Đại Quân chết
← Ch.273 | Ch.275 → |
Tất cả các tiểu thư đi đến bên ngoài lều trại Quách gia, Bùi Bảo Nhi vô cùng nóng vội, dẫn đầu mọi người tiến về phía trước. Các tiểu thư đi phía sau, trên mặt lộ ra ba phần kinh ngạc, có hai người khe khẽ nói nhỏ với nhau: "Ai, ngươi xem Bùi Bảo Nhi kia, cũng giống như chúng đều quan tâm tới Quách tiểu thư, thực là một tấm chân tình."
Một người lại cười lạnh nói: "Đúng vậy, tình cảnh này thật sự rất kỳ quái, trước kia Quách gia cùng Bùi gia luôn ở thế đối lập, nàng lại vẫn có thể quan tâm tới Quách Gia, làm cho mọi người cảm thấy trong lòng có chút hoài nghi."
Vương tiểu thư phủ Đại Lý tự đang đứng bên cạnh mỉm cười nói: "Chồn cúng tế gà, đến cùng là có mục đích gì, chỉ sợ chỉ có bản thân Bùi tiểu thư mới biết thôi."
Vừa nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nở nụ cười, các nàng cũng biết Bùi Bảo Nhi không hề có hảo tâm, mọi người đều có chung một suy nghĩ, càng là biết rõ Bùi Quách hai nhà trở mặt, càng là muốn biết vì sao Bùi Bảo Nhi muốn đến lều trại Quách gia thăm hỏi Quách Gia, quả thực là có trò hay để xem. Bùi Bảo Nhi trong lòng mừng thầm, dĩ nhiên muốn đến nhìn xem, Quách Gia kia tự cho mình là nổi bật, tự cho mình là thanh cao, đương nhiên sẽ không dễ dàng mà tha cho nàng.
Tỳ nữ trước cửa ngăn cản các nàng không cho vào, Bùi Bảo Nhi cười lạnh đi qua, chỉ thấy một nha đầu bình thường trong phủ Quách gia, không thấy Triệu Nguyệt đâu cả. Nàng không khỏi cười lạnh một tiếng, từ lúc mới bắt đầu dựng trại đến giờ, bên người Lí Vị Ương đã luôn có tỳ nữ thân cận Triệu Nguyệt không rời nàng nửa bước, ngay cả lúc nàng nghỉ ngơi, Triệu Nguyệt cũng đều chờ đợi bên ngoài lều trại. Nếu muốn tìm Lý Vị Ương phải đi qua tất cả các nàng, điều đó vô cùng phiền toái, chỉ cần thấy nha đầu bên hông đeo nhuyễn kiếm kia, nàng cũng không dám đến gần rồi. Hiện thời Triệu Nguyệt không đứng gác trước lều trại Quách gia, điều này nói lên cái gì đây? Chứng minh bản thân đã đoán đúng, Lí Vị Ương căn bản không ở trong lều trại!
Bùi Bảo Nhi trong lòng cười lạnh, chủ động tiến lên nói: "Chúng ta đến thăm Quách tiểu thư, nghe nói nàng thân thể không khoẻ, cảm nhiễm phong hàn, đúng thật là như vậy chăng?" Tỳ nữ kia sửng sốt, lập tức theo bản năng nhìn vào trong lều trại, nói: "Chuyện này... đúng thực là như thế, tiểu thư nhà nô tỳ thân thể không khoẻ, chỉ sợ không thể tiếp kiến các vị."
Bùi Bảo Nhi trên mặt sớm hiện ra một tia đắc ý, nàng bất giác nở nụ cười, tươi cười kia khác hẳn với những ngày tối tăm gần đây, trở nên vô cùng sáng sủa, bộ dáng phảng phất như đầy quan tâm đối với Lí Vị Ương, ngữ khí cũng thập phần ôn nhu: "Chúng ta đều là bằng hữu của Quách tiểu thư, đã nàng nhiễm phong hàn, đến thăm hỏi nàng cũng là hợp tình hợp lý."
Bên cạnh, các tiểu thư lẳng lặng đứng nhìn, trên mặt đều lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, sự việc này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng cổ quái, Bùi Bảo Nhi biểu hiện ra đều là nhiệt tình, mà tỳ nữ kia lại co rúm sợ sệt, trong này nhất định có sự khác thường, trong lều trại Quách gia này chẳng lẽ thực có cái gì không đúng sao? Thậm chí có người ác ý còn đoán, chẳng lẽ Quách gia tiểu thư lại che dấu nam nhân trong này!
Vương tiểu thư cười khanh khách đi lên phía trước, cười nói với tỳ nữ kia: "Ngươi vào bẩm báo với tiểu thư nhà ngươi, nói chúng ta cùng nhau đến thăm nàng, nếu là phong hàn cũng không có gì phải sợ, chỗ ta có một hộp thuốc trị phong hàn rất tốt, chờ ta trở về liền đem đến đây, ta tin Quách tiểu thư rất nhanh sẽ khang phục." Các tiểu thư bên cạnh nghe được Vương tiểu thư nói như vậy, đều ào ào đi lên phía trước, muốn ép tỳ nữ kia phải bước vào trong lều trại thông báo cho Lí Vị Ương.
Tỳ nữ chậm chạp không hề có ý định làm theo, nói: "Nhưng tiểu thư đã phân phó xuống dưới, mặc kệ là ai đều không được quấy rầy, còn nữa, sợ là sẽ lây bệnh sang cho các vị..."
Bùi Bảo Nhi trên mặt hiện ra một tia cười lạnh, ánh mắt mang theo hàn ý: "Chúng ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?! Đến cùng là tiểu thư nhà các ngươi phân phó không cho phép quấy rầy, hay là nàng lúc này căn bản không có ở bên trong lều trại?"
Lời vừa nói ra, mọi người sắc mặt đều thay đổi. Mới sáng tinh mơ, Lí Vị Ương đã không ở trong lều trại, thì cơ thể ở nơi nào đây? Tỳ nữ kia sắc mặt trắng bệch, không khỏi tức giận nói: "Bùi tiểu thư đây là có ý gì, tiểu thư nhà chúng ta không ở trong lều trại, thì có khả năng ở chỗ nào đây?"
Đôi mắt đẹp của Bùi Bảo Nhi đảo nhìn xung quanh, trong miệng bật cười nói: "Đúng vậy, hiện tại còn chưa tới giờ đưa cơm..." Nàng nói nói tới đây, liếc mắt nhìn các tiểu thư khác một cái, từ lúc đến thảo nguyên, đồ ăn của mọi người đều là thống nhất cung ứng, đương nhiên các gia tộc đều phải trợ cấp, đồng hội cung cấp căn cứ vào đó mà phân chia đồ ăn khác nhau cho mỗi gia tộc." Lí Vị Ương có khả năng chạy tới nơi nào đây? Chuyện này bất luận như thế nào cũng không hợp quy củ!" Nàng lạnh lùng cười, tiếp tục nói: "Ta nghĩ, không phải buổi sáng sớm nàng mới rời đi, mà là từ đêm qua căn bản đã không trở về lều trại! Muốn chứng thực cũng không khó, ngươi cho chúng ta vào đi, nhìn xem trên giường có người đang nằm ngủ hay không. Ồ, đương nhiên nếu ngươi không chịu, chúng ta cũng không ngại sẽ chờ ở bên ngoài một chút, đợi đến lúc tiểu thư nhà ngươi trở về, việc ở bên ngoài ngây người một đêm, cùng với việc ngủ trong lều trại một đêm, đó là hai việc hoàn toàn khác nhau, sợ sương sớm đều đã làm ướt quần áo trên người!"
Nàng nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười ác ý, Vương tiểu thư bên cạnh cùng những người khác liếc nhau, trong mắt đều thấy được sự khiếp sợ, Lí Vị Ương không ở trong lều trại, mà ở bên ngoài một đêm, điều này thì nói lên được cái gì? Phải biết rằng Tề Quốc Công phủ có tiếng gia giáo nghiêm khắc, thế nhưng tiểu thư Quách phủ ở bên ngoài một đêm chưa về, loại chuyện này nếu là truyền ra ngoài, thanh danh của Quách Gia sẽ bị sụp đổ, tiếp theo cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ gia phong cùng danh dự của gia tộc, người Quách gia cũng sẽ không thể ngẩng đầu lên...
Trên mặt Vương tiểu thư hiện ra ba phần do dự, nàng sớm biết Bùi Bảo Nhi sáng tinh mơ tới tìm Quách Gia là không có ý tốt, lại thầm nghĩ mình chỉ làm quần chúng, căn bản không muốn bị liên lụy vào chuyện này. Nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, hòa vào mọi người đứng đó, Lương tiểu thư bên cạnh tương đối nhát gan, mở miệng nói: " Quách tiểu thư đã không có ở đây, chúng ta buổi chiều lại đến thăm nàng."
Nàng nói như vậy, liền có hai ba người phụ họa, Bùi Bảo Nhi nhìn các nàng cũng là cười lạnh một tiếng nói: "Chư vị tiểu thư lại nhát gan như thế, đều nói Quách gia bọn họ quyền cao thế đại, gia tộc các ngươi cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, thế nào lại lộ ra một bộ dáng sợ sệt như vậy? Chúng ta bất quá là quang minh chính đại đến bái phỏng, cũng không phải làm chuyện gì sai, chẳng lẽ còn muốn chúng ta trốn tránh nàng?"
Nàng nói vừa xong, liền đẩy nha đầu kia ra, xông thẳng vào lều trại, các tiểu thư khác thấy nàng vô lễ như thế, đều có chút chần chừ, không biết nên làm thế nào mới tốt. Vương tiểu thư liếc mắt nhìn mọi người một cái, không khỏi hạ quyết tâm nói: "Đã cùng nhau đến đây rồi, chúng ta vào đi thôi!"
Các nàng đều đi đến cửa, nếu không đi vào, ngược lại có vẻ trong lòng có quỷ. Chuyện này đều là Bùi Bảo Nhi gây ra, các nàng bất quá chỉ là quần chúng, xem xong náo nhiệt thì đi, thêm chút trà dư tửu hậu làm đề tài câu chuyện mà thôi, lại có cái gì không tốt đây, nói xong nàng cũng theo Bùi Bảo Nhi tiến vào, các tiểu thư khác liếc nhau, cũng nối đuôi nhau mà vào.
Vương tiểu thư vừa mới bước nhanh vào, không có phòng bị, đột ngột bị dừng lại đập mặt vào lưng Bùi Bảo Nhi, nàng không khỏi tức giận nói: "Ngươi làm gì ở cửa đây?"
Bùi Bảo Nhi không hề động đậy, hoàn toàn ngây ngốc đứng ở trước cửa, nha đầu từ bên ngoài lều trại vội vàng chạy vào trong nói: "Ai nha, đều là do các tiểu thư cả, tiểu thư nhà nô tỳ thân thể không khoẻ, không tiện tiếp khách."
Trong lều trại, cảnh tượng mới nhìn thấy làm tất cả mọi người ngây dại, sau bức màn lụa trùng trùng, một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại, nửa nằm nửa ngồi ở trên giường, trên người đắp chiếc chăn thật dày, một bàn tay giơ ra, thái y đang chẩn trị cho nàng. Nữ nhân có khuôn mặt thanh thoát, con ngươi tối đen, thân hình mảnh khảnh, tuy rằng cách một tấm màn nhưng cũng có thể rõ mặt, không phải Lí Vị Ương thì là ai đây?
Bùi Bảo Nhi sửng sốt, lập tức bật thốt lên nói: "Ngươi! Ngươi sao lại ở bên trong lều được!"
Thái y thấy nhiều tiểu thư trang điểm xinh đẹp như vậy đến, một loạt mùi hương sộc vào trong mũi, vội vàng lui sang một bên.
Lí Vị Ương chậm rãi xốc màn lên, lộ ra một đôi con ngươi tối đen. Nàng nhìn mọi người, lộ ra vẻ mặt cười như không cười: "Đến chỗ ta thật sớm, Bùi tiểu thư thực sự đang muốn làm cái gì đây? Ta không ở trong lều trại, thì nên ở nơi nào?"
Bùi Bảo Nhi nhìn vẻ mặt Lí Vị Ương, không khỏi nhớ tới ngày đó buổi tối người thân của nàng bị giết hại. Nàng đột nhiên lui về phía sau một bước, một bước trùng trùng dẫm nát hoa văn thêu trên giày của Vương tiểu thư, Vương tiểu thư muốn kêu thành tiếng, nhưng sợ mất thể diện nên chỉ có thể nhịn xuống, không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Bùi Bảo Nhi.
Bùi Bảo Nhi lại cố tình không xin lỗi, nàng trừng mắt Lí Vị Ương, tròng mắt như muốn rơi xuống. Nàng thật không ngờ Lí Vị Ương thật sự ở trong lều trại, lại nghe thấy đối phương cười nhẹ nói: "Chư vị tiểu thư cũng cùng nhau đến thăm ta sao, xem ra này trên thảo nguyên thực không có gì bí mật, ta bất quá là ngày hôm qua cảm nhiễm phong hàn, thức dậy muộn một chút, khiến cho mọi người lo lắng như thế, Gia nhi trong lòng thật sự là băn khoăn." Nàng vừa nói, một bên phân phó Triệu Nguyệt bên cạnh: "Ngươi đi lấy ghế, mời các tiểu thư ngồi xuống nói chuyện đi."
Triệu Nguyệt nhìn các vị tiểu thư này, ánh mắt lạnh như băng, nàng mở miệng nói: "Tiểu thư, thái y đã nói, người cần tĩnh dưỡng, những người này lại vội vàng chạy vào, thật sự rất không ổn. Nếu để các nàng ngồi trong này, chẳng phải là quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi sao?"
Lí Vị Ương sắc mặt ửng hồng, thanh âm khàn khàn, tóc mây khẽ buông lỏng, thoạt nhìn thật sự mang bộ dáng đang có bệnh. Vương tiểu thư nghe Triệu Nguyệt nói như thế, mặt ửng hồng lên, đôi hoa tai san hô đeo bên tai lay động, cười đến cực nhu hòa nói: "Không cần, không cần! Ta chỉ đến thăm ngươi, ta sẽ trở về cho người mang một hộp thuốc đến, mong ngươi sớm được bình phục, chúng ta cũng phải đi rồi."
Bên cạnh, liền lập tức có người phụ họa nói: "Đúng vậy, chúng ta cần phải đi, cũng đến giờ đưa đồ ăn rồi, chúng ta sẽ quay lại đến thăm Quách tiểu thư sau!"
Nói xong, một đám oanh oanh yến yến bước nhanh ra khỏi lều trại, như là phía sau có quỷ đuổi theo vậy. Duy nhất có một người còn sững sờ đứng tại chỗ, là Bùi Bảo Nhi. Lí Vị Ương ánh mắt tối đen, nhìn lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Bùi Bảo Nhi, tươi cười dẫn theo một tia châm chọc lạnh nhạt: "Bùi tiểu thư, cố tình đến nơi này làm khách sao?"
Bùi Bảo Nhi liếc mắt nhìn chung quanh một lượt, chỉ cảm thấy toàn bộ lều trại có một loại âm khí bức người, còn có Triệu Nguyệt nắm trong tay nhuyễn kiếm, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi. Nàng chỉ cảm thấy da đầu run lên, lại không dám nói nhiều, xoay người cũng nhanh bước ra ngoài.
Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, nói với thái y bên cạnh: "Lương thái y, chuyện hôm nay đa tạ ông." Lương thái y gật gật đầu, mỉm cười nói: "Tiểu thư thật sự bị phong hàn, hơn nữa là phong hàn nhập thể, bệnh tình không được khinh suất, theo ta thấy hai ngày này nên nằm trên giường tĩnh dưỡng mới thỏa đáng."
Lí Vị Ương gật gật đầu, nói với Triệu Nguyệt: "Đưa thái y đi ra ngoài đi." Triệu Nguyệt khom người vâng lệnh, sau đó tiễn Lương thái y ra ngoài.
Lí Vị Ương khẽ thở dài một hơi, lại thấy sau bình phong bên cạnh, hiện ra thân ảnh Quách Trừng, Quách Trừng mỉm cười nói: "Hôm nay thật đúng là một hồi sợ bóng sợ gió, rất mạo hiểm."
Lí Vị Ương nhìn hắn, mỉm cười nói: "Có người quen thuộc địa hình thảo nguyên hỗ trợ, muội mới cố gắng trở về được trước hừng đông, việc này đều phải đa tạ A Lệ công chúa." Người Quách gia cũng thật thông minh, Lí Vị Ương vừa mới tiến vào lều trại đã dàn xếp ổn thỏa, lập tức mời thái y tới chẩn trị cho nàng, cũng không nói là bệnh gì to tát, chỉ nói là cảm nhiễm phong hàn.
Quách Trừng nở nụ cười, hắn nhìn về phía Lí Vị Ương nói: "Ta sẽ gặp A lệ công chúa để cảm ơn nàng, nhưng ta nghĩ, hiện tại nàng có lẽ không có tâm tình nghe chúng ta nói chuyện."
Lí Vị Ương nghe đến đó, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc nói: "Sao vừa rồi muội không thấy Tứ ca Ngũ ca đến, bọn họ đi nơi nào?"
Quách Trừng mỉm cười, thanh âm sang sảng nói: " Ngũ ca muội đương nhiên là đi hồi bẩm phụ thân, bằng không liên lụy phụ thân lo lắng sẽ không tốt lắm. Về phần Quách Đôn thì..." Nói tới đây, hắn đột nhiên nhìn muội muội cười cười, Lí Vị Ương thấy hắn vẻ mặt khác thường, không khỏi truy vấn nói: "Tứ ca như thế nào?" Nàng tuy rằng hỏi như vậy, nhưng trong lòng lại biết nhất định phát sinh sự tình gì.
Quả nhiên liền nghe thấy Quách Trừng cười to, nói: "Đêm qua A Lệ công chúa vì tìm kiếm muội, dẫn theo hộ vệ đi ra ngoài, lại không cẩn thận bị ngã xuống từ trên lưng ngựa, mắt cá chân bị thương, cuối cùng là Tứ ca muội đem nàng cùng ngồi trên lưng một con ngựa. Hắn đang ở trong lều trại của A Lệ công chúa, vu y thảo nguyên đang xem xét thương thế của nàng."
Lí Vị Ương sửng sốt, đã thấy Quách Trừng nhìn nàng cười đến tề mi lộng nhãn, nàng tâm niệm vừa chuyển, không khỏi mở miệng nói: "Xem ra tứ ca thật sự thích A Lệ công chúa, từ trước cho tới bây giờ, không thấy tứ ca đối đãi với cô nương nào ân cần như vậy."
Quách Trừng cười cười, nói: " Tứ ca muội rất thích cuộc sống du mục, ngày đó thấy A Lệ công chúa khiêu vũ, ánh mắt hắn liền nhìn nàng chằm chằm, ta thấy tính cách hắn sang sảng, rất xứng đôi với A Lệ công chúa."
Lí Vị Ương nghĩ nghĩ, lại nhẹ nhàng thở dài nói: "Nhưng người A Lệ công chúa vừa ý lại là Tĩnh Vương điện hạ, nếu không phải như thế thì đây thực sự là một mối nhân duyên tốt."
Lúc này không cần lo lắng tranh cãi lợi ích quốc gia, thanh niên nam nữ tình đầu ý hợp, đây cũng là lẽ thường tình, nếu như A Lệ công chúa có thể quay đầu thích Quách Đôn, thì đây thật sự là chuyện tốt đẹp, dù sao nếu so sánh giữa Tề Quốc Công phủ cùng Tĩnh Vương phủ, vẫn có thể xem là một lựa chọn tốt. Gả cho Tĩnh Vương tương đương gả cho một cái đại phiền toái, nhưng nếu gả cho Quách Đôn... Lí Vị Ương nghĩ đến Tề Quốc Công Quách Tố đối đãi như thế nào với Quách phu nhân, liền có thể tưởng tượng cuộc sống của A Lệ công chúa về sau nhất định sẽ thập phần thích ý. Ít nhất nam tử Quách gia sẽ không nạp thiếp, trong phòng ngủ cũng không lưu giữ nha đầu, ở Đại Đô này không một ai làm được, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều thiên kim tiểu thư coi trọng mấy vị công tử Quách gia. Dù sao Quách gia quyền thế như mặt trời ban trưa, mà nhóm thiếu niên Quách gia cũng là anh tuấn dũng mãnh, văn võ song toàn, thật sự làm cho người ta phải động tâm. Trần Lưu công chúa cùng Quách phu nhân đều là người tâm địa lương thiện, hơn nữa rộng lượng sáng sủa, đối với con dâu cũng vô cùng thân mật, giống đại tẩu cùng nhị tẩu của nàng, vào cửa đã lâu như vậy, lại đều không sinh được con, nếu là gia tộc khác, chỉ sợ đã sớm để ở trong phòng vài nha đầu cùng thị thiếp, nhưng ở Quách phủ, cũng không từng đề cập đến, điều này cho thấy bọn họ đối với tử nữ thực sự là tôn trọng, chung tình.
Quan trong là, A Lệ công chúa có thể xoay chuyển tâm tư của nàng được hay không, đôi khi, hôn nhân không phải là yêu nhất, mà là thích hợp nhất, về điểm này, A Lệ công chúa còn là một tiểu cô nương như vậy, sợ sẽ chưa thực sự hiểu rõ. Lí Vị Ương nghĩ đến đây, lại khe khẽ thở dài một hơi, Quách Trừng thấy bộ dáng của nàng như vậy, kinh ngạc nói: "Muội thế nào mà ba ngày hai đầu than thở, nửa điểm cũng không hề giống tiểu cô nương ở độ tuổi này!"
Lí Vị Ương ý cười mỏng manh lại ấm áp vô cùng, nói: "Có lẽ muội tuổi đã rất lớn, chính là huynh không biết mà thôi." Quách Trừng liếc mắt lên lên xuống xuống đánh giá nàng một lượt, nói: "Hay là muội cải lão hoàn đồng, có thuật hồi xuân, cho nên thoạt nhìn mới giống tiểu cô nương mười tám mười chín tuổi, biện pháp này muội nên dạy lại cho ta, sau này ta cũng có thể vĩnh viễn giữ được dáng vẻ thanh xuân!"
Lí Vị Ương thấy hắn vui vẻ, mỉm cười, không nói chuyện nữa.
Quách Trừng không biết, kiếp trước nàng sống ba mươi bảy tuổi, sống lại cuộc đời này, nàng đang mười chín tuổi. Hai đời cộng tuổi lại, cũng không phải là một bà lão làn da nhăn nhăn, tóc mai như sương sao? Ngay cả bề ngoài tuổi trẻ, nhưng tâm tình nàng cũng đã như một lão bà. Cho nên nàng nói mình tuổi đã lớn, lời này thật đúng không là đùa. Nhưng tam ca trước mắt này, rõ ràng thấy là nàng đang nói giỡn. Đúng lúc này, tỳ nữ bên ngoài lại một lần bước nhanh tiến vào, sắc mặt hoảng loạn, thở hổn hển, Triệu Nguyệt nhìn nàng, không khỏi trách cứ nói: "Không phải bảo ngươi đứng gác ở cửa sao? Thế nào lại xông vào, có việc gì gấp?"
Nói còn chưa xong, Lí Vị Ương liền thấy một thân ảnh quen thuộc cùng tỳ nữ bên người nhanh chóng đi đến, tiến vào lều trại. Nàng không khỏi sửng sốt, lại thấy thân ảnh kia thoáng chốc đã đi tới, một tay bắt lấy nàng, ôm vào trong ngực. Cảm giác kia ấm áp, làm Lí Vị Ương trog phút chốc nói không ra lời, thật lâu sau, nàng hít sâu một hơi, mới nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, sao mẫu thân lại tới đây?"
Quách Trừng trên mặt cũng là một bộ dáng kinh ngạc, hắn nhìn Quách phu nhân, quả thực sửng sốt, nửa ngày mới nói được: "Đây là có chuyện gì, mẫu thân thế nào lại đến đây?"
Quách phu nhân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Sau khi các con xuất phát, ngày thứ ba ta liền lặng lẽ đi theo, phụ thân con lo lắng quá mức, sống chết cũng không cho ta đi cùng! Trên thảo nguyên này chẳng lẽ có mãnh thú nhảy ra định ăn thịt ta hay sao?"
Quách Trừng cười khổ, hắn nhìn Quách phu nhân đầy mặt bộ dáng phong sương, liền biết là mẫu thân ngày đêm không nghỉ, một đường tới đây, hắn vội vàng giải thích, nói: "Phụ thân đương nhiên là lo lắng cho thân thể của mẫu thân, mẫu thân cũng không phải không biết, gió trên thảo nguyên cực lớn, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch cũng nhiều, mẫu thân ở nơi này thật sự sợ là không ổn, cho nên hàng năm săn bắn, phụ thân đều muốn mẫu thân ở nhà, việc này hoàn toàn là vì muốn tốt cho mẫu thân."
Quách phu nhân sao lại không biết nỗi khổ tâm của trượng phu mình? Chẳng qua giờ phút này, bà sao có thể an tâm mà nghỉ ngơi ở nhà? Quách Gia là gốc rễ của bà, một ngày không nhìn thấy nữ nhi trong lòng bà liền hoảng thật sự, hơn nữa bà luôn nghĩ, ba đứa con trai của mình đều cẩu thả, chỉ sợ không thể chăm sóc thật tốt cho nữ nhi, nếu ở trên thảo nguyên phát sinh sự tình gì, bảo bà nên làm thế nào cho phải. Cho nên bà thúc ngựa không dừng vó, lặng lẽ theo đuôi mà đến. Vừa đến nơi dừng lại ở cửa, lại nghe thấy kia tỳ nữ nói cái gì tiểu thư nhiễm phong hàn. Cho nên, bà khẩn cấp chạy vào, ôm cổ Lí Vị Ương, tả hữu xem xét một phen, lại sờ sờ cái trán của nàng, nói: "Là hơi bị sốt, Quách Trừng, ta dặn con phải chăm sóc muội muội cho tốt, thế nào có mỗi việc này cũng làm không xong?"
Lí Vị Ương nghe thấy Quách phu nhân nói vậy, trênngười từng đợt từng đợt truyền đến rung động, trên người mẫu thân có một mùi hươngđộc đáo, làm lòng nàng an định xuống. Nàng mỉm cười nói: "Ngày hôm qua, lúc hiến tế đột nhiên có một trận mưa lớn, Gia nhi không cẩn thận bị ướt, nên mới bị cảm lạnh mà thôi, đây là bệnh nhẹ, mẫu thân không cần phải lo lắng, nghỉ ngơi hai ngày sau sẽ khỏe lại."
Nàng vừa mới dứt lời, lại nhẹ giọng ho khan, nhìnthấy Quách phu nhân lo lắng bất an, vội vàng đè nén xuống. Quách phu nhân đaulòng nhìn nàng nói: "Thật là đứa nhỏ khờ, mẫu thân không ở bên cạnh con, con liền sinh bệnh, bây giờ đã có mẫu thân ở đây, vậy là tốt rồi!"
Lúc này, lại nghe thấy một giọng nói:"Tương Lan, nàng đã chạy tới đây, cũng không báo cho ta một tiếng, là muốnhù chết ta sao!"
Thanh âm này làm thân thể Quách phu nhân chấnđộng, lập tức có chút chột dạ quay đầu, nhìn thấy chính là trượng phu của mình, Tề Quốc Công Quách Tố. Tuy rằng Quách Trừng bọn họ muốn giấu diếm, nhưng QuáchTố sớm đoán được có chỗ không đúng, một hồi ép hỏi đã biết sự tình Lí Vị Ương mất tích, nhưng lúc hắn vừa muốn đi tìm thì thánh chỉ liền đến. Hoàng đế tìm hắncùng nhau chơi cờ, căn bản không có cách nào đi được. Muốn lặng lẽ rời đi, lạisợ Hoàng đế nhìn ra manh mối, chỉ có thể cố gắng ngồi ở nơi đó ba canh giờ, gấp gáp đến độ cả người đổ mồ hôi, sau đó Quách Trừng lặng lẽ đi vào báo tin tức, nói cho hắn Lí Vị Ương đã tìm được, hắn mới yên lòng.
Tề Quốc Công vừa trở về liền chạy đến đây thămnữ nhi, lại không ngờ rằng, vừa bước vào lều, đã nghe thấy giọng nói của Quáchphu nhân, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm, ngày hôm qua hắn vừa mới phái ngườitrở về, gửi một phong thư về nhà báo bình an, hôm nay người liền chạy tới, chẳng lẽ Quách phu nhân có cánh mà bay đến đây? Hắn nghĩ lại tất cả, liền hiểu ra duyên cớ, không khỏi trách nói: "Nàng thân thể vốn yếu ớt, lặn lội đường xa như vậy, tâm lực hết sức mệt nhọc, nàng là không muốn sống nữa sao?"
Quách phu nhân giận, liếc mắt nhìn hắn một cáinói: "Ta đã nói không có việc gì, là chàng cứng rắn không cần ta đến, hai năm nay sức khỏe của ta đã tốt hơn nhiều, chàng không cho ta nhìn thấy Gia nhi, cũng không cho ta đi cùng, trong lòng ta mới là bất an!" Nói xong bà đột nhiên nhớ tới hai con trai, không khỏi hỏi: "Hai tiểu tử kia đâu? Không xảy ra chuyện gì đấy chứ?." Quách phu nhân thấy, là săn bắn nhưng đao kiếm không có mắt, ba đứa con trai này cũng là bảo bối trong lòng bà, bất luận nhưthế nào cũng không thể thiếu, bà chưa nhìn thấy mặt hai người con trai kia, đương nhiên sẽ có điểm lo lắng.
Quách Trừng vội vàng muốn mở miệng giải thích, đã thấy Quách Đạo khẽ mỉm cười tiến vào lều trại. Hắn bước nhanh tiến lên, lớntiếng nói: "Đạo nhi thỉnh an mẫu thân."
Quách phu nhân cười cười, nói: "Tứ ca conđâu?"
Quách Đạo ngẩn người, lập tức nhìn về phía Quách Trừng, Quách Trừng nhìn về phía muội muội chớp mắt vài cái, Quách Đạo lậptức tỉnh ngộ nói: "Tứ ca hiện tại hẳn là đang canh giữ bên ngoài lều trại A Lệ công chúa."
Quách phu nhân sửng sốt, lập tức có chút giật mình nói: "A Lệ công chúa? Nữ nhân trên thảo nguyên?" Bà nói như vậy, trên mặt liền lộ ra vài phần không vui, bà quay đầu nói với Tề Quốc Công: "Chàng sớm biết Quách Đôn sẽ thích cô nương trên thảo nguyên, vì sao không sớm nói với ta? Nếu chọn con dâu, cũng không tới lượt ta sao?"
Tề Quốc Công bật cười nói: "Mọi chuyện đều chưa rõ ràng, nàng cần gì phải gấp gáp? A Lệ công chúa có thể thích lão Tứ hay không, chuyện này còn chưa biết." Kỳ thực, hắn không đồng ý loại hôn sự này, chỉ sợ sẽ mang đến rất nhiều phiền toái cho Quách gia, nhưng nếu lão Tứ thậtsự thích A Lệ công chúa, cũng không còn cách nào khác...
Quách phu nhân nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu nói:"Quên đi, không xem cũng tốt, nàng dâu nhà chúng ta hẳn là phải có tri thức, hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành, có khả năng trấn an được tính tình táo bạo của Quách Đôn. Nếu là cưới cô nương trên thảo nguyên, tính tình phóng khoáng lại không theo khuôn phép, sợ hai người cả ngày muốn điên cùng nhau, đều suốt ngày ở bên ngoài." Bà nói như vậy, lại nghe thấy Lí Vị Ương nở nụ cười, Quách phu nhân nhìn Lí Vị Ương, kỳ quái nói: " Nha đầu ngốc này, con cười cái đây!"
Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Mẫu thân, rất nhiều chuyện lo cũng không được, ngay cả mẫu thân không đồng ý, nhưng nếu là tứ ca thích, mẫu thân có thể có biện pháp gì để ngăn cản đây? Huống hồ, A Lệ công chúa là cô nương trên thảo nguyên nhiệt tình sáng sủa, hào phóng có lễ, mẫu thân nhìn thấy nàng chắc chắn cũng sẽ thích."
Quách phu nhân nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Con nói cũng đúng, tiểu tử kia so thích ai cũng được, cứ thuận theo tự nhiênđi!"
Tề Quốc Công liếc mắt nhìn thê tử một cái, quan tâm nói: "Săn bắn còn mười lăm ngày nữa mới kết thúc, nàng là muốn ngây ngốc ở trong này đến hết mười lăm ngày sao?"
Quách phu nhân nghe được hắn những lời này, mở to hai mắt nhìn nói: "Chàng nói câu này là có ý gì, muốn đuổi ta đi sao?"
Tề Quốc Công đương nhiên không phải có ý này, nhưng nơi này bão cát quá lớn, hoàn cảnh sống không tốt, thái y đã sớm nói qua, thân thể Quách phu nhân không thể chịu kham khổ, nếu để bà sống trong hoàn cảnh này, vô cùng có khả năng sẽ vứt bỏ tính mạng, hắn không đồng ý mạo hiểm như vậy, liền mở miệng nói: "Ta sẽ bẩm báo với bệ hạ, tự mình đưa nàng trở về."
Quách phu nhân không khỏi tức giận nói: "Ta mới đến nơi đây chàng đã đuổi ta đi, có đạo lý nào như vậy, ta mặc kệ! Ta không đi." Nói xong bà đặt mông xuống ngồi trên sạp của Lí Vị Ương. Quách Tố nhìn bà, khó xử nói: "Nàng không có trong danh sách những người đi theo lần này, để bệ hạ biết được, còn ra cái dạng gì!"
Quách phu nhân nghe thấy thế, có chút tức giận, đứng lên nói: "Tốt lắm, hành lý của ta vừa mới đặt xuống, ta sẽ đi sửa sang lại, lập tức đi ngay, bất quá cũng không cần chàng đưa về!" Nói xong bà bước nhanh đi ra ngoài, bên cạnh Quách Trừng vội vàng khuyên nhủ, nói: "Mẫu thân, người vừa tới nên nghỉ ngơi một lúc, đến ngày mai trở về cũng không muộn, đến lúc đó chúng ta sẽ tự mình đưa mẫu thân trở về."
Quách phu nhân trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt mộtcái nói: " Mấy ngày nay ta ở lại Đại Đô luôn thấy phiền não, thời tiết vừa ấm áp, ta liền nghĩ sẽ đến thảo nguyên, ở lâu một thời gian, thăm thú phong tình nước khác! Nhưng phụ thân con lại nhẫn tâm như vậy, cứng rắn muốn đuổi ta đi, ta cần gì phải cầu xin hắn chứ?"
Nhìn Tề Quốc Công một mặt cười khổ, Quách Trừng bật cười nói: "Mẫu thân, phụ thân sở dĩ để người trở về, là vì lo lắng thân thể của người, huống chi..." Hắn nói còn chưa hết liền cùng Lí Vị Ương liếc nhau, hiện tại trên thảo nguyên lúc này đúng là xảy ra nhiều chuyện, thật sự không thích hợp để nữ tử như Quách phu nhân ở lại chỗ này. Nếu phát sinh nguy hiểm, bọn họ cũng không cứu kịp. Tề Quốc Công đối với phu nhân lại vô cùng tình cảm yêu thương, tất nhiên sẽ không chịu để bà phiêu lưu mạo hiểm, Quách phu nhân lại trừng mắt nhìn Quách Trừng, sau đó dặn dò Lí Vị Ương: "Mẫu thân đi rồi, Gia nhi, con phải bảo trọng thân thể! Quách Đạo, tam ca con làm không được việc, con phải chăm sóc tốt cho muội muội, ngàn vạn lần không để bệnh tình của muội muội con nặng thêm, bằng không sau này trở về ta sẽ không tha cho con."
Quách Đạo vội vàng nói: "Vâng, con đã biết."
Quách phu nhân gật gật đầu, lại dặn dò thêm:"Mỗi ngày đều gửi cho ta một phong thơ thì tốt rồi, ta phải biết được mọi động thái ở nơi này!"
Quách Đạo cười khổ nói: "Vâng, mẫu thân, con đã nhớ kỹ."
Quách phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Ta đi đây."Bà vừa mới đi đến giữa lều trại, lại quay đầu nói: "Quách Đạo, chuyện mẫu thân dặn dò con phải nhớ kỹ, nhớ mỗi ngày phải gửi cho mẫu thân một phong thơ!"
Quách Đạo dở khóc dở cười, khom người nói:"Con đã hiểu rõ, mẫu thân không cần lo lắng."
Tề Quốc Công nhìn Quách phu nhân đầy mặt tức giận, vội vàng nói: "Đừng có gấp gáp, ta đưa nàng trở về."
Quách phu nhân hừ lạnh một tiếng, không thèm đợi hắn, tự mình đi ra ngoài. Lí Vị Ương hơi mỉm cười, nhìn hành động của Quách phu nhân, không nói được lời nào. Tề Quốc Công vội vàng đuổi theo, Quách phu nhân đột nhiên dừng lại: "Không cho chàng đi cùng ta, tránh xa ta một chút, ta không muốn nhìn thấy chàng!"
Tề Quốc Công sửng sốt, không khỏi lộ ra vẻ mặt buồn rầu, hắn thật sự không còn cách nào dỗ được thê tử, liền quay đầu cầu cứu nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương ho khan một tiếng, làm bộ như không nhìn thấy. Quách phu nhân thấy không có người nào muốn giữ mình lại, không khỏi càng tức giận, lớn tiếng nói: "Ai nha, ta quả là không biết thức thời, e ngại ánh mắt người khác! Nếu ta không đi, có người sẽ đem bản tử đến đánh đuổi ta mất."
Tề Quốc Công cười khổ nói: "Phu nhân, nàngnói lời này, chẳng phải là đang nói ý ta sao?"
Quách phu nhân không để ý đến hắn, tự mình nói:"Thôi, chàng trở về đi, tự ta đi được rồi."
Tề Quốc Công rốt cục nhịn không được, cầm chặt tay áo bà nói: "Quên đi, quên đi, nàng hãy ở lại đây đi."
Quách phu nhân nhướng mày lên, thập phần tứcgiận nói: "Chàng kêu ta đi, ta phải bước đi, chàng nói ta ở lại, ta liền phải ở lại sao, ta là tỳ nữ bên cạnh chàng chắc, hay cũng là thuộc hạ của chàng?
Nhìn Tề Quốc Công đầy mặt dở khóc dở cười, Lí Vị Ương rốt cục cười nói: "Mẫu thân, phụ thân là thành tâm thành ý muốn mẫu thân ở lại. Huống chi Gia nhi còn đang bị bệnh, mẫu thân ở lại cùng Gia nhi không tốt sao?"
Quách phu nhân nhìn nữ nhi, trong lòng mềm nhũn, bỏ Tề Quốc Công ra, lại đi trở về, ngồi lại bên cạnh Lí Vị Ương nói: "Được, là ta nể mặt Gia nhi thôi." Rõ ràng là mượn cơ hội này mới lớn tiếng nói thế.
Tất cả mọi người cười rộ lên, Tề Quốc Công trong lòng lại suy nghĩ, cần phải mời theo thái y, thân thể phu nhân thật sự không được tốt lắm, để nàng ở lại nơi này nhất định phải dè dặt cẩn thận, ngàn vạn không thể một điểm sơ sẩy để nàng phát bệnh...
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy A Lệ công chúa khập khiễng đi đến. Lí Vị Ương nhìn thấy bộ dáng này của nàng, không khỏi có chút ngạc nhiên, A Lệ công chúa nhìn thấy trong lều trại đầy người, có chút kinh ngạc, lập tức cố nén lại, chỉ nói với Lí Vị Ương: "Quách tiểu thư, đêm qua ngươi có nhìn thấy Đại Quân của chúng ta không?"
Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nghĩ đến Nguyên Liệt đã từng nói, Đại Quân thảo nguyên ngày hôm qua cử người ám sát nàng, trên mặt không khỏi hơi hơi trầm xuống. Chẳng qua nàng là người ân oán rõ ràng, Đại Quân động thủ với nàng, nhưng A Lệ công chúa lại trợ giúp nàng, nếu không phải A Lệ phái người đến tìm kiếm nàng, Tĩnh Vương Nguyên Anh cũng sẽ không thể tìm được nàng nhanh như vậy. Nàng nghĩ nghĩ, liền mở miệng nói: "Chúng ta ngày hôm qua bị lạc đường trên thảo nguyên, cũng không gặp qua một người nào khác, thế nào, không thấy Đại Quân sao?"
Trên mặt A Lệ công chúa lộ ra một tia sốt ruột:"Đúng vậy, tam ca ta mới đến hôm qua, hắn nói đêm qua sau khi bắt đầu hiến tế, Đại Quân liền không thấy trở về, hỏi hộ vệ bên ngoài kim trướng cũng nói không biết, kết quả là đi nơi nào đây?"
Lí Vị Ương vẻ mặt biến đổi, nàng đột nhiên nghĩ đến, đêm qua mưa to gió lớn như vậy, chẳng lẽ Đại Quân thảo nguyên đã bị lạc đường? Có khả năng này sao? Không! Tuyệt không có khả năng này! Đại Quân vô cùng hiểu rõ hoàn cảnh trên thảo nguyên, người bình thường có lẽ sẽ chết ở nơi này, nhưng nơi này dù sao cũng là nhà của bọn họ! Lại làm sao có thể bởi vì một hồi mưa gió, lại mờ mịt biến mất trên thảo nguyên như vậy, nói thế nào đều nói không thông. Nàng liếc mắt nhìn A Lệ công chúa một cái, ánh mắt ngay sau đó nhìn trên người Quách Đôn vừa mới theo A Lệ công chúa cùng nhau vào cửa, mỉm cười nói: "Có lẽ Đại Quân có chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên mới trì hoãn, không vội vã trở về, công chúa không cần lo lắng."
Công chúa lắc lắc đầu nói: "Với thời tiết như ngày hôm qua, người trên thảo nguyên sẽ không đi ra ngoài, cha ta là một người cẩn thận, nếu có chuyện gì đại thể có thể phân phó người khác đi làm! Nếu không phải việc vô cùng quan trọng, cha ta sẽ không tự mình đi! Nhìn tình hình đêmqua, ta chỉ sợ phụ thân gặp nguy hiểm!" Nàng nói nói tới đây, ánh mắt lóe sáng, cũng mạnh mẽ xuất hiện ra lệ quang.
Lí Vị Ương thở dài một tiếng, Đại Quân dù sao cũng là phụ thân thân sinh của A Lệ công chúa, hơn nữa lại vô cùng sủng ái nàng, A Lệ lo lắng như vậy cũng hiểu được. Chẳng qua Lí Vị Ương đêm qua cũng là ốc còn không mang nổi mình ốc, căn bản không có biện pháp trả lời đối phương, kết quả Đại Quân đã đi nơi nào.
A Lệ càng ngày càng sốt ruột, bên cạnh Tề QuốcCông Quách Tố lại mở miệng nói: "Công chúa không cần sốt ruột, Đại Quân mất tích, việc này không phải là nhỏ, theo ta thấy, vẫn nên giao cho nhóm Hãn vương xử lý cho thỏa đáng!"
Trên mặt A Lệ công chúa lộ ra một tia hoảng loạn, nàng vội vàng mở miệng ngắt lời nói: "Không, không thể nói cho bọn họ biết được!"
Lí Vị Ương cùng Tề Quốc Công liếc nhau, Tề QuốcCông đã sớm hiểu rõ lo lắng của A Lệ công chúa, trầm ngâm một lát mới nói: "Không sai, nếu nói cho các Hãn vương, khả năng toàn bộ thảo nguyên đều sẽ có động tĩnh! Nhưng công chúa phải hiểu rõ, trên đời căn bản không thể giấu giếm được tin tức gì, việc Đại Quân mất tích rất nhanh sẽ truyền đến tai bọn họ, đến lúc đó, chỉ sợ so với việc chúng ta chủ động nói cho bọn họ còn muốn nghiêm trọng hơn! Công chúa, công chúa nên suy nghĩ chuyện này cho rõ ràng, Tam vương tử đã biết đến rồi, các vương tử khác cùng nhóm Hãn vương cũng sẽ biết, sớm nên chuẩn bị mới tốt."
Nghe xong lời Tề Quốc Công nói, A Lệ công chúa chỉ cảm thấy sự sợ hãi thật lớn bao trùm toàn thân, nàng thật khẩn trương, nếu Đại Quân xảy ra chuyện, đối với khắp thảo nguyên mà nói, không có người duy trì cục diện ổn định, chỉ sợ toàn bộ thảo nguyên đều sẽ lâm vào một hồi chém giết, nhóm Hãn vương thúc phụ của nàng, mỗi người đều có vương tử mà bọn họ duy trì, bọn họ rất nhanh sẽ bắt đầu tranh đoạt vị trí Đại Quân, ngay cả ai đó có thể đủ khả năng đột phá vòng vây lấy được thắng lợi, cũng phải trả giá cực kì đắt. Những chuyện khác A Lệ công chúa cũng không úy kỵ, nàng sợ hãi là, nếu quân đội thảonguyên vì thế mà suy yếu lực lượng, phụ vương nàng thật vất vả mới thu phục được mười bảy bộ lạc, chỉ sợ cũng muốn mượn cơ hội này gây khó dễ, cho nên hiện thời đúng là thời điểm quan trọng nhất...
Tề Quốc Công thở dài một tiếng: "Thật sự là loạn lạc thế gian." Hắn nói xong câu đó, liền nói với A Lệ công chúa: "Ta hiện tại phải đi bẩm báo bệ hạ, thỉnh bệ hạ điệu cấm quân đến, tạm thời duy trì giữ vững thế cục cân bằng, có Hoàng đế ở đây, ta nghĩ các Hãn vương này cũng sẽ không thể làm gì quá phận."
Trên mặt A Lệ công chúa toát ra cảm kích, trên thực tế, thảo nguyên phân tranh, hoàng tộc Việt Tây chắc chắn sẽ không tham dự, cái Hoàng đế muốn là kết quả cuối cùng. Nếu thảo nguyên tứ phân ngũ liệt, bọn họ chỉ sẽ càng thêm cao hứng, bởi vì lực lượng thảo nguyên đã bị suy yếu... nhưng nàng thật không ngờ, Tề Quốc Công lúc này lại nguyện ý mở miệng trợ giúp bọn họ. Ý kiến của hắn đối với Hoàng đế mà nói, rất có tác dụng trọng yếu, đối với thế cục trước mắt hiển nhiên là sẽ có trợ giúp. A Lệ công chúa cảm kích nói: "Đa tạ Tề Quốc Công."
A Lệ công chúa không hề chú ý tới, Quách phunhân bên cạnh luôn luôn mỉm cười nhìn về phía nàng, trong ánh mắt hàm chứa mộttia đánh giá thân mật.
Tề Quốc Công bất quá mỉm cười: "Chính là báođáp công chúa đã cứu nữ nhi của ta." Nói xong, hắn đã bước nhanh ra ngoài, trong lòng Lí Vị Ương cảm giác được một trận ấm áp, nàng dường như cảm thấy, Quách Tố là người biểu đạt cảm tình cảm không được tốt, sự quan tâm hắn dànhcho mấy người con cùng với người ngoài kỳ thực giống nhau, hắn hi vọng mỗi một người đều bình an, thậm chí còn cố gắng ẩn nhẫn, để duy trì toàn bộ gia tộc được anbình, người như vậy, hiển nhiên là đáng để kính trọng.
Lí Vị Ương nhịn không được, lại nhẹ nhàng hokhan một tiếng, Quách phu nhân vội vàng ghé mắt. Quách Trừng vội vàng nói:"Chúng ta không quấy rầy muội muội nghỉ ngơi nữa, có chuyện gì, chúng ta sẽđến lượng lượng với muội." Nói xong hắn nhìn về phía Quách Đôn, Quách Đônlập tức hiểu ý, nói với A Lệ công chúa: "Công chúa điện hạ, hiện thời cũng không thể làm gì, công chúa vẫn nên mau chóng trở về lều trại thôi. Nếu không sẽlàm cho sự việc lớn hơn nữa."
A Lệ gật gật đầu, nói với Lí Vị Ương: "Chờchúng ta bình ổn xong việc kia, ta lại đến thăm ngươi." Nói xong nàng đãxoay người, bước nhanh về phía cửa lều trại, đi ra ngoài, bởi vì một chân bịthương, cho nên tư thế kia thoạt nhìn thập phần cổ quái, nhưng nàng hiện tại cũngkhông còn tâm trạng để ý đến dáng vẻ của mình nữa.
Quách Đôn nhìn bóng lưng nàng, trên mặt lộ ramột tia thương tiếc, Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Tứ ca, huynh thật sự thíchA Lệ công chúa sao?" Quách Đôn quay đầu, trên mặt đỏ bừng, hắn mở miệngnói: "Muội không cần đem ta ra làm trò cười, ta không có! Ta chỉ cảm thấynàng thật kiên cường!"
Lí Vị Ương lắc lắc đầu nói: "A Lệ côngchúa đã từng biểu đạt cảm tình của mình với Tĩnh Vương điện hạ, điểm này huynhcũng không để ý sao?" Phải biết rằng, trong mắt giới quý tộc Việt Tây, cướimột nữ tử trong lòng đã có người mình thích, chỉ sợ Quách Đôn sẽ trở thành mộttrò cười.
Quách Đôn nhướng mày: "Gia nhi, muội cũng quá coi thường ta, nếu như ta là loại người này, căn bản sẽ không chạy theo A Lệ công chúa, nàng thích là việc của nàng, ta thích là việc của ta, nếu có một ngày nàng có thể chấp nhận ta, thì tự nhiên mới là tốt nhất, ngay cả không được, ta cũng sẽ không hối hận, chuyện này cùng những người khác thì có quan hệ gì!"
Lí Vị Ương mỉm cười: "Muội chỉ sợ có một ngày, tứ ca sẽ hối hận, dù sao, lời dèm pha của người khác cũng vô cùng đáng sợ."
Quách Đôn chau mày, tức giận nói: "Ta không sợ người khác nói hươu nói vượn, lời đồn đãi chuyện nhảm ta nghe được còn thiếu sao? A Lệ công chúa là cô nương kiên cường, muội muội, muội không cần thay ta lo lắng, ta biết mình đang làm cái gì."
Lí Vị Ương gật gật đầu, tươi cười thật bìnhtĩnh: "Chỉ hy vọng là như thế."
Quách phu nhân bị Lí Vị Ương cứng rắn ép đi nghỉ ngơi, sau đó Quách Đôn cùng Quách Trừng cũng lần lượt rời đi. Lí Vị Ương lại một mình suy nghĩ, Đại Quân thảo nguyên đã đi nơi nào? Chuyện này nhìn thế nào cũng cảm thấy kỳ quái, một quân chủ quen thuộc địa hình thảo nguyên, làm sao có thểvô duyên vô cớ mất tích được, hoặc là, lúc Đại Quân bố trí với bọn họ, đồng thời có người ngầm bày ra kế sách, kết quả ai mới là người chơi cờ đây? Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười cười, tươi cười kia thập phần u tĩnh, thoạt nhìn có vài phần thần bí, Triệu Nguyệt nhìn nàng, không khỏi lo lắng nói: "Tiểu thư, chuyện đã xảy ra ngày hôm qua..."
Lí Vị Ương quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt một cái, tươi cười ấm áp, nàng mở miệng nói: "Hiện tại mặc kệ là chuyện gì, cái chúng ta cần làm chính là lẳng lặng chờ đợi mà thôi."
Buổi chiều, A Lệ công chúa lại một lần đến lều trại của Lí Vị Ương, Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt của nàng, liền hiểu hết thảy. Nàng thở dài hỏi: "Có phải là chưa tìm được đúng không?."
A Lệ cắn chặt răng, ánh mắt nàng dừng ở trênkhuôn mặt của Lí Vị Ương, thật lâu không nói chuyện, suy nghĩ thời gian dài mới hồi đáp: "Không có."
Lí Vị Ương đoán trước tình hình bên trong, nàng thấp giọng nói, "Như vậy những người phái ra đi tìm đều đã trở lại sao?" Vẻ mặt A Lệ càng thêm khó chịu, nàng mở miệng nói: "Toàn bộ thảo nguyên đều đã tìm kiếm nhiều lần, tối hôm đó có người nói, nhìn thấy Đại Quân dẫn theo một đội ngũ bí mật đi ra ngoài, không biết kết quả là làm cái gì, những nơi chúng nghĩ Đại Quân sẽ đi qua, đều hết thảy tra xét một lần, nhưng một chút manh mối đều không có."
Tinh thần A Lệ thập phần suy sụp, phạm vi chung quanh trăm dặm, bọn họ đều đã tìm kiếm qua một lượt, có lẽ là vì đêm qua mưa to, nước mua đã rửa trôi sạch sẽ dấu vết vó ngựa, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Đại Quân rốt cục đã đi nơi nào, vì sao mọi người tìm không ra, ngay cả thi thể cũng không thấy?" Trong ánh mắt A Lệ công chúa dẫn theo một tầng lệ quang.
Lí Vị Ương mỉm cười: "Nếu không tìm được thi thể, vậy chứng minh Đại Quân thảo nguyên còn sống, có đúng hay không?"
Trên mặt A Lệ công chúa hiện ra một tia hi vọng, nàng nhìn Lí Vị Ương nói: "Nếu phụ thân ta còn sống, vì sao chúng ta lại không tìm thấy người? Rõ ràng phụ thân đã xuất động đội ngũ tinh nhuệ nhất..."
Lí Vị Ương yên lặng nhìn nàng, không trả lời, A Lệ công chúa trấn định một lát, mới quyết định chủ ý hỏi: "Ta đến là để hỏi ngươi, đêm qua người các ngươi gặp được là..." Nàng đã nghe Quách Đôn nói, Lí Vị Ương gặp phải tập kích, điều này làm cho nàng không tự chủ được, sinh ra liên tưởng...
Lời của nàng còn chưa nói hết, chỉ lẳng lặng nhìn Lí Vị Ương, ánh mắt trong suốt, là đang thăm dò thần thái nàng. Lí Vị Ương trong lòng nhẹ nhàng vừa động, nàng gật gật đầu nói: "Đêm qua chúng ta gặp phải tập kích, nhìn trang phục của đám người đó, đúng là dũng sĩ trên thảo nguyên. Ngươi vừa rồi nói đại quân dẫn theo một đội ngũ tinh nhuệ đi ra ngoài, lại không biết là làm cái gì, ta đoán chắc, người đêm qua tập kích chúng ta là do Đại Quân phái đi."
A Lệ công chúa sửng sốt, lập tức trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lí Vị Ương, nếu như Đại Quân thực sự phái người đi ám sát Quách tiểu thư cùng Húc Vương Nguyên Liệt, thì bọn họ chính là kẻ địch, không phải là bằng hữu. Nàng theo bản năng lui về phía sau một bước, Lí Vị Ương như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, cười nhẹ nói: "Đại Quân đối phó chúng ta, không phải vì cùng chúng ta có cừu oán, ta nghĩ hắn là vì đã thu nhận lễ vật của Bùi Hoàng Hậu nên mới làm như vậy. Nhưng ngươi yên tâm, đêm qua chúng ta cũng không nhìn thấy Đại Quân, cho nên hắn liền tính là mất tích, cùng với chúng ta cũng không có quan hệ gì. Ngươi phải biết rằng, chúng ta cùng lắm chỉ có mấy chục hộ vệ, bất luận như thế nào cũng không có khả năng giết sạch mấy ngàn dũng sĩ thảo nguyên, càng không có khả năng phá tan vòng vây lấy được tính mạng của Đại Quân. Cho nên việc này nhất định có chút kỳ quái, ngươi hẳn còn nhớ nơi đêm qua tìm được chúng ta, cứ theo con đường lớn đó mà trở về, có lẽ sẽ tìm được dấu vết để lại."
A Lệ công chúa thật lâu sau không nói gì, nàng nghĩ tới lễ vật trong lều trại phụ vương... Đại Quân nói qua, có một bảo kính thập phần tinh xảo muốn tặng cho mình, hiện tại nghĩ đến, tất nhiên là lễ vật Bùi Hậu đưa tới. Trên mặt nàng biểu lộ một tia áy náy, nhìn Lí Vị Ương nói: "Thực xin lỗi, ta thật không ngờ sự tình sẽ biến thành như vậy."
Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Mỗi chuyện khácnhau, chuyện này cùng công chúa điện hạ không có quan hệ, ngày hôm qua nếu không phải nhờ có công chúa, chúng ta cũng không thể thoát hiểm nhanh như vậy."
A Lệ công chúa gật gật đầu, cắn răng nói:"Cám ơn những lời ngươi đã nói với ta này đó, ta biết nên làm như thế nào." Nói xong nàng vừa muốn xoay người rời đi, lại đột nhiên thấy Triệu Nguyệt vội vàng tiến vào, vẻ mặt khó xử, Triệu Nguyệt nhìn Lí Vị Ương, lại nhìn đến A Lệ công chúa, vội vàng nói: "Tiểu thư, nô tì nghe nói, Đại Quân đã đã trở lại!"
A Lệ sửng sốt, lập tức lao nhanh ra khỏi lều trại, Lí Vị Ương nhìn về phía Triệu Nguyệt, trên mặt cười như không cười, nói: "Đại quân là bình an trở lại sao?" Triệu Nguyệt lắc lắc đầu, nhìn Lí Vị Ương, trong ánh mắt biểu lộ một tia ngưng trọng.
A Lệ công chúa vọt tới kim trướng, trước cửa là thủ vệ sâm nghiêm, nhóm Hãn vương sắc mặt lo âu, gấp gáp đến độ xung quanh hỗn loạn, mà mười mấy vương huynh của nàng, vẻ mặt cũng đều là một loại khẩn trương. Ba Thuật thấy nàng đến, vội vàng kéo nàng sang một bên nói: "Muội đã đi nơi nào, vừa rồi mọi người tìm muội khắp nơi."
A Lệ công chúa trên mặt trắng bệch, vội vàng kéo hắn nói: "Đại Quân thế nào, người vẫn bình an chứ?."
Ba Thuật lắc lắc đầu nói: "Hiện tại còn không biết tình hình, tựa hồ là..." Hắn mới nói một nửa, nhìn về phía A Lệ công chúa, trên mặt lại toát ra vẻ mặt do dự, như là không biết có nên nói tiếp hay không. A Lệ công chúa sốt ruột thúc giục nói: "Có cái gì không thể nói được đây, huynh nhanh nhanh nói với muội đi, đừng làm muội sốt ruột!"
Ba Thuật thở dài, nhìn khuôn mặt trẻ con của A Lệ công chúa, chậm rãi nói: "Lúc đó Đại Quân phái nhân mã đi, cơ hồ đều không bình an trở về, chỉ còn lại ba bốn thân vệ, hỏi cái gì cũng hỏi không ra, chỉ nói đêm qua mưa to một hồi không xác định được phương hướng, làm hại bọn họ xông vào giữa bầy sói dữ."
A Lệ công chúa ngớ ra, dường như là nói không ra lời: "Bầy sói? Huynh vừa rồi nói là, trong lúc vô ý xâm nhập vào giữa bầy sói sao! Đại Quân hiện tại đang bị thương phải không, nghiêm trọng lắm sao... ?" Nàng nói còn chưa nói hết, buông Ba Thuật ra, vội vàng xông vào kim trướng, đúng lúc này, vu y từ bên trong bước nhanh đi ra, tất cả mọi người khẩn trương nhìn về phía hắn. Vu y nhìn ánh mắt mọi người, thở dài một hơi nói: "Đại Quân bị sói vây quanh, hai cánh tay cùng một chân đều bị cắn đứt, ta đã dốc hết toàn lực, vẫn không có cách nào cứu được Đại Quân, thật sự có lỗi."
Nghe được hắn nói như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm thất kinh, A Lệ công chúa đột nhiên thất thanh khóc lớn lên, nàng thật không ngờ Đại Quân thảo nguyên dũng mãnh lại có ngày lâm vào giữa bầy sói. Nàng dường như cảm thấy, tất cả chuyện này đều là nhân quả tuần hoàn, nếu đêm qua đại quân không đi ám sát Lí Vị Ương cùng Húc Vương Nguyên Liệt, cứ tốt đẹp ở trong kim trướng, nhất định sẽ không gặp phải bầy sói, phải biết rằng, trên thảo nguyên loài động vật đáng sợ nhất chính là sói, không phải nói bản thân con sói có bao nhiêu sức lực mà đáng sợ, mà là vì sói luôn hợp thành từng bầy lớn, ngay cả dũng sĩ dũng mãnh nhất thảo nguyên cũng không có cách nào đối phó được nhiều con sói đáng sợ như vậy. Nhưng nghĩ kỹ, bên người Đại Quân mang theo vô số binh lính, hơn nữa bản thân hắn cũng là người vô cùng dũng mãnh và thông minh, là thợ săn giỏi nhất trên thảo nguyên, ngay cả không có cách nào tiêu diệt hết bầy sói, cũng không đến mức bị thương nặng mà chết, còn bị chết thê thảm như thế, cái này gọi là... A Lệ công chúa cơ hồ khóc không thành tiếng.
Đúng lúc này, nàng nghe thấy nhóm huynh trưởng phát động tranh chấp, nhị hoàng tử Ba Lỗ lớn tiếng nói: "Đại Quân đã mất, chúng ta nên lập tức lập một Đại Quân mới!"
Ba Thuật nghe nói thế, cũng là lạnh lùng cười: "Đại Quân vừa mới chết, thi cốt còn chưa lạnh, huynh liền khẩn cấp muốn tranh đoạt ngôi vị sao? Huynh thật đúng là một đứa con hiếu thuận!"
Ba Lỗ không khỏi tức giận nói: "Ngươi nói là có ý gì, chẳng lẽ ngươi không muốn làm Đại Quân sao?"
Ba Thuật cười lạnh một tiếng, hắn nhìn Ba Lỗ, ánh mắt lạnh như băng nói: "Đừng tưởng rằng huynh xếp thứ hai là có thể tranh đoạt vị trí Đại Quân, Đại Quân sớm đã nói qua, người muốn đích thân chọn lựa người thừa kế!"
Ba Lỗ giận tím mặt, lớn tiếng nói: "Nhưng phụ thân đã chết!"
Các vương tử khác trong ánh mắt đều là hiểm ác quang mang, nhóm Hãn vương bắt đầu nghị luận ào ào, thậm chí còn có người muốn rút đao ra, A Lệ công chúa nhìn thấy cục diện này, theo bản năng lui lại mấy bước, thậm chí cũng không dám liếc mắt nhìn về phía kim trướng lấy một cái, chạy nhanh ra ngoài. Nàng thật sự sợ hãi, nàng cơ hồ có thể ý thức được kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, không, nhất định phải tìm người đến ngăn cản! Nhất định phải ngăn lại!
Lúc này, Húc Vương Nguyên Liệt đang ở bên trong lều trại Lí Vị Ương, hắn ôn nhu nhìn về phía nàng cười nói: "Hiện thời, nói vậy toàn bộ thảo nguyên đã lâm vào một hồi náo động đi!" Lí Vị Ương nhìn hắn, bên trong ánh mắt dẫn theo một tia kinh ngạc: "Chàng nói Đại Quân thảo nguyên gặp phải bầy sói, việc này cùng chàng có quan hệ sao?"
Nguyên Liệt nhẹ nhàng lắc lắc đầu, trong con ngươi màu hổ phách mang theo một ánh sáng kỳ lạ, mở miệng nói: "Không, đêm qua ta còn không có tâm tư báo thù, Đại Quân sở dĩ gặp phải bầy sói, chuyện này hết thảy cùng ta không có quan hệ, người muốn hắn chết thật sự rất nhiều."
Lí Vị Ương kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt đối phương dẫn theo một tia đùa cợt, hoặc là thở dài. Nàng đột nhiên đã hiểu ra, Đại Quân thảo nguyên không phải chết trong tay bất kỳ kẻ nào, mà là chết vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nàng hơi nhíu mày, mở miệng nói: "Như vậy, là ai đã làm đây?"
Nguyên Liệt vén góc chăn cho nàng, nhàn nhạt cười, nói: "Đến cùng là ai làm, đều không có quan hệ gì đến chúng ta, quan trọng là Đại Quân đã chết."
Lí Vị Ương nhìn vào đôi con ngươi màu hổ phách của hắn, trong đó không có vui sướng khi người khác gặp họa, cũng không có hưng phấn sau khi báo thù, chỉ có châm chọc nhàn nhạt, ánh mặt trời buổi chiều từ bên ngoài chiếu sâu qua mành, chiếu trên gương mặt hắn, ánh mắt hắn có vẻ tinh lượng, phảng phất một chấm nhỏ trong đó, làm người ta nhìn cảm thấy mê say.
Nàng mỉm cười, nắm chặt tay Nguyên Liệt, đôi mắt thâm sâu tĩnh lặng giống như hồ nước, nhẹ nhàng mà nói: "Đúng vậy, sắp tới trên thảo nguyên hẳn là sẽ nổi lên một trận gió tanh mưa máu."
------ lời ngoài mặt ------
Trước tiên chúc mọi người tết âm lịch vui vẻ!Tâm tưởng sự thành! Xinh đẹp động lòng người! Cặn bã khắp thiên hạ! Ha ha ha haha ha ha ha ha ha ha
← Ch. 273 | Ch. 275 → |