← Ch.041 | Ch.043 → |
"Yếu đuối!" Lận Chước khẽ gặm đầu vai nàng, cái gặm nhấm nhẹ nhàng này khiến ✞*𝖍*â*𝖓 🌴ⓗ*ể Thiệu Tình run lên, nàng nhịn không được hít sâu một hơi, ⓚ𝒽🅾️_á_ℹ️ ⓒả_𝖒 trên người dâng cao vượt quá sức chịu đựng của nàng.
Cuối cùng Lận Chước cũng xót nàng.
Bóc!
Lúc Lận Chước rút dương v*t ra, âm thanh kia vang lên, không có côn th*t lấp kín, lượng 🌴ïռ*𝒽 d*ị*𝐜*h chảy xuống dọc theo chân Thiệu Tình rơi xuống đất, tạo thành vũng nhỏ trắng đục.
Lận Chước bế ngang tiểu cô nương lên, sải bước đến giường, tiếp theo đặt nàng trên giường. Sắc trời tối dần, đầu giường nạm một viên dạ minh châu thật lớn, khi mở nắp ra, ngay lập tức ánh sáng rực rỡ chiếu lên rèm giường, soi sáng mọi thứ.
Lận Chước thuận tay cởi giày vớ của nàng ra, sau đó đá chiếc ủng bằng da trên chân mình rồi leo 👢●ê●𝐧 g●ℹ️●ườ𝖓●🌀, buông rèm xuống.
Thiệu Tình nằm trên giường ✞𝒽-ở 𝒽-ổ-n 𝐡ể-п, nội tâm có chút bất an, nàng cảm thấy biểu hiện của Lận Chước hơi kỳ quái. Một Lận Chước như vậy, ngược lại khiến nàng có chút căng thẳng.
Đương lúc lòng dạ lo âu, tay chân nàng cũng không biết phải đặt ở đâu, chỉ có thể kéo chăn gấm lên phủ qua đầu, hy vọng có thể tránh né được ánh mắt 𝓃óп_g bỏ_ⓝ_🌀 của hắn.
Thường ngày Thiệu Tình luôn kiên cường trước mặt hắn, khó thấy được bộ dạng nàng như vậy, Lận Chước cảm thấy trái tim ngứa ngáy vô cùng.
Thời điểm hắn để Thiệu Tình tiến vào Đông điện thờ phụ, hắn còn nghĩ thỉnh thoảng sẽ triệu tẩm nàng, tuyệt đối không ngủ lại. Nhưng hiện giờ, hắn đã nhận ra, trong mối զ_ⓤ🅰️_n h_ệ này, mặc kệ hắn suy diễn thế nào cũng không đấu lại khao khát từ sâu thẳm đáy lòng.
Lận Chước kéo chăn gấm trên đầu Thiệu Tình ra, nàng nhắm chặt con mắt, đôi mi khẽ run lên, lúc kéo chăn ra, mắt nàng nhắm càng chặt hơn.
Lận Chước thấy vậy liền bật ra tiếng cười khẽ, Thiệu Tình chỉ cảm thấy có gì đó ngưa ngứa dọc sống lưng chạy lên tới đỉnh đầu.
Lận chước cũng không vội để nàng mở mắt, ngược lại hắn thong thả cởi từng lớp áo trên người nàng. Vài lần trước thị tẩm, nàng đã từng bị cởi sạch rồi nâng qua cho hắn, cũng từng bị hắn thô bạo xé rách y phục cung nữ, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn từ tốn 𝐜●ở●ı đ●ồ cho nữ nhân.
Tay chân hắn hơi vụng về, nhưng hắn lại vô cùng thích thú với quá trình này. Thiệu Tình không phản kháng, chỉ nghiêng đầu đi, âm thầm biểu lộ sự kháng cự yếu ớt trong lòng mình.
Nàng không muốn ở bên cạnh hắn, cho nên nàng có thể chấp nhận Lận Chước đối xử thô bạo với mình, nàng không muốn hắn ôn nhu thương hại nàng.
Không bao lâu sau, Thiệu Tình đã trần truồng nằm đó, Lận Chước lại cởi bỏ y phục trên người mình.
Hai người đã da kề da rất nhiều lần, ngoại trừ lần đầu tiên thô bạo trong đêm đen kia thì quần áo của Lận Chước luôn trong trạng thái chỉnh tề. Lúc ở bên trong thùng tắm hắn cũng gần như không mặc gì, nhưng lúc đó Thiệu Tình cho rằng đó là giấc mơ.
Bàn tay to lớn của Lận Chước ɱ_ơ_п ✝️_гớ_п chiếc vai trần của Thiệu Tình, bên trên nổi lên những đốm da gà li ti. Hắn quan sát 𝐛❗ể●u ✝️ì●ⓝ●h trên mặt Thiệu Tình, hắn nhận thấy nàng đang cố chịu đựng, và vô cùng cảnh giác với hắn.
Kể từ khi nữ nhân này nói thật lòng mình ra, bⓘể.u ⓣì.𝐧.𝖍 của nàng như có ý muốn phân rõ giới hạn với hắn, hai người đã †·♓·â·𝐧 Ⓜ️ậ·✝️ đến vậy, còn muốn phân rõ giới hạn được sao?
Thời khắc này, Lận Chước sẽ không để cho nàng có cơ hội tách ra khỏi hắn. Nếu muốn chia lìa thì cũng đợi đến ngày cổ độc được giải, còn trước đó nàng vẫn sẽ là nữ nhân của hắn.
Mà đã là nữ nhân của hắn thì sẽ phải ở dưới thân của hắn, chỉ có thể trầm luân cùng với hắn.
Sau khi giải được độc, ngươi đi Dương Quan của ngươi, ta về cầu Độc Mộc của ta, không còn liên quan gì nhau.
Nghĩ đến sau ba tháng phải chia lìa, đáy lòng hắn có chút chua xót không nói nên lời, hắn biết rõ chuyện vốn nên như thế, song lại hy vọng có thể thay đổi gì đó.
Lận Chước thở dài một hơi, áp lực lạ thường đè trong lòng, hắn nên chuyên tâm với con mồi đẹp trước mắt thì hơn.
Lận Chước quả là thợ săn đầy kiên nhẫn, sau khi cởi bỏ quần áo trên người Thiệu Tình, hắn cúi đầu Ⓜ️.ú.𝐭 👢❗·ế·m cổ nàng, chiếc cổ trắng ngần còn lưu lại dấu vết 𝐡o.@.ռ á.ï lúc trước. Hắn 🦵_ï_ế_𝐦 một đường tới xương quai xanh, dùng lưỡi khắc hoạ vân xương nổi lên. Tiếp đó hắn ♓-ô-𝓃 tới cặp thỏ trắng mềm, dùng sức 𝖒ú●† nụ hoa lặng yên bên trên, sữa đã bị Lận Chước ɱ-ú-т hết, song, môi lưỡi hắn vẫn cứ trêu đùa cùng với hạt đậu. Thiệu Tình cảm thấy n𝖌ự*c tê dại, sữa lại bắt đầu chạy rần rần bên trong.
"A..." Nhịn không nổi, cuối cùng Thiệu Tình cũng bật ra tiếng 𝓇ê*ռ r*ỉ, đôi mắt ư●ớ●† á●🌴 của nàng mở ra, bộ dáng thẹn thùng của nàng vô cùng động lòng người.
Lận Chước ngước mắt lên, sắc dục trong mắt càng rõ rệt, hắn lại cười khẽ, giọng khàn đục: "Bây giờ mới ngại ngùng, có phải đã muộn rồi không?"
"Điện hạ, che viên dạ minh châu này đi..." Thiệu Tình chưa từng nhìn kỹ ⓣ𝒽â.𝖓 †.ⓗ.ể hắn, ngay cả trong mộng xuân kia nàng cũng không dám. Tuy rằng nàng lớn mật thật nhưng ít nhiều gì cũng biết e thẹn.
Thiệu Tình tự lừa dối mình nghĩ, Lận Chước cũng chưa bao giờ nhìn kỹ t𝒽â.ⓝ 🌴.♓.ể nàng. Nhưng thật ra thị lực ban đêm của Lận Chước rất tốt, ngay từ lần đầu tiên, ✞●h●â●𝖓 ✞𝖍●ể nàng đã bị Lận Chước nhìn thấy hết, thấy rất rõ ràng.
"Sao phải che, với 🍳·⛎·🅰️·п 𝒽·ệ của chúng ta, có cái gì không thể nhìn sao?" Lận Chước trêu chọc.
"Là 🍳⛎🔼·n ⓗ·ệ gì?" Thiệu Tình cảm thấy giữa bọn họ chẳng có 🍳●ⓤa●п ♓●ệ gì cả.
Nghe Thiệu Tình nói, Lận Chước cảm thấy tức giận: "🍳ⓤ@*п h*ệ gì?" Hắn bóp một bên vú nàng, sữa bắn tung toé lên thân hai người. Thiệu Tình vô ý nhìn đến tấm ⓝ🌀ự_ⓒ trần của Lận Chước, lại lướt qua chiếc bụng nhỏ của hắn, mặt nàng như có ngọn lửa thiêu đốt, nóng kinh khủng.
"🍳*⛎*ⓐ*𝐧 𝒽*ệ của chúng ta rất sâu, sữa của nàng, Cô đã uống, huyệt của nàng Cô cũng đã đâ_𝐦, nàng nói xem chúng ta là 🍳.𝐮.𝒶.ռ 𝐡.ệ gì?" Lận Chước kéo tay Thiệu Tình đặt giữa háng mình, đây là lần đầu tiên Thiệu Tình chạm đến vật kia của hắn, nàng vội vã muốn rút tay về.
Nhiệt độ nơi đó rất cao, vừa cứng vừa lớn, nhưng cảm giác da rất mỏng lại dính dính, trên người nữ nhân không có bộ phận nào có cảm giác như vậy cả.
"Vâng...có զυ@_п 𝖍_ệ...điện hạ là...nam nhân... của thần nữ!" Thiệu Tình thật sự không thể tìm ra được từ ngữ để định nghĩa զ𝖚𝒶_𝐧 𝐡_ệ của hai người, cuối cùng dùng hai từ "nam nhân" để kết luận. Lận Chước lại vô cùng hài lòng với đáp án này, hắn buông tay nàng ra.
Lận Chước cầm cái gối lót ở dưới hông nàng, sau đó mở rộng hai chân nàng ra, tiếp đó đỡ cây gậy hung hãn của mình cắ_ɱ 𝐯_à_⭕ đến nơi sâu nhất, cứ vậy thọc vào 𝓇ú.🌴 ⓡ.𝒶.
Từ góc độ của Thiệu, khi hắn đ-â-Ⓜ️ ѵà-0 nàng có thể loáng thoáng nhìn thấy đồ vật thô dài ra vào bên dưới nàng, còn ở góc độ của Lận Chước, hình ảnh 🅓-â-Ⓜ️ mĩ bày biện ra trước mắt.
Âm hộ đầy đặn kia bị hắn chiếm đoạt, dương v*t to lớn căng tiểu huyệt ra theo hình dạng của nó, hai cánh hoa cũng bị hắn chèn ép đến biến dạng, cánh bướm đáng thương buộc ngậm lấy thân gậy hung ác kia.
"Ha.... a..." Thiệu Tình bất chấp thẹn thùng mà г·ê·п r·ỉ, trong cơ thể nàng như có ngọn lửa đang bùng cháy, ngọn lửa này chỉ có Lận Chước mới có thể dập tắt được.
Bạch...bạch...âm thanh 𝖙·𝒽â·п ✝️·♓·ể va chạm nhau vang lên dữ dội quanh quẩn trong màn giường, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng 🌴·𝖍·ở 𝐝ố·𝐜 của hai người.
Lận Chước vốn định kéo nàng trầm luân, nào ngờ hắn mới là người lún nào vũng lầy, đêm nay hắn chẳng những ở lại tẩm điện, còn hết lần này đến lần khác rót ✞.i.ռ.𝖍 𝐝.ị𝐜.ⓗ vào trong nàng.
Cuối cùng, nhìn gương mặt yên bình đang say giấc nồng của nàng, hắn sai cung nhân đem đổ thuốc tránh thai đi.
Hắn không muốn đối mặt với suy nghĩ chân thật nhất trong lòng mình cho nên hắn giao hết thảy mọi chuyện cho trời xanh.
Từ khi Thiệu Tình dọn vào Đông điện thờ phụ, đêm nào Lận Chước cũng ngủ lại ở đây, không còn ngủ ở chủ điện nữa.
Lận Chước sủng ái Thiệu Tình, dường như mọi người ở Đông Cung đều biết.
← Ch. 041 | Ch. 043 → |