế giới này, tôi chỉ tin tưởng ba người. Tôi tin tưởng ba người này nhất định sẽ không làm tôi tổn thương, cũng là chỗ dựa cho tôi." Thiển Thâm chậm rãi đi đến phòng khách, đưa lưng về phía bọn họ: "Tiểu Uyên, cậu là một trong số đó."

Động tác chà lau của Nghê Uyên đột nhiên dừng lại, tựa như dây cót mắc kẹt.

Giọng nói của Thiển Thâm giống như dòng suối nhỏ chảy qua tảng đá xanh, lành lạnh, muốn đưa tay chạm vào, lại không thể sờ tới: "Có thể cậu vẫn cho rằng tôi rất chán ghét cậu, rất hận mẹ cậu, nhưng thật ra trải qua nhiều năm như vậy rồi, tôi đã sớm coi như xong. Tôi biết cậu tốt với tôi, cậu im lặng làm nhiều chuyện cho tôi, cho dù cậu muốn tài sản Nghê gia tôi cũng không có ý kiến."

"Tôi không muốn mấy cái tài sản đó, những thứ đó là của em." Rốt cuộc Nghê Uyên không im lặng nữa.

"Tôi không quan trọng, mấy thứ tài sản đó sinh ra hay chết đi đều không thể mang theo, tôi chỉ để ý rốt cuộc có mấy người đối xử thật tâm với tôi." Thiển Thâm khẽ nghiêng người, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng một bên mặt cô, trông rất doạ người.

"Tôi rất thật lòng." Trái tim Nghê Uyên nhanh chóng co rút hai cái.

Một lúc lâu sau, khoé miệng Thiển Thâm khẽ nâng lên, quay đầu đi, ý cười dung hoà với giọng nói biến thành nọc độc hoành hành: "Sự thật quả là tàn nhẫn, tôi và anh ấy ly hôn, cậu rất vui mừng đúng không."

Không đợi người sau lưng trả lời, Thiển Thâm lại hỏi: "Nếu như là sự thật, cũng đừng kể lại cho tôi, trả lời tôi, chuyện của anh ấy rốt cuộc cậu có bao nhiêu quan hệ."

Yết hầu hắn lên xuống hai lần, Nghê Uyên há mồm nhưng không phát ra tiếng.

"Tiểu Uyên, mày trả lời đi."

Cố Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn Nghê Uyên, trong mắt đã tràn ngập cảm xúc không nói rõ.

Nghê Uyên nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được: "Vì sao em lại ly hôn với anh ta, em vẫn muốn lo chuyện của anh ta?"

Thiển Thâm không đáp, lại nói: "Ông già nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ngược lại cũng thế."

Cố Cảnh Nhiên nhìn thấy sắc mặt Nghê Uyên nháy mắt tái nhợt, hoàn toàn không có vẻ bĩnh tĩnh lạnh lùng vừa rồi.

Thiển Thâm nhắm mặt lại, nhớ tới hôm kia 'ông già' nói chuyện phiếm với cô, mới đầu cô không quá quan tâm, nhưng đột nhiên nghe thấy ông ta nói: "Con nói Tân Tử bị hãm hại, nhưng mà con có nghĩ tới vì sao cậu ta lại bị hãm hại hay không? Nếu thật sự là tranh đấu trên thương trường cũng hiếm có khả năng." Khi đó, Thiển Thâm tức giận nhìn ông ta nói: "Vậy ông nói xem vì sao?" 'Ông già' nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: "Không phải vì tiền, thì là cách đối nhân xử thế."

Thiển Thâm khó hiểu, đem mọi chuyện nghĩ kĩ từ trước đến sau lại một lượt, cuối cùng trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ này đã từng quấy nhiễu cô, nhưng mà lần nào cũng bị cô phủ định, lần này cô bưng đầu lắc liên tục. Nhưng mà quay đầu lại nghĩ một chút, lòng của cô càng lúc càng chìm xuống. Tăng Vịnh Ngâm như đinh đóng cột phủ nhận chuyện của Tân Tử có liên quan tới chị ta, bọn họ đã thừa nhận chuyện ảnh chụp, Dịch Nguyệt San trong lúc vô ý đã biết chuyện này cũng dùng việc đó để uy hiếp vào làm ở công ty của chị ta, vì thế phải đưa cho Tạ Tranh một số tiền đền bù rất lớn. Đã nói toạc ra được tất cả mọi chuyện, như vậy chuyện của Tân Tử chị ta cũng không cần phải tiếp tục cố che dấu. Nói cách khác hãm hại Tân Tử là một người hoàn toàn khác, mà người này ở ngay bên cạnh cô.

Muốn chứng thực điều này, Thiển Thâm liền đưa kẻ đó vào một cái lồng, tuy rằng cô không biết làm như vậy cuối cùng sẽ đưa đến kết quả gì, nhưng, muốn bắt được kẻ đó cô đem hết hi vọng ra đánh cược.

Rốt cuộc là ai, vài ngày sau trong lòng mơ hồ có đáp án, là ai hàng ngày đều ở bên cô, là ai tích cực giúp cô xử lý việc ly hôn, là ai an ủi cô lặp đi lặp lại nói: "Ly hôn là đúng."

Nhưng mà, cô không thể nào dám tin, kẻ đó chính là anh ta.

Tăng Vịnh Ngâm làm tổn thương cô, nhưng chỉ tạo trên người mấy vết thương, sau khi máu chảy xong, kết vảy đã không còn đau. Nhưng... anh ta không giống như vậy.

"Cậu nói cho tôi biết." Đợi nửa ngày không nhận được lời đáp của Nghê Uyên, Thiển Thâm hỏi ra vấn đề chôn sâu trong lòng từ rất lâu: "Có phải cậu yêu tôi hay không."

Lời vừa ra khỏi miệng. Cố Cảnh Nhiên kinh ngạc đến ngây người, Nghê Uyên sửng sốt. Không gian tĩnh lặng thêm vài phần, mấy phút đồng hồ này còn dài hơn cả một thế kỉ.

Ngay khi Thiển Thâm nghĩ rằng sẽ không nhận được đáp án, tiếng nói của Nghê Uyên rốt cuộc vang lên: "Bây giờ em mới biết hay sao?"

"Cậu điên rồi?" Lương Thiển Thâm bỗng nhiên xoay người đi thẳng đến trước mặt anh ta, dương tay tát một cái: "Tôi là chị cậu!"

"Em không phải." Một cái tát kia dường như không có tác dụng gì, hắn nghiêng đầu hờ hững nói: "Cho tới bây giờ tôi chưa từng gọi em là chị, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ để tôi gọi như vậy."

Trong mắt Thiển Thâm ngoại trừ tức giận còn có đau đớn: "Nghê Uyên, có phải vì vậy nên cậu mới hại Tân Tử hay không?"

"A... Nó thì có là gì." Nghê Uyên âm lãnh nở nụ cười, vẻ mặt có chút vặn vẹo.

Thiển Thâm không khỏi lắc đầu: "Cậu quá ác độc." Cái từ này toàn toàn châm ngòi cảm xúc của Nghê Uyên.

"Tôi ác độc? Lương Thiển Thâm, tôi ở bên cạnh em bao nhiêu năm? Anh ta ở bên cạnh em bao nhiêu năm?" Hai mắt Nghê Uyên đỏ bừng chỉ về phía Cố Cảnh Nhiên "Còn thằng khốn đó ở bên cạnh em bao nhiêu năm? Nhưng, đã bao giờ em muốn gặp tôi, đã bao giờ em quay đầu lại, tôi luôn đứng ở phía sau em, nhưng mà em ngay cả mắt cũng không hề nhìn tôi. Tôi không muốn tài sản gì, cũng không cần thân phận thiếu gia Nghê gia, tôi lại càng không muốn làm thằng em chó má gì của em! Tôi chịu đựng hai mươi năm, nhưng tại sao em không thể quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái!"

Thiển Thâm khiếp sợ nhìn Nghê Uyên, người luống cuống trước mặt này tại sao xa lạ như thế.

Giọng nói của Nghê Uyên đều đang run rẩy: "Tôi biết em từ đầu đến cuối đều đang dối gạt tôi, ly hôn... loại xiếc này rất nông cạn, mấy ngày nay em đối xử thật tốt với tôi cũng là giả, tôi biết em đang thử tôi. Nhưng tôi muốn cho dù chỉ vào ngày, cũng nguyện ý để bị lừa, tôi cam tâm tình nguyện, tôi yêu em nhiều năm như vậy, vì sao em không nhìn tới!"

Thiển Thâm không nói nên lời, Cố Cảnh Nhiên hoàn toàn không kịp phản ứng.

"Ta đã từng nói, cái gì không phải của con thì đừng nghĩ lung tung, con không nghe, còn chìm sâu như vậy, còn ra thể thống gì!"

Giọng nói không nên xuất hiện bỗng nhiên xuất hiện, ba người trong phòng đồng loạt nhìn lại phía cửa, chỉ thấy Nghê Đạo Viễn đen mặt đứng ở cửa, bên cạnh là... Tân Tử, anh chỉ nhẹ nhàng đảo qua ba người bọn họ, sau đó thu hồi tầm mắt.

"Tiểu Uyên, không nên tiếp tục sai lầm nữa."

Nghê Uyên thất thần một lát, lập tức hoàn hồn: "Nếu tôi nói tôi muốn để nó chết thì sao?" Ánh mắt âm hàn của hắn dừng lại trên người đứng phía sau Nghê Đạo Viễn.

"Ta đây liền từ mặt con, không để con làm ra cái chuyện bại hoại gia phong này!" Cuối cùng Nghê Đạo Viễn cũng tức giận: "Ta cho con cơ hội sửa đổi dứt khoát, ta cho con thời gian đem mọi chuyện trở lại trật tự con không làm, được lắm, ta sẽ làm."

"Không! Anh ta căn bản không xứng với Thiển Thâm, anh ta chẳng được việc gì, dựa vào cái gì đứng bên cạnh Thiển Thâm?"

"Con nghĩ rằng người ta để mặc con xâu xé sao?" Nghê Đạo Viễn tung ra một chồng tài liệu, những tờ giấy trắng bóc rơi tán loạn trước mặt Nghê Uyên: "Những tài liệu này thật ra đều không dùng được, đã có người có thể chứng minh con đứng đằng sau! Cái người tên Hạ Quý kia đã khai nhận toàn bộ, còn không hối cải?"

Nghê Uyên cúi đầu nhìn đống giấy trên mặt đất, không kiểm tra, nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch từng chút một.

Thiển Thâm nhìn thấy bộ dạng này của hắn chợt nhớ tới trước đây khi cô cầm kéo đâm hắn hắn chỉ đứng ngây ngốc bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch đáng sợ. Chiếc bóng cô đơn kia, bộ dáng sợ hãi nhưng không dám phản kháng khi đó rơi vào trong lòng Thiển Thâm.

Nghê Đạo Viễn nhìn thấy đứa con trai không phải do mình sinh ra nhưng lại coi hơn con ruột, đau lòng, nếu lúc trước khi nó mới có chút tâm tư này ông đã bóp tắt nó, có lẽ cũng không xảy ra chuyện ngày hôm nay.

"Con đi theo ta."

Nghê Đạo Viễn nói xong cũng xoay người, Cố Cảnh Nhiên nhìn thấy Nghê Uyên không hề động đậy tiến lên kéo hắn, Nghê Uyên từ chối, một lúc lâu sau, cuối cùng bước chân nặng nề nâng lên.

"Tiểu Uyên."

Khi hắn sắp bước ra khỏi nhà, Thiển Thâm gọi hắn lại, bình tĩnh nói: "Từ rất lâu trước kia, tôi đã coi cậu như một đứa em trai, em trai ruột thịt."

Có cái gì đó mơ hồ trong hốc mắt, ấm áp ẩm ướt, lại quật cường không chịu rơi xuống.

"Thật ra, tôi đã biết sẽ có một ngày như thế. Hay ngày vừa qua là ngày tôi vui sướng nhất, cho nên, tôi sẽ không hối hận, cũng sẽ không nói xin lỗi."

Cha con họ Nghê một trước một sau rời đi, Cố Cảnh Nhiên nhìn Tân Tử thận trọng giải thích: "Mẹ của tôi yêu con nên sốt ruột, mong cậu tha thứ." Không nói gì thêm, anh ta không nhìn Thiển Thâm liền vội vàng rời đi.

Bọn họ đi rồi, chỉ để lại Thiển Thâm cùng Tân Tử đưa mắt nhìn nhau. Cả phòng yên tĩnh, phòng khách lớn như vậy lại có vẻ băng lãnh, chi dù còn hai người đứng đó. Từ sau khi vào nhà Tân Tử không nói một lời, anh mặc quần áo đen, sắc mặt dường như cũng rất bĩnh tĩnh, ánh mắt không biết dừng ở nơi nào, rất im lặng, nhưng không hề nhìn Thiển Thâm. Thiển Thâm nhìn anh, cảm giác bất an trong lòng nhảy lên liên tục, há miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện không tìm ra từ thích hợp để phá vỡ tình trạng xấu hổ này. Nhưng, Tân Tử nếu còn ở đó không tỏ vẻ gì muốn nói chuyện với cô, cô sẽ chờ một lát.

Quả nhiên, sau khi không trí trầm lặng trôi qua, Tân Tử rốt cuộc cũng thay đổi động tác. Anh lấy ra tập tài liệu mang theo bên mình, rút đơn ly hôn bên trong ra, đi đến trước mặt Thiển Thâm, khẽ cong thắt lưng đem đồ đó buông xuống, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng không hề lợn cợn: "Tài liệu ở trong này, anh đã xem qua, em lấy về đi."

Trong đầu Thiển Thâm nổ oành một tiếng, trợn mắt há hốc mồm nhìn khuôn mặt bình tĩnh quá mức của Tân Tử, ánh mắt của anh xuyên qua thấu kính nhìn cô, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, không có một tia cảm xúc lừa gạt hỗn loạn.

Thân thể Thiển Thâm cứng nhắc không có cách nào nhúc nhích, cố nở nụ cười phỏng chừng cũng khó coi đến cực điểm: "Anh ký xong rồi sao?"

"Uhm." Giọng mũi mơ hồ, hai tay Tân Tử đút túi trả lời Thiển Thâm.

"Anh thật sự ký rồi?"

Tân Tử tránh tầm mắt của cô, nói: "Không phải em bảo anh ký tên sao?"

Mặt Thiển Thâm lập tức xám như tro, phải mất nửa khắc cơn tức trong cơ thể cô bắt đầu hừng hực thiêu đốt: "Em... Em bảo anh ký anh liền ký sao?"

"Lương Thiển Thâm, không nên giống như đứa trẻ thế." Lông mày Tân Tử cũng không hề nhíu nhưng mặt nhăn lại.

Lương Thiển Thâm bị chọc chân phát đau, nếu là ngày thường có thể đã bắt đầu phản kích, nhưng lần này cô không có cách nào, chuyện này là cô gây ra trước, nhưng, Thiển Thâm chán nản nghĩ lại, không phải cô đã từng ám chỉ cho anh rồi sao, hay là anh nghe không hiểu?

Tân Tử dùng ánh mắt nhìn vẻ mặt đấu tranh của Lương Thiển Thâm, cố ý hỏi: "Chẳng lẽ không phải em bảo anh ký tên sao? Hay là muốn anh giống như trước kia cầu xin em đừng ly hôn? Yêu cầu của em không phải quá đáng sao?" Lời này nói ra, Lương Thiển Thâm làm sao có thể thờ ơ được nữa, cô ngẩng mặt lên, hai má bởi vì kích động mà ửng hồng, cô khó thở nói: "Em không có tham vọng quá đáng như vậy."

"Vậy là tốt rồi, không còn việc gì, anh đi trước."

"Anh chẳng lẽ thật sự không biết vì sao em phải làm như vậy?" Thiển Thâm không chịu nổi tiến lên chặn đường đi của anh.

Tân Tử khẽ cúi đầu, trên mặt mang theo mỉm cười, ở trong mắt Thiển Thâm lại và vẻ 'dịu dàng tàn nhẫn', anh nói với cô: "Anh biết, tôi không xứng với một đại tiểu thư như em, anh còn có thể bị vướng vào tù tội, anh khiến em thất vọng rồi."

"Tân Tử! Ở trong lòng anh em chính là loại người như vậy sao?"

"Là em khiến cho anh cảm thấy em là người như vậy." Tân Tử nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho tim Lương Thiển Thâm như bị dao cắt.

Hai mắt Lương Thiển Thâm mở to nhìn Tân Tử, sức mạnh trong thân thể nhanh chóng bị bào mòn, anh khẽ cười một chút khiến cho tinh thần của cô lập tức sụp đổ.

Có phải cô thật sự tuỳ hứng hay không, cô hay tự cho mình là đúng, cảm thấy chuyện gì cuối cùng đều có thể dựa theo tính tình của mình, người nào cuối cùng cũng đều chịu thua dưới chân cô, sau mỗi lần đó cô đều nghĩ không có chuyện gì cô không thể giải quyết, nhưng mà cô chợt phát hiện ra thật ra cô chẳng làm được chuyện gì, nếu như không có lực lượng hai nhà Tăng Nghê đứng phía sau, có lẽ cô chẳng làm được chuyện gì cả. Lần này 'ông già' không ra tay giúp có lẽ muốn để cô thấy rõ thế giới này không phải cô có thể muốn khống chế thế nào cũng được, cô không thể tiếp tục tuỳ hứng làm bậy như vậy, cô đã hai mươi bảy tuổi, không còn có thể là một cô nữ sinh làm loạn, Thiển Thâm đột nhiên nhận ra những chuyện mình làm rất thiếu suy nghĩ.

Cho nên, cô cần chịu trách nhiệm với hành động của chính mình.

"Em làm như vậy là có nguyên nhân, em... cho dù anh thật sự bị giam năm năm mười năm, em cũng sẽ chờ anh."

Anh nói cô không thích giải thích, mới có thể khiến cho mọi chuyện càng ngày càng tệ, bây giờ cô giải thích, cô vội vàng nhìn ánh mắt trong veo của anh, cô gấp gáp đến độ ánh mắt ướt hết, hơi thở không đều theo tiết tấu, có phải như vậy anh ấy có thể hiểu được cô hay không?

Tân Tử nhìn cô không chớp mắt, nói: "Cầm đơn ly hôn chờ anh sao?"

"Cái móc chìa khoá kia! Không phải em đã đưa cho anh rồi sao?"

Tân Tử gật gật đầu: "Đúng vậy, anh nghe lời em nói, ném đi rồi."

"Anh thật sự làm theo lời em nói? Đập bỏ, ném đi?"

"Vì sao phải đập bỏ? Cứ ném thôi." Tân Tử buồn cười nhìn Lương Thiển Thâm mặt mày lo lắng.

Thiển Thâm như bị người ta dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân: "Anh không nhìn thấy?"

"Anh nên thấy cái gì?" Tân Tử khó hiểu hỏi lại.

"Tờ giấy, tờ giấy a!" Thiển Thâm cuống lên không hiểu, cảm thấy hết đường chối cãi.

Tân Tử vẫn giữ vẻ mặt kia, mi khẽ nâng lên nhìn.

"Anh ném ở đâu?" Thấy vẻ mặt anh thật sự hoàn toàn không biết gì, cảm xúc của Thiển Thâm rơi xuống mức thấp nhất.

"Dưới sông chỗ cầu vượt phía thành Tây."

"Không phải em đã nói đập bỏ sao, đập bỏ mà!" Cô vội vã muốn phát điên, tới tới lui lui đảo quanh trong phòng: "Những lời này rất khó hiểu ư? Rất khó sao?"

"Đập bỏ, là phá huỷ, sao có thể đối đãi với tín vật của chúng ta như vậy?" Một đôi tay vòng qua eo Thiển Thâm đưa đến trước mặt của cô, lòng bàn tay mở ra, một nửa trái tim của cô đưa cho anh nằm im ở trong đó, nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì.

Thiển Thâm nhất thời sửng sốt, trong óc trống rỗng.

Tân Tử ở bên cạnh nhìn vẻ mặt ngây ngốc của cô, tâm tình rất tốt. Thân thể sát lại cô một chút, tay phải càng ôm chặt lấy eo cô, cảm giác được trên người cô lạnh lẽo và căng thẳng, sau đó dùng chính nhiệt độ cơ thể mình truyền cho cô một chút ấm áp.

Hơi nóng bên tai làm cho ý thức của Thiển Thâm mê man, trong lúc ngất ngây cô nghe thấy tiếng cười yếu ớt của anh: "Đây coi như là sự trừng phạt cho việc em dám 'ly hôn' với tôi."

Thân thể khẽ bay bổng, giống như đi trên mây, cô cố gắng quay đầu lại nhìn Tân Tử, Tân Tử bị vẻ mặt mù mờ không thể tin của cô khiến cho buồn cười, cả khuôn mặt dịu dàng sắp sáng lên. Anh hôn lên đỉnh đầu cô, nói: "Những chuyện như ly hôn không thể dễ dàng nói ta, tuyệt đối không thể, nhớ kỹ đó?"

"Anh... Trêu đùa em?"

Thiển Thâm cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, vẻ mặt lúc nãy là anh cố ý.

"Chẳng lẽ anh không nên doạ một chút như vậy sao, cho em biết cảm giác khi em nói ly hôn với anh như thế nào?" Một câu của Tân Tử lập tức đem ngọn lửa giận của Thiển Thâm vừa dâng lên đã dập tắt, sau đó lời nói tiếp theo của anh làm cô hoàn toàn không còn ngọn lửa giận nào nữa: "Tại sao lại nghĩ ra loại ý nghĩ kì cục này? Nếu anh quả thật không thấy tờ giấy đó, nếu em không dụ được kẻ đó ra, nếu Cố Cảnh Nhiên không có phát hiện ra mẹ anh ta làm - chuyện tốt, nếu anh thật sự ký tên lên đó, em định làm thế nào?"

Thiển Thâm im bặt, hoàn toàn không trả lời được, đầu cúi xuống trầm tư một lát, nói: "Lúc ấy rất sợ, không nghĩ ra cách gì, chiêu nào cũng bị người chặn lại, thời gian lại quá gấp. Nếu anh thật sự bị người ta hại, nhưng em lại không có cách nào ngăn cản, em không dám nghĩ tới. Anh cũng biết, em không thể mất anh được."

Giọng nói câu cuối cùng của Thiển Thâm đã nhẹ không thể nhẹ hơn.

Tân Tử tiến lên trước mặt cô, nâng đầu cô lên hỏi: "Em nói gì vậy?"

Ánh mắt Thiển Thâm mơ hồ, nói lầm bầm: "..."

"Cái gì?"

Anh còn đang mê man, Lương Thiển Thâm rất muốn hung hăng trợn mắt nhìn anh, nhưng không biết tại sao không thể hung dữ như vậy. Tâm như bị nụ cười yếu ớt trên khoé miệng anh hoà tan, dịu dàng bối rối, ấm ức khó chịu sớm đã bị ném lại đằng sau, khí thế nữ vương lại càng không thể dùng để nói chuyện.

Anh quay mặt cô đối diện mặt mình, xoa nhẹ tóc của cô, nói: "Em phải học cách tin tưởng anh, anh không phải loại người để mặc cho người ta chém giết, cha của em đã nói những gì. Em muốn bảo vệ anh, anh rất vui mừng, nhưng, nếu muốn bắt anh ly hôn làm vỏ bọc, anh thà ngồi tù còn hơn. Thiển Thiển, em phải hiểu rằng, anh cũng không thể để mất em."

Thiển Thâm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tân Tử chằm chằm, trong đôi mắt to phủ kín một tầng hơi nước, cảm thấy mình thật vô dụng, chóp mũi vừa nhức nhối vừa chua xót, sắp nhịn không được. Mấy ngày liên tiếp chịu đau khổ tra tấn, toàn bộ đều hoá giải trong câu nói của anh, theo giọng nói đó tan biến đi.

"Cho nên..."

Tân Tử nhanh chóng dùng lực xoay người, Thiển Thâm vừa hô lên, đã bị anh ôm chặt lấy lưng.

Trong mắt anh giảo hoạt khó thấy, vô cùng động lòng người: "Trừng phạt cuối cùng là, em đem những lời trong tờ giấy kia nói lại một lần nữa."

Thiển Thâm sửng sốt, lập tức mặt đỏ hồng, ôm cổ của anh, rất ngượng ngùng: "Không phải anh đã đọc qua rồi sao?"

"Không tính."

Anh nhẫn nại rất tốt, anh chậm rãi chờ đợi, quả thật có vài người trời sinh khuyết thiếu tính cách nhẫn nại này, nhưng lâu ngày, anh nghe được lời cô nói dường như rất tốn sức, không khỏi cười to trong lòng, nhưng bên ngoài bộ dạng vẫn rất trang nghiêm tuyệt đối không thoả hiệp.

"Em... Anh... Em..."

"Thiển Thâm, đơn ly hôn vẫn đang ở bên..."

"Em yêu anh, tin tưởng em, em yêu anh." Nói xong một hơi, sau đó trốn trong lòng ngực anh sống chết không chịu ngẩng đầu, cô có cảm giác muốn cắt đứt cổ của anh, tại sao mới bị giam vài ngày liền học thói xấu, dám trêu chọc cô, nhưng chung quy cô chỉ nhẹ nhàng cấu, véo anh một chút.

Có người rất chán nản, có người rất hài lòng, còn cố ý khẽ cắn lên vành tai đỏ hồng như máu của cô, khiến cho trong lòng người run rẩy một trận.

"Sau này có dám như vậy nữa không?"

"Không dám, em thật sự hối hận."

"Ngoan, anh đưa em về nhà, chúng ta dường như còn rất nhiều chuyện phải làm."

"Chuyện gì?" Thiển Thâm hơi lộ ra con mắt xinh đẹp khiến cho người ta ngơ ngẩn.

"Ví dụ như..." Tân Tử cùi đầu ở bên tai cô nói câu gì đó, toàn thân Lương Thiển Thâm lập tức biến màu như tôm chao dầu.

"Đáng chết! Anh học được bộ dạng này ở đâu đó..."

"Có người đã làm sai chuyện, đương nhiên muốn nhân cơ hội này trừng phạt một chút, nếu không làm sao bồi thường tổn thất tinh thần cho anh đây?"

"Không phải mới vừa rồi anh nói đó là trừng phạt cuối cùng sao?"

"Anh có nói vậy sao?"

"Có!"

"Tôi không nhớ rõ lắm."

"Tân Tử!"

"Chuyện gì vậy, bà xã?"

"..."

Sau đó Thiển Thâm cũng không hề gặp Nghê Uyên, nghe nói bị điều sang một chi nhánh ở bên Mỹ, Tăng Vịnh Ngâm hoàn toàn bị đá ra khỏi danh sách người được đề cử thừa kế, còn chuyện của Tân Tử cũng không ai quan tâm, bên phía cục cảnh sát đưa ra một câu trả lời mơ hồ thuyết phục, những bất luận có như thế nào cũng chẳng ai để ý. Còn có một số việc đã qua trong quá khứ, Thiển Thâm ngẫu nhiên quay đầu lại ngẫm nghĩ còn có chút cảm ơn người đã làm tổn thương cô, chính bởi vì bọn bọ tàn nhẫn phá hỏng, cô mới học được cách trưởng thành, học được bao dung, học được cách càng phải yêu quý người yêu của mình.

Có đôi khi, cùng Tân Tử nói đến chuyện này, cô tựa vào trong lòng ngực anh vừa ăn bắp bung vừa hỏi tại sao Nghê Uyên trăm phương ngàn kế bày ra nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn bại lộ chân tướng?

Tân Tử cúi đầu nhìn cô chằm chằm thật lâu, chậm rãi nói, bởi vì hắn phải đối mặt với một người phụ nữ tên là Lương Thiển Thâm.

Thiển Thâm ngồi xuống, vẻ mặt đắc ý, anh muốn nói em rất lợi hại sao?

Tân Tử bất đắc dĩ thở dài, tháo kính mắt xuống, đổi đề tài, nói, nghĩ kỹ xem nên đi nơi nào nghỉ tuần trăng mật? Ah, tuần trăng mật.

Lực chú ý của Thiển Thâm hoàn toàn thay đổi, hai mắt toả sáng nhìn cẩm nang du lịch thế giới.

Tân Tử chăm chú nhìn bóng lưng nhẹ nhàng của cô, khe khẽ mỉm cười.

Hoàn


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-74)