Xa lạ
← Ch.14 | Ch.16 → |
Edit: Hắc Phượng Hoàng
Hoa Anh cứng ngắc cười đi theo mọi người, cảm giác rõ ràng bị mọi người bài xích ở ngoài. Nội tâm có chút khó chịu, vốn ở nhà nàng là nhỏ nhất, không nói xoay chung quanh nàng, nhưng cũng không giống bị bỏ qua hoàn toàn như thế này. Muốn phát cáu nhưng nghĩ tới đây là đang ở nhà người ta nên cố nhịn, lại không khỏi rầu rĩ không vui.
Mà Hoa Thải thì hâm mộ nhìn hai tỷ muội cười đùa xoay quanh một chỗ, thân thiết như cùng một mẹ sinh ra vậy. Những người khác trong phòng mặc dù đang cười La Y, nhưng đó không phải ác ý cười nhạo mà là một loại... người nhà cười nhạo đứa nhỏ khi nó làm chuyện điên rồ. La Y ngây thơ đau nhói mắt của nàng, dựa vào cái gì nó cũng là một thứ nữ lại được nhiều người sủng ái như vậy?
Hai tỷ muội Tào gia không vui về nhà. Tiêu thị đang định sai người gọi hai người về, nhìn thấy hai tỷ muội sắc mặt không tốt lắm, cau mày nói: "Đây là thế nào? Bọn họ bắt nạt con ư?"
Hoa Anh rầu rĩ không muốn nói chuyện.
Tiêu thị quát lớn một câu với Hoa Thải: "Ngươi là người chết hả.... ! Muội muội bị khi phụ sỉ nhục, ngươi không biết che chở hả!"
Hoa Thải yếu ớt nói không ra lời, không khỏi nhớ tới La Y dám tùy ý đùa giỡn cùng dòng chính tỷ, trong lòng hiện lên một tia phức tạp cảm xúc.
"Cũng không có gì, là không quen cùng quá nhiều người thiêu thùa may vá." Hoa Anh không có cách nào giải thích cái loại tâm tình khó chịu này. Dù sao Vu thị và Cẩm Tú cũng đối xử khách khí với mình rồi.
"Vậy hãy cùng ta đến phòng ngoại tổ mẫu chơi." Tiêu thị lơ đễnh nói.
Hoa Anh nghĩ lại cũng được, để mình tác động với lão thái thái về nhà Cẩm Tú!
Vì thế ngày hôm sau Hoa Thải bị lạc đàn, Vu thị giả bộ cái gì cũng không biết, mời Hoa Thải như thường lệ đi nhị phòng đọc sách làm nữ công. Thiếu một người thì thiếu một người, càng an tĩnh. Vu thị nhẹ nhàng thở ra, khách là con gái con rể, đặc biệt là loại đích con rể này rất khó lấy lòng. Chiếu cố tốt là phải, chiếu cố không tốt thì đắc tội thái bà bà. Nàng lại không có mẹ chồng làm giảm xóc, gặp chuyện không may thì phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Hoa Thải chỉ là một thứ nữ, qua nhiều ngày quan sát đã biết là một người không được sủng ái. Mặc dù có chút ngạo mạn nhưng lão thái thái mới lười vì ngoại tôn nữ hờ này mà nói tôn tử nàng dâu ruột thịt. Bởi vậy Vu thị rất vui vẻ thấy Hoa Anh ở trong nhà lão thái thái, ở đến lúc lấy chồng thì càng tốt.
Bên này lão thái thái ôm Hoa Anh trước mắt yêu thương: "Trong kinh và Thiểm Tây không hề giống nhau, ở có quen không?"
"Hồi ngoại tổ mẫu, cháu cảm thấy rất tốt ạ, chỉ là trong kinh hơi lạnh một chút."
"Phải rồi, trong kinh thuộc phương bắc. Nếu cháu sợ lạnh, ta bảo Đại cữu mẫu con cho các cháu thêm mấy chậu than."
"Vậy cũng được, "Tiêu thị nói: "Ra kinh mười mấy năm, con cũng có chút không quen rồi."
"Không quen sao con không nói?" Lão thái thái giận liếc mắt một cái: "Còn có cái gì không quen? Ăn không quen?"
"Ăn thì được. Cái khác thì, haiz, giữ đạo hiếu phải dùng nệm cỏ, cảm giác, cảm thấy cực sợ. Cha mẹ chồng khi mất cũng vậy, qua vài năm thực không giống nhau." Tiêu thị thở dài.
"Con đệm lót vải bông thêm mấy tầng, bây giờ không còn trẻ nữa. Phải cẩn thận chút. Lại có nhi tỷ muội còn nhỏ, đừng để lạnh." Lão thái thái dặn.
"Vâng ạ."
"Phải rồi, Anh nhi cùng bọn tỷ muội chơi thế nào?" Lão thái thái lại hỏi.
Hoa Anh trả lời: "Đều là người hòa khí, chỉ là Tứ muội muội đi theo Tam cữu mẫu học châm tuyến, ít khi đùa."
Lão thái thái cười nói: "Tam cữu mẫu cháu yêu cầu rất cao với nữ nhi, phải tận mắt nhìn chằm chằm mới yên tâm được."
"Thế nào cho phải đây, con thấy hai nữ nhi của Tam đệ muội quy củ đều vô cùng tốt." Tiêu thị cười nói: "Nhị cô nương cũng tốt, người bên kia thế nào?"
"Mẫu thân nó làm chủ hứa hôn với Phạm gia Thám hoa lang."
"Đại danh phủ Phạm gia?"
"Đúng vậy."
"Nhị cô nương là người có phúc." Tiêu thị có chút tiếc nuối, bộ dáng Cẩm Tú không tệ, tuổi lại vừa vặn. Bà biết thực lực nhà mẹ đẻ mình, huống chi bây giờ lại đang dựa vào nhà mẹ đẻ, thân càng thêm thân, hiển nhiên càng để ý chuyện của Hoa Chương. La Y bộ dáng rất tốt, đáng tiếc là thứ xuất.
"Phúc khí của nó không phải là phúc khí của bọn tỷ muội sao?" Lão thái thái cười cười nhìn Hoa Anh.
Tiêu thị hiểu rõ, đính thân với người Phạm gia như vậy, nếu trong tộc còn có nam đinh, không ngại khiến Cẩm Tú làm sợi dây.
"Nói đến Nhị cháu dâu là đứa tiết kiệm thật, con nghe Hoa Anh nói, nàng đặc biệt dọn ra một gian phòng làm khuê phòng đấy." Tiêu thị nói chuyện phiếm.
"Nó xưa nay đều như vậy, ta già đi lười quan tâm. Nhị cháu dâu của con tốt lắm chỉ thêu thùa không được thôi. Nếu không có người giúp là không được."
"Là như vậy sao?" Hoa Anh cười nói: "Thảo nào lại chen một chỗ với cả hạ nhân nữa."
"Nếu cháu không quen, gọi tỷ muội về phòng mà thêu đi." Lão thái thái nói.
"Cháu nói với Nhị biểu tỷ rồi nhưng Nhị biểu tỷ nói trong phòng quá chật không bày được."
Lão thái thái gật đầu nói: "Phòng của Nhị nha đầu hơi nhỏ. Ta vốn bảo mở rộng ra một chút, chuyển Tam nha đầu ra phía sau. Nhị cữu mẫu cháu lại nói tỷ tỷ cháu nhát gan, ít người sợ hãi mới không chuyển. Bây giờ trong hiếu kì càng không thể động."
"Ngày sau cháu mời Nhị tỷ tỷ đến chỗ ngoại tổ mẫu này làm nữ công có được hay không?" Hoa Anh cười hỏi.
"Tùy cháu, dù sao thì nơi này của ta cũng nhiều phòng trống." Lão thái thái cười nói.
Hoa Anh đứng dậy làm lễ: "Tạ ngoại tổ mẫu."
Ngày hôm sau Hoa Anh cố ý gọi Cẩm Tú ra nói: "Nhị biểu tỷ, chúng ta đến phòng ngoại tổ mẫu làm nữ công đi!"
Cẩm Tú kỳ quái hỏi: "Tại sao phải tới phòng của lão thái thái, ầm ĩ đến lão thái thái chẳng phải là không tốt à?"
"Chỗ của ngươi quá nhiều người rồi, chúng ta không dễ nói chuyện." Tiểu cô nương chung quy là sẽ có chuyện không muốn người khác biết
Cẩm Tú vốn không sao cả nhưng lão thái thái bây giờ nói rõ không muốn gặp La Y, nếu nàng tới đó thì La Y làm sao? Chỉ là lý do này không thể nói ra được: "Ở đấy cũng được, ta tới đó vậy thì Tam muội muội và Nhị biểu muội đương nhiên cũng tới đó. Nha đầu bà tử đi đâu mà chẳng có một đống. Như vậy lại ồn ào tới lão thái thái." Lời nói thật như thế, lão thái thái chẳng phải thật thích ngày ngày sống chung với cháu chắt đâu, rất nhiều thời gian bà thích đánh đánh bài với nhóm vú già hơn.
Hoa Anh dậm chân nói: "Ngươi làm sao lại còn muốn mang theo bọn họ!"
"Tỷ muội nhà mình đương nhiên muốn ở một chỗ rồi." Cẩm Tú và Hoa Anh lại không thân thiết, đương nhiên không đồng ý vì nàng mà bỏ qua La Y đã cùng nàng lớn lên.
Hoa Anh bĩu môi một cái: "Chỉ là thứ xuất."
Cẩm Tú khẽ nhíu mày, đó là thứ muội nhưng cũng thân hơn biểu muội chứ nhỉ? Vì thế nhàn nhạt nói: "Thứ xuất cũng là tỷ muội."
Hoa Anh có chút giận: "Ngươi thật sự coi đó là tỷ muội sao? Không sợ mất thân phận."
Cẩm Tú âm thầm cười lạnh, chẳng lẽ coi tỷ muội mình là nô tài hả? Nếu ngươi là muội ruột thịt của ta nói lời này còn được, nhưng lại là cô biểu muội, chẳng lẽ không biết đạo lý không thân quen thì đừng có xía vào chuyện nhà khác sao? Mà La Y lại không giống người khác, làm vợ còn có "Cùng ba năm tang không thể bỏ", huống chi La Y trông coi mẫu hiếu? Nhất thời chẳng có chút tình cảm tốt nào với cô biểu muội này, chỉ nói: "Ta không khéo tay bằng Nhị biểu muội, xưa nay châm tuyến không tốt, phải cùng tỷ muội học tập mới được."
Hoa Anh thấy Cẩm Tú dầu muối không vào, chỉ cho rằng nàng cam chịu hạ lưu nên không thích. Hai người tan rã trong không vui. Sau đó Hoa Anh hằng ngày bạn kèm ở chỗ lão thái thái làm nũng nói giỡn, cứng rắn chiếm vị trí vốn của Cẩm Tú, đắc ý phi phàm. Cẩm Tú không để bụng, cháu gái ruột chính là cháu gái ruột, không có khả năng vì ngoại tôn nữ mà không cần cháu gái ruột. Huống chi lão thái thái thích nhất là Uyên Văn, nàng vốn không phải là được sủng nhất, càng không có cảm giác mất mát gì. Cũng làm cho Hoa Anh khoe uổng công.
Cũng bởi vậy mà Hoa Thải lúng túng hơn, buổi sáng mấy người Cẩm Tú kiên trì đọc sách viết chữ. Mỗi người một cái bàn, phòng lại nhỏ không thể kê thêm bàn nữa, lại càng không tiện chen chúc cùng một chỗ với họ. Tào gia không hề giống Tiêu gia coi trọng giáo dục cho nữ tử như vậy, chuẩn xác mà nói là không coi trọng như Nhị phòng Tam Phòng như vậy. Nàng không dám xin mẹ cả ở nhà nhà mẹ đẻ đọc sách viết chữ, đỉnh đầu tùy tiện có quyển sách nhìn đã là không tệ rồi. Đành phải buổi sáng đi theo dòng chính tỷ lẫn vào trong phòng lão thái thái làm vẽ mẫu trước, ăn cơm trưa xong thì cùng mấy người Cẩm Tú trở về phòng học thêu.
Từ từ kết giao sâu sắc với Nhị phòng, Hoa Thải dần dần quen thuộc toàn bộ Tiêu gia. Nàng biết tứ biểu ca thường ở Nhị phòng cùng ca ca và Nhị biểu ca đọc sách cũng là thứ xuất, biết bọn nhỏ Tam phòng thoạt nhìn lãnh đạm kỳ thực cũng thường xuyên tới chơi. Mượn sách, kim chỉ, thường xuyên nói nói cười cười, rõ ràng chỉ kém hơn tự bản thân hai tỷ muội một chút thôi. Càng làm cho nàng kinh ngạc là địa vị La Y ở nhị phòng thật sự không thấp hơn Cẩm Tú, ngẫu nhiên nói một câu điểm tâm không thể ăn, phòng bếp nhỏ lại có người chạy đi bưng một mâm đồ ăn khác lại. Không giống như ở nhà nàng, hễ là có việc muốn phái đi, không cho chút khen thưởng căn bản đừng nghĩ làm được. Nhìn nhóm vú già lấy lòng tươi cười La Y, trong lòng cảm thấy rất không phải mùi vị.
Ngày hôm đó ăn cơm trưa xong Hoa Thải theo thường lệ đi đến Nhị phòng, lại chỉ gặp đám người nha đầu của Cẩm tú đứng ở trong viện Vu thị, không khỏi hỏi: "Hôm nay làm sao vậy?"
"Biểu cô nương an." Lý Tử hành lễ nói: "Hôm nay thôn trang đưa đồ năm mới tới, cô nương chúng ta cùng Nhị nãi nãi Tam cô nương cùng nhau xem sổ sách đấy, biểu cô nương tiến vào ngồi một chút."
"Nếu là kiểm tra, ta không đi vào đâu, không tiện." Hoa Thải biết kiểu tính sổ sách này, ghét nhất làm cho người ngoài biết được.
Nào biết Cẩm Tú đã nghe được giọng của nàng: "Chỉ là một ít đồ trong thôn trang của mẫu thân thôi, nhị biểu muội cũng tới nhìn đi."
Hoa Thải đành phải đi vào, thấy trong viện có chồng chất mấy thứ không biết tên.
La Y chỉ lần lượt nói: "Đây là măng mùa đông, đây là nấm hương, đây là rau cúc vàng phơi khô, đây là rượu cất Dương mai - - hiếu kỳ không thể ăn, chuẩn bị hiếu kính cho lão thái thái. Trong nhà các nơi đều phải đưa, ngươi thích cái nào cứ việc cầm đi."
Hoa Thải sợ run lên, thấp giọng hỏi: "Ta được lấy? Ngươi làm chủ à?"
La Y ngạc nhiên nói: "Vì sao không làm được? Đây đều là trên núi của ta đấy, tuy nói là tẩu tử xử lý, một chút này ta làm chủ thì vẫn được."
Hoa Thải ngẩn ngơ: "Ngươi!?"
La Y đột nhiên phản ứng kịp, không phải thứ nữ nào cũng có đãi ngộ tốt như vậy, Hoa Thải tính cách rầu rĩ cho thấy nàng ta sống không tốt. Hành vi bây giờ của nàng là cố ý xỏ xiên mắt nàng ta, bởi vậy có chút xin lỗi: "Ối, tỷ tỷ cho ta phân phối đấy."
Hoa Thải chẳng hiểu tại sao nhẹ nhàng thở ra, thái độ của Cẩm Tú với La Y nàng xem ở trong mắt, lúc này cho rằng La Y nói mạnh miệng. Không tiện cự tuyệt ý tốt của La Y, cũng không tiện lấy đồ ăn, tùy tiện chọn vài cái đồ chơi bằng tre trúc.
Không ngờ mấy ngày sau Nhị phòng tặng quà đến khách viện.
Vu thị tự mình đưa tới, trong miệng khách khí nói: "Cô xem đi tươi mới đấy."
Tiêu thị cười nói: "Các ngươi khách khí quá. Đây là đồ thôn trang của mẹ chồng ngươi hả? Đều của các ngươi hết?"
Vu thị cười nói: "Sao có thể chứ, làm ca ca sao có thể độc chiếm, hai vị muội muội cũng có phần."
Tiêu thị kinh ngạc hỏi: "Hai vị muội muội? Tam cô nương cũng có?"
"Có một chút, "Vu thị như trước mỉm cười nói: "Chỉ là tuổi còn nhỏ nên ít hơn một chút."
"Nhị tẩu thật sự là hiền lành." Tiêu thị thuận miệng hỏi: "Không biết Tam cô nương được bao nhiêu?"
Loại sự tình này không có gì phải giấu diếm, Vu thị liền thoải mái nói ra: "Ruộng tốt 80 mẫu, núi 100 mẫu, có một trăm lượng vàng ngày sau đánh trang sức mua ruộng đất cho nàng, khi xuất giá cho đẹp mắt."
Hoa Anh trợn mắt há hốc mồm: "Này, nuôi như dòng chính nữ cũng không phải như vậy chứ? Chẳng phải là rối loạn quy củ?" Nhà nàng sớm bị cha làm bại hết rồi, có chút giá giá trị giữ cho ca ca, ngày sau nàng chưa chắc đã có đồ cưới nhiều như vậy đâu. Cư nhiên bị một thứ nữ giẫm lên đầu!
Vu thị hơi không vui nghĩ rằng: nhà của ta có quy củ hay không mắc mớ gì đến ngươi? Nhưng không biểu hiện ở trên mặt: "Tam muội muội được người thương yêu, từ nhỏ được nuôi ở trước mặt mẹ chồng, có khác gì con ruột đâu. Tóm lại muốn giữ lại chút tưởng niệm cho nàng."
Tiêu thị có chút cứng ngắc không khỏi cảm thấy nhà mẹ đẻ thật không có quy củ, có hiềm nghi dạy hư thứ nữ, quả nhiên nhìn vẻ mặt Hoa Thải hâm mộ nhìn những lễ vật kia. Thoáng chốc giận dễ sợ, chỉ là Vu thị ở đây không tiện phát tác. Đợi Vu thị đi rồi, khi thu dọn đồ đạc rốt cuộc phát tác ra: "Thứ không lên được mặt bàn! Nhìn cái gì vậy! Thế nào? Oán ta chưa cho ngươi mấy thứ này hả? Phi! Chỉ là thứ bò ra từ bụng nha đầu thôi cũng đòi nuôi như tiểu thư hả! Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng! Còn không mau tránh xa nơi này của ta!"
Hoa Thải cắn môi cúi đầu yên lặng lui xuống.
Hoa chương thấy mẫu thân như vậy hơi hơi nhíu mày, lại không biết mở miệng khuyên bảo ra sao đành phải thôi
← Ch. 14 | Ch. 16 → |