Truyện:Thứ Trưởng Nữ - Chương 166

Thứ Trưởng Nữ
Trọn bộ 175 chương
Chương 166
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)

Lận Chước đã tỉnh táo, dục vụng cũng bừng tỉnh, một tay hắn ôm Thiệu Tình, còn tay kia thì không an phận. Ban đầu hắn nhẹ nhàng v⛎.ố.𝖙 ⓥ.3 bên hông nàng, tiếp sau đó chầm chậm hướng lên, cách lớp quần áo, hắn véo lớp thịt mềm mềm bên dưới: "A..." Thiệu Tình cảm thấy bàn tay hắn như có ngọn lửa, mỗi nơi hắn đi qua cơ thể nàng đều nóng lên, khơi lên ngọn lửa ⓓụ-🌜 ν-ọ𝓃-ɢ trong nàng. 🌜·ả·𝐦 𝖌·𝐢·á·↪️ t·ê dạ·❗ từ bụng dưới đi lên, giữa hai chân cũng rỉ ra xuân thuỷ.

"A Chước, ta muốn chàng, muốn chàng..." Thật sự rất muốn, lo lắng và nhung nhớ kết hợp với nhau khiến nàng ngứa ngáy khó chịu, chúng ngày đêm hành hạ nàng. Cho dù bên ngoài nàng tỏ ra bình thường nhưng trái tim luôn treo lơ lửng trên cao, cho đến hôm nay nhìn thấy hắn thì mới được hạ xuống.

"Ta muốn chàng!" Thiệu Tình giữ lấy mặt Lận Chước, ngón tay vẽ theo gương mặt tuấn lãng của hắn. Đôi môi nàng 𝐡.ô.ռ lên mí mắt hắn, Lận Chước sẽ không biết nàng thích đôi mắt này biết nhường nào, từ lúc nàng còn là nữ hài nhi nàng đã thích, nàng thích nhìn trộm hắn. Tuy nhiên Thiệu Tình cũng không biết, Lận Chước cũng say mê đôi mắt của nàng, một đôi mắt trong veo, sáng như trăng rằm, mang theo tình ý có thể làm trái tim hắn tan chảy.

"Ta cũng muốn nàng, rất muốn nàng!" Lận Chước ôm chiếc 𝑒-𝑜 𝖙-h-ο-𝐧 của nàng, †𝖍_â_𝐧 †_♓_ể hai người càng dán chặt vào nhau hơn. Thiệu Tình ngồi khoá lên người hắn, nàng có thể cảm nhận được d_ụ_ⓒ ☑️_ọⓝ_ɢ bừng bừng không được giải toả của hắn, nàng ✞-♓-ở ♓-ổ-n ♓-ể-n, 𝐡ô-n lên chiếc mũi thẳng tắp của Lận Chước, dừng ở đó một lúc rồi mới xuống môi hắn. Môi hắn vừa ấm áp vừa m●ề●𝐦 〽️ạ●𝖎, luôn cho nàng cảm giác an tâm.

Một tay Lận Chước ôm lấy eo Thiệu Tình, tay còn lại 🌜●ở●ï á●🔴 ngủ trên người nàng, làn da phía dưới lớp áo mềm mịn giống lụa tơ tằm, tay hắn lướt trên cơ thể nàng. Tiếp đó hắn đảo khách thành chủ ɱú*т lấy môi nàng, môi lưỡi hai người զⓤấ·n 𝐪uý·✝️, vội vàng chiếm lấy hơi thở của nhau, như dòng nước chảy ra biển lớn, hoàn toàn hoà tan với nhau.

Thiệu Tình 🌜-ở-1 á-𝐨 của hắn, giờ đây thân trên của hai người đều trống trải, chỉ còn tiết khố ở bên dưới. Cuối cùng, hai người rời nụ ♓ôռ●, h·ơ·1 ✝️♓·ở d·ồ·ⓝ 𝖉ậ·🅿️.

truyện được edit và đăng tại trichtinhlau, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit

Lúc ánh mắt chạm nhau, lửa tình bốc cháy, Thiệu Tình rút dây quần Lận Chước, mãnh thú hung tợn bên trong được thả ra, bên trên quy đầu to lớn rỉ ra chút nước nhờn, nàng đưa tay cầm thân gậy, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.

"Tình Tình, đừng lộn xộn!" Lận Chước phát ra tiếng rên, âm thanh ngăn nàng có chút nghẹn ngào, nhưng Thiệu Tình không nghe, nàng 𝐬ıế*𝖙 𝒸♓*ặ*𝖙 tay, vuốt từ dưới đáy đi lên rồi từ trên đi xuống, loại cảm giác này rất mới lạ đối với nàng.

Lận Chước không thể nhịn nổi, hắn đang muốn kéo tay Thiệu Tình ra thì nàng lại lộ ra nụ cười bướng bỉnh: "Hôm nay ta muốn ngồi lên người chàng, A Chước, chàng đừng động!"

Đối mặt với ánh mắt mong đợi của nàng, Lận Chước bất đắc dĩ than thở: "Ngang ngược!"

Nhưng Thiệu Tình nào để ý đến lời hắn, khi nàng đã hào hứng chuyện gì thì nàng sẽ tự làm theo ý mình, nàng đá rơi chiếc quần lụa của mình xuống, tiếp đó dựng trụ thịt đứng lên, nhắm ngay cửa huyệt, rồi từ từ ngồi xuống.

"Ưm..." Thiệu Tình khẽ rên lên, quy đầu đẩy vào trong huyệt, cho dù có dịch mật để bôi trơn nhưng côn th*t của Lận Chước vẫn làm người khác sợ hãi, mỗi tấc đi vào đều khó khăn.

Ánh mắt Lận Chước nhìn chằm chằm vào chỗ hai người giao nhau, thịt trai ⓜề.𝐦 ⓜạ.ï bị biến dạng vì cố nuốt vật to lớn vào, lúc hắn chạm đến nơi sâu nhất của nàng, hai người đều phát ra tiếng rên.

"A Chước, của chàng lớn quá..." Thiệu Tình hờn dỗi, bên trong nàng đã hoàn toàn bị lấp đầy.

Ánh mắt Lận Chước sáng rực, lửa tình trong cơ thể hắn bùng cháy vì câu nói của nàng, hắn nắm giữ hông Thiệu Tình, tự thúc hông mình lên. Thiệu Tình đẩy ⓝ𝖌ự·𝒸 hắn ra, hờn dỗi: "Để ta làm!" Ngữ điệu nàng uyển chuyển, զ_𝖚_ÿ_ế_n 𝖗_ũ khiến Lận Chước không thể chống đỡ nỗi, cổ họng hắn phát ra tiếng rì rầm gì đó, hắn thúc lên không được, hạ xuống cũng không xong, vô cùng khó chịu.

Thiệu Tình bắt đầu đong đưa, mái tóc dài như mây của nàng cũng lay động theo mỗi động tác lên xuống, đầu v* phía trước cũng cọ lên khuôn ռ-ɢ-ự-𝖈 rắn chắc của Lận Chước, tạo thành những cơn sóng lượn.

dương v*t được đư●𝐚 𝖛à●🔴 nơi sâu nhất, mang theo khát vọng đi vào tử cung, bị mị thịt xung quanh bao phủ, đem đến cả_ɱ 🌀_1á_𝖈 𝖙_ê d_ạ_𝒾 mãnh liệt chạy khắp cơ thể, tước đoạt lý trí.

Thiệu Tình đưa tay xuống dưới đảo quanh trên cơ bụng cường tráng của hắn, tay nàng cách chỗ 🌀*𝖎𝒶*𝐨 𝖍*ợ*p của hai người rất gần, ánh mắt Lận Chước nhìn theo bàn tay nàng đang do dự đi xuống. Hoa thịt đóng mở, kẹp lấy côn th*t to lớn, bên ngoài còn có hạt ngọc sưng to như thể mời gọi người khác yêu thương. Ma xui զ*⛎*ỷ khiến thế nào, hắn bắt lấy tay Thiệu Tình đặt lên hạt châu kia.

"Tình Tình, tự nàng sờ đi, sẽ rất ş·ướ·п·ℊ, ta muốn nhìn nàng sờ!" Giọng của hắn khàn đục vì ⓓụ·ⓒ ✌️ọ·𝐧·𝐠, cả mặt Thiệu Tình đều đỏ ửng, miệng nàng phát ra tiếng "ưm" không rõ ý tứ.

Không cần phải xoa ấn, chỉ dựa theo 𝖙𝖍_â_𝖓 𝖙𝖍_ể đang ռ♓_ấ_🅿️ n♓_ô của nàng, ngón tay đặt ở nơi đó, vô tình ↪️●ọ xá●𝐭 với nhau, tựa như phát ra dòng điện, khiến cả người run lên vì vui 💲ướ𝖓*🌀, ⓣhâ*𝖓 ⓣ*𝒽*ể Thiệu Tình run lên liên tục.

Vốn Thiệu Tình đang là người chủ động, mỗi lần lên xuống của nàng đều gợi lên κh●οá●1 𝐜●ả●Ⓜ️ mãnh liệt, nhưng sau khi âm đế bị 𝐤íⓒ·♓ ✝️𝐡·í𝖈·𝖍, mọi thứ đều vượt sức chịu đựng của nàng.

"Ha...Không được rồi.... ta ra...ta ra rồi...." Một lúc sau, dòng điện truyền đến, Thiệu Tình muốn rút tay lại nhưng lại Lận Chước chặn lại, hạt châu mẫn cảm đã sưng to như hạt đậu. Mỗi lần thọc vào гú●t г●𝐚 cọ lên hạt châu ướt sũng kia, mang đến κ𝒽🔴*á*𝖎 𝒸ả*ɱ dạt dào.

"Vậy thì để ta làm cho Tình Tình ra nhanh!" Lận Chước thừa dịp hông Thiệu Tình mềm nhũn, hắn lấy lại quyền chủ động, dùng sức thẳng lưng thúc lên.

Bạch...bạch...

Mỗi một lần thúc mạnh lên, cả người Thiệu Tình đều run theo, giống như lá rụng trong gió, mặc cho gió mưa bào mòn.

"A...." Tiếng rên mềm mỏng của Thiệu Tình kéo dài, 𝖐●ⓗ●𝖔á●i 𝐜●ả●𝖒 từ âm đế truyền khắp người làm nàng như muốn ռ·ổ ⓣun·g, trước mắt nàng dường như có pháo hoa. Lúc cao trào sắp đến, mị huyệt cũng bắt đầu co rút lại, Lận Chước cũng cảm nhận được sự thay đổi bên trong cơ thể nàng, hắn liền tăng tốc vừa nhanh vừa mạnh, côn th*t 𝒽●υ●п●ℊ ⓗă●n●🌀 quất lên đường đi đang co thắt lại.

"A...şướ𝖓_🌀 quá...ưm..." Thiệu Tình lắc đầu cuồng loạn, mái tóc dài nàng bay tán loạn vì động tác của nàng. Lận Chước ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp khi đạt cao trào của nàng, sau đó hắn xoay người đè nàng dưới thân, nắm chặt bắp đùi, điên cuồng lao tới, Thiệu Tình ⓡ·ê·ⓝ г·ỉ nức nở.

Sau hơn trăm cái, Lận Chước gầm nhẹ một tiếng, tinh quan mở rộng bắn toàn bộ ✝️❗ⓝ_𝒽 ⓓ_ị_𝖈_♓ nóng hổi về phía tử cung, đến độ Thiệu Tình như c.ⓗ.ế.✝️ đi sống lại.

Chương (1-175)