Truyện:Thứ Trưởng Nữ - Chương 112

Thứ Trưởng Nữ
Trọn bộ 175 chương
Chương 112
0.00
(0 votes)


Chương (1-175)

Một vò rượu hai người chia nhau uống, hàm ý của rượu này vô cùng quý giá, cả hai không muốn lãng phí. Lúc đến đáy vò, sắc hồng đã hiện rõ trên mặt họ. Lận Chước cầm chén rượu hớp một ngụm rồi đứng dậy đến bên người Thiệu Tình, hắn cúi người, nâng cằm Thiệu Tình lên, ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng, trút rượu trong miệng mình sang cho nàng.

"Ưm.." Thiệu Tình chưa chuẩn bị chỉ kịp phát ra tiếng kêu ngạc nhiên, ngay sau đó nàng liền ngoan ngoãn tiếp nhận rượu hắn đ●ú●𝐭 cho. Rượu mang theo hơi ấm từ khoang miệng hắn truyền sang nàng, đó là nhiệt độ cơ thể của riêng hắn. Thời điểm rượu trôi xuống cổ họng, Thiệu Tình cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình cũng tăng theo.

Thiệu Tình đưa cánh tay ngó sen ôm cổ Lận Chước, kéo nụ ♓ô*𝐧 sâu hơn, môi lưỡi nàng cũng chủ động câu lấy hắn, hai người 🍳-𝐮ấ-п 🍳-υ-ý-𝐭 như thể muốn hoà làm một cùng với đối phương.

Lận Chước kéo nàng dậy, một mặt vừa hô*ⓝ nàng, một mặt dìu nàng đến cây cột bên cạnh để nàng dựa vào, còn hắn đè sát lên người nàng, d.ụ.𝖈 ✔️.ọⓝ.g bừng bừng nhiệt huyết cố ý cọ vào 𝖙*h*â*𝖓 t*𝒽*ể ⓜề*Ⓜ️ mạ*𝒾. Bàn tay Lận Chước cách lớp vải chậm rãi sờ từ đùi đi lên rồi lại theo đường cũ trở về đùi.

Lúc rời nụ ♓ô-𝖓-, hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn khàn giọng gọi: "Tình Tình..."

"Lận ca ca..." Thiệu Tình nhẹ giọng đáp, gương mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt long lanh đầy tình ý, lý trí của Lận Chước ngay lập tức tiêu tan sạch, hắn vội vén váy Thiệu Tình lên, động tác dứt khoát kéo tiết khố của nàng ra rồi nâng một chân nàng lên. Tiếp đó hắn kéo dây quần, côn th*t hung dữ phóng ra.

Lận Chước thẳng lưng, quy đầu nhắm chuẩn xác cửa huyệt ướ·t á·𝐭, nó tách tầng tầng lớp lớp mị thịt để chui vào trong, tiến thẳng đến nơi sâu nhất.

"A...sâu quá...thật thoải mái..." Có chút men say trong người, giọng Thiệu Tình càng 𝖒.ề.m 𝐦ạ.𝐢 hơn, nàng ngoan ngoãn nâng hông để ✝️♓â·n ⓣ♓·ể ⓜ.ề.𝐦 ⓜ.ạ.1 của mình dán chặt vào Lận Chước, hai người 𝖈-ọ 🔀-á-t nhau, hắn cũng bắt đầu vặn eo.

Bạch bạch.. tiếng nước dâ.ɱ mĩ không ngừng vang lên, tiếng 𝖗ê_𝐧 ⓡ_ỉ đứt quãng làm nhạc đệm, còn có hơi 𝖙●h●ở 𝖉●ố●↪️ của hai người. Nhiệt độ hai т-𝐡-â-n 𝐭h-ể tăng cao, trong lòng cũng ấm áp vô cùng, tựa như muốn bốc cháy.

Thiệu Tình ngẩng đầu, đối mắt với Lận Chước, đôi mắt kia thường ngày lạnh lùng sắc bén, giờ đây lại dịu dàng như nước, chỉ trách nàng không thể tiếp nhận tình cảm này. Ⓑ𝐢-ể-u ✞-ì𝖓-♓ trên mặt nàng đ*ê Ⓜ️*ê, đôi môi khẽ vểnh lên muốn hô●п●, Lận Chước làm sao có thể kháng cự được lời mời này? Hắn cúi đầu ♓ô*п lên đôi môi anh đào, nàng đưa lưỡi ra 👢*ℹ️ế*Ⓜ️ lên môi hắn, rất nhanh chiếc lưỡi của nàng bị hắn cướp lấy, âm thanh nước bọt vang lên trong không khí.

Sau lưng tựa lên cây cột vừa cứng vừa lạnh, trước mặt tiếp nhận nhiệt huyết nồng nàng, đêm còn dài, hai người chỉ mới mở màn.

Bạch.. bạch... tinh hoàn đánh vào xương chậu tạo nên âm thanh ái muội, 𝖕·𝖍â·𝓃 𝖙♓â·п nam tính nóng rực của Lận Chước rong ruổi bên trong cơ thể Thiệu Tình. Hai cái miệng nhỏ trên dưới đều bị lấp kín, đều là hơi thở của hắn, Thiệu Tình cảm thấy trống rỗng, thể xác và tinh thần đều được thoả mãn.

Lận Chước nâng chân còn lại của Thiệu Tình lên để nàng quấn quanh hông hắn, còn hắn ra sức đâ.𝐦 mạnh vào. Hiện giờ trọng lượng cơ thể nàng đều đổ dồn lên 🅿️·♓·â·𝖓 ✝️·hâ·𝓃 của hắn, hai tay nàng ôm chặt cổ hắn, tứ chi quấn quanh: "Ha...ưm..." Nàng kéo dài tiếng 𝖗·ê·ռ ⓡ·ỉ, mà tiếng 𝓇ê·𝓃 r·ỉ kia lại bị Lận Chước nuốt mất.

truyện được edit và đăng tại trichtinhlau, nơi khác đăng đều là ăn cắp bản edit

Ⓒ*ả*m ⓖⓘá*c †*ê dạ*𝐢 phát ra từ cơ thể, mỗi một lần Lận Chước thúc hông, cảm giác đó lại chạy khắp người nàng. Nàng chỉ cảm thấy tứ chi đều rã rời, hắn cho nàng quá nhiều, cả cơ thể nàng đang chịu đựng 🎋ⓗ·𝖔á·ı 𝖈·ả·〽️, từng cơn tê dại ập đến, cự vật mỗi lần vào đều chạm đến tấc thịt mẫn cảm của nàng. 𝐊♓.🔴.á.𝖎 𝐜ả.ɱ tích luỹ đủ nhiều, hoa dịch lập tức tuông ra, tưới lên quy đầu hắn. Lận Chước bị s-𝖎ế-t 🌜𝒽-ặ-т, song vẫn cắn răng ra ra vào vào làm cho chỗ 🌀ℹ️𝒶·𝐨 𝖍·ợ·ⓟ hai người ướt đẫm, chất lỏng chảy ra nhỏ giọt trên mặt đất.

Nụ ♓●ô●п kết thúc, Thiệu Tình 𝐭♓*ở ♓ổ*𝖓 𝒽ể*𝓃, Lận Chước vẫn còn lưu luyến lại mổ lên môi nàng mấy cái, hơi thở nóng hổi phả lên má nàng.

Thiệu Tình cảm giác dường như mình đang đặt trên đám mây, toàn thân bủn rủn không thể chống đỡ, nàng nghĩ nàng thật sự say rồi, không biết là vì rượu hay vì hắn.

"Lận ca ca...a.. nhanh..." Lận Chước ôm chặt hai chân Thiệu Tình, dùng lực đâ-ɱ mạnh, mị huyệt kia đã sớm bị hắn đ·â·m thủng, đâ_ⓜ đến tan chảy. Lúc này Thiệu Tình không thể tiếp nhận nỗi, nàng nức nở, khoé mắt xuất hiện nước mắt sinh lý.

Lận Chước nghe thấy càng hăng hơn, tốc độ thọc vào 𝓇.ú.† 𝓇.𝒶 càng nhanh hơn, dương v*t to lớn khuấy đảo bên trong, phong ba bão táp nổi lên, nàng không thể chống đỡ nổi cuối cùng bị cơn sóng tình nuốt chửng.

Mị huyệt co rút mãnh liệt, 💰❗●ế●t 𝐜●h●ặ●т lấy côn th*t, thân hình hai người càng dán sát nhau hơn. Lận Chước bị mị huyệt cắn 〽️-ú-t khiến hắn phát ra tiếng 𝖗_ê_n 𝐫_ỉ, trên trán hiện rõ gân xanh, hắn phải n.🌀.𝖍❗ế.𝐧 𝖗ă.п.𝐠 chịu đựng mới không bị nàng siết đến mức tước ✌️.ũ 🎋.𝖍.í đầu hàng.

"Cái miệng bên dưới cắn cũng chặt lắm đấy!" Lận Chước khàn giọng nói, tiếp đó hắn cắn răng thúc mạnh, ngay lập tức Thiệu Tình lại đón cơn cao trào khác, trước mắt nàng bao trùm pháo hoa sáng chói.

"A..." tiếng rên của Thiệu Tình kéo dài không dứt, nàng ngửa cổ ra sau tạo thành vòng cung, đầu tựa vào cây cột phía sau, mười ngón tay bấm chặt lên vai Lận Chước, vải dệt tơ tằm nhăn nhúm, với sức lực của nàng chỉ sợ làn da dưới lớp vải kia đều sưng đỏ lên.

Cơn đau nhói càng làm cho Lận Chước hưng phấn hơn, hắn lao đến lần cuối, dương v*t liên tục quất vào con đường chật hẹp đang cao trào, hắn có thể cảm nhận được vô vàng cái miệng nhỏ níu giữ hắn lại. Mỗi một lần tiến vào hắn đ-â-m thật nhẫn tâm, trước tiên hắn lui ra thật xa sau đó 𝖈·ắ·𝐦 và·𝖔 thật sâu, cứ như thế hắn làm hơn trăm cái, cuối cùng tinh quan mở rộng, t-ⓘⓝ-♓ ԁị-𝒸-♓ phóng thẳng vào cơ thể Thiệu tình rót vào tử cung mỏng manh. Một lúc sau hắn còn chưa động đậy muốn kéo dài tư vị tuyệt diệu kia.

Từng nụ ♓·ô·n vụn rơi xuống đôi má trắng ngần của nàng. Thiệu Tình t♓●ở 𝐡●ổ●𝖓 𝖍●ể●𝐧, đôi mắt 🎋_h_é_🅿️ ⓗ_ờ, mí mắt như cánh quạt 𝖗υ●ռ 𝖗ẩ●𝖞, quả nhiên tình triều còn chưa tan biến hết. Lận Chước cứ vậy ôm nàng tiến về phòng ngủ, nam căn đang mềm nhũn đi nửa đường bỗng cứng trở lại.

Chương (1-175)