Vay nóng Tinvay

Truyện:Thịnh Thế Đích Phi - Chương 295

Thịnh Thế Đích Phi
Trọn bộ 457 chương
Chương 295
Gừng càng già càng cay
0.00
(0 votes)


Chương (1-457)

Siêu sale Lazada


Thành Tây Biện Thành, bên ngoài cửa một phủ đệ bình thường, một nam tử tráng niên mặc quân trang gõ lên cánh cửa đại môn đang đóng chặt. Không lâu sau, bên trong liền có người tới mở cửa, một thiếu niên bộ dáng gã sai vặt nhô đầu ra, nhìn người tới không khỏi sửng sốt, hỏi: "Xin hỏi.. vị tướng quân này người tìm ai?"

Lôi Đằng Phong chắp tay cười nói, "Tại hạ Lôi Đằng Phong, tới đây bái kiến Tĩnh Thiên tướng quân. Mong được gặp tướng quân."

Không ngờ sắc mặt gã sai vặt kia trầm xuống, nói: "Cái gì mà Tĩnh Thiên tướng quân, nhà chúng ta không có người này. Tướng quân tìm lộn chỗ rồi." Nói xong cũng không quản Lôi Đằng Phong phản ứng thế nào đã rụt đầu về, "rầm" một cái đóng cửa lại. Nhìn đại môn đóng rầm trước mặt, Lôi Đằng Phong bất đắc dĩ sờ mũi cười khổ. Phụ vương hắn và mấy vị tướng quân tích oán quá sâu, cũng vì phụ vương hắn bản thân là một đại danh tướng nên lúc đầu căn bản không cần nhờ đến năng lực của ba vị tướng quân, thậm chí, ba vị tướng quân ở trong triều còn là thứ cản trở thế lực của phụ vương hắn, lúc này đã cực kỳ đắc tội người ta rồi. Chu Diễn chẳng qua là đóng cửa không gặp mà chưa trực tiếp thả chó, Lôi Đằng Phong cảm thấy đây đã là may mắn lắm rồi.

Lôi Đằng Phong bị đối xử như vậy làm mấy tướng lãnh và người hầu đi sau lưng hắn không thể chấp nhận được. Bọn họ đều là người Trấn Nam Vương một tay bồi dưỡng cất nhắc. Bọn họ trung thành với Trấn Nam Vương còn hơn triều đình Tây Lăng. Tất nhiên bọn họ cũng đã nghe qua danh tiếng của ba đại danh tướng, nhưng mà ba vị này đều là mấy lão đầu sắp gần đất xa trời. Huống hồ, cho dù chiến tích lớn lao thì thế nào, còn không phải là bại tướng dưới tay Vương gia bọn họ sao? Ngang ngược cái gì chứ?

"Thế tử, để thuộc hạ phá cửa ra!." Tướng lãnh sau lưng Lôi Đằng Phong nói.

Lôi Đằng Phong khoát tay một cái nói: "Tất cả lui ra, không được vô lễ!."

Tiếp tục chờ ngoài cửa trong chốc lát, nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Lôi Đằng Phong suy nghĩ một chút, ngưng khí vận công hướng bên trong cất cao giọng nói: "Vãn bối Trấn Nam Vương phủ Lôi Đằng Phong xin cầu kiến Chu lão tướng quân!."

Trong Chu phủ, hai lão nhân đầu bạc ngồi trong đại sảnh đang giằng co trên bàn cờ. Giọng nói của Lôi Đằng Phong ẩn chứa nội lực tất nhiên truyền vào tai bọn họ không chút trở ngại. Trong đó, lão nhân mặc trường bào lam đậm thêu hoa văn chữ phúc cười híp mắt vuốt râu, nhìn qua không giống như một tướng quân chinh chiến sa trường mà giống như một tiên ông mặt mày hiền hậu, "Lôi Chấn Đình ngang ngược kiêu ngạo một đời, nhưng con trai hắn.. chỉ sợ là kém một chút."

Một lão nhân khác thân hình gầy gò hai mắt trầm tĩnh hữu thần mặc một kiện quần áo vải thô màu trắng, nếu không phải đôi mắt kia thì thoạt nhìn càng giống một lão phu nơi sơn dã, "Đều nói hổ phụ vô khuyển tử, nhưng nếu người làm cha quá mức lợi hại thì làm con trai sẽ rất khó không bị phong mang của phụ thân che lấp. Có mấy người có thể giống như vị kia của Định Vương phủ chứ? Huống hồ, nếu không phải năm đó Mặc Lưu Danh, Mặc Tu Văn trong vài năm ngắn ngủi lần lượt qua đời, Định Vương phủ gặp đả kích lớn thì Mặc Tu Nghiêu chưa chắc đã có thể có được tài năng như ngày hôm nay, cùng lắm chỉ là mọt viên danh tướng mà thôi." Mà hiện nay phong thái và danh vọng của Định Vương đã vượt xa phụ thân hắn, thậm chí là tất cả tổ tiên dưới thời Mặc Lãm Vân.

Lão nhân áo lam thở dài nói: "Nói không sai, bảo kiếm từ ma luyện mà ra, hàn mai trong tuyết càng thơm hương. Nhi tử của Lôi Chấn Đình, nói cho cùng thì vẫn thiếu kinh nghiệm."

Lão nhân áo trắng cười nói: "Tiểu tử này...lại khoan dung hơn Lôi Chấn Đình." Mấy thập niên này, không chỉ có Đại Sở và Định Quốc Vương phủ mới bị đả kích. Lúc Tuyên Văn Đế băng hà, Lôi Chấn Đình cầm quyền, sau đó không kiêng nể loại bỏ phe đối lập, giết hoặc lưu đày một nhóm lớn các danh thần danh tướng. Nếu như Tuyên Văn Đế có thể sống thêm hai mươi năm thì Tây Lăng hôm nay tuyệt đối sẽ là một cục diện hoàn toàn khác. Chỉ tiếc Tuyên Văn Đế một đời anh danh nhưng lại chọn một nhi tử trời sinh tính tình hèn yếu lên làm hoàng đế. Quan trọng hơn là, ông còn để lại một Lôi Chấn Đình mọi mặt đều mạnh hơn nhi tử hoàng đế của ông. Như vậy thì Tây Lăng sao có thể không loạn?

"Khoan dung sao?" Lão nhân áo lam ném con cờ xuống nhàn nhạt nói: "Hiện tại cũng chỉ có thể cho thấy hắn là một người thức thời mà thôi. Chỉ bằng một người thiếu kinh nghiệm, chưa có mấy lần ra chiến trường như hắn mà nói, thì muốn ngăn được Mặc Tu Nghiêu chính là suy nghĩ hão huyền mà thôi."

Nói đến đây, hai vị lão nhân có chút trầm mặc. Bọn họ đã rời chiến trường hơn hai mươi năm, đều đã già rồi. Đừng nói là Lôi Đằng Phong mà ngay cả bọn họ có thể ngăn được bước chân Mặc gia quân hay không cũng là điều khó nói.

"Mặc Lưu Danh không chỉ có một nhi tử giỏi mà còn có một cô con dâu tốt. Nghe nói lần này vị Định Vương phi kia cũng theo quân xuất chinh phải không?". Lão nhân áo lam đùa giỡn nói. Đối với vị Định Vương phi đã từng đánh bại Lôi Chấn Đình, hai vị lão tướng quân cửu kinh sa tràng (ý nói nhiều kinh nghiệm) đều không xem nhẹ. Một nữ tử trong tình huống không có ưu thế về binh lực nhưng lại có thể đánh bại thậm chí có thể nói là gần như tiêu diệt hết địch thủ thì tuyệt đối không phải là đối tượng có thể khinh thường.

"Nói không chừng lần này chúng ta có thể gặp vị hồng nhan nữ tử này rồi."

"Chu tướng quân! Biện thành sắp gặp nguy nan, cầu xin tướng quân nể mặt an nguy Tây Lăng mà bỏ đi thành kiến cho ta gặp mặt." Bên ngoài tiếp tục truyền đến tiếng nói của Lôi Đằng Phong.

Lão nhân áo lam, Tĩnh Thiên tướng quân Chu Diễm không khỏi cười một tiếng nói: "Còn tưởng là tiểu tử này vẫn giữ được bình tĩnh."

Long Dương cũng cười một tiếng, "Ngươi không gặp hắn chỉ sợ hắn sẽ không đi, huống hồ...Chẳng lẽ chúng ta thật sự có thể ngồi nhìn Biện Thành bị phá mà không làm gì sao?"

"Được rồi, mời hắn vào đi."

Lôi Đằng Phong để người của hắn ở bên ngoài, một thân một mình theo gã sai vặt đi vào Chu phủ. Hắn tin tưởng cho dù Chu Diễm và phụ vương hắn oán thù có sâu đến đâu đi nữa thì lúc này ông ấy cũng không ra tay với mình. Mà mình một thân một mình đi vào, cũng biểu hiện thành ý đối với lão tướng quân.

Bước vào đại sảnh, liền thấy hai lão nhân tóc trắng đang uống trà. Trong lòng Lôi Đằng Phong cả kinh, năm đó ba vị tướng quân bị tước binh quyền hắn mới chỉ có mười tuổi, nhưng người trong Hoàng thất từ nhỏ đã lanh lẹ, đối với mấy vị tướng quân này vẫn có chút ấn tượng.

"Vãn bối Lôi Đằng Phong ra mắt Chu tướng quân, Long tướng quân."

Long Dương cười mà như không cười nhìn hắn nói: "Không dám nhận, ngươi là Thế tử Trấn Nam Vương Duệ Quân Vương, còn chúng ta chỉ là thảo dân hương dã, không đảm đương nổi một câu xưng tướng quân của thế tử." Lôi Đằng Phong có chút bất đắc dĩ cười khổ, ngẩng đầu nhìn Long Dương chân thành nói: "Ân oán đã qua, Đằng Phong thân là vãn bối không dám nhiều lời, chẳng qua là hiện nay Mặc gia quân xâm phạm biên giới, vây khốn Biện thành, Tây Lăng đang đối mặt với nguy cơ trước mắt, kính xin hai vị tướng quân nể mặt Hoàng tổ phụ mà chỉ điểm vãn bối một phần."

"Nể mặt tiên hoàng?" Long Dương cười lạnh một tiếng, "Năm đó thời điểm Lôi Chấn Đình loại bỏ phe đối lập sao không thấy nể mặt tiêng hoàng? Phong Ngạo đến nay tung tích không rõ, năm đó Lôi Chấn Đình sao lại không nghĩ qua những người đó đều là trụ cột của Tây Lăng, là thần tử của tiên hoàng."

Lôi Đằng Phong lỡ lời, đối với lời chất vất của Long Dương hắn không có cách nào cãi lại. Lập trường mỗi người bất đồng, cho dù Lôi Đằng Phong không hoàn toàn đồng ý với cách làm của phụ vương hắn nhưng hắn không thể không thừa nhận những thủ đoạn lôi đình kia là tuyệt đối cần thiết cho sự phát triển của Trấn Nam Vương phủ. Nếu như không gạt bỏ những thần tử tận tâm trung thành với Tiên hoàng và đương kim hoàng bá phụ thì Trấn Nam Vương phủ chắc chắn sẽ không có uy thế như ngày nay. Nhưng trong mắt những cựu thần này, động tác của phụ vương chính là loạn chính gây họa cho đất nước. Điều duy nhất có thể nói là Tây Lăng mấy năm nay trong tay phụ vương vẫn cường thịnh như cũ, nếu không, chỉ sợ không cần Mặc gia quân xâm chiếm mà những cựu thần kia cũng hợp lại tấn công.

Bất đắc dĩ cười khổ, "Hiện nay Biện thành gặp nguy trước mắt, kính xin hai vị lão tướng quân xuất thủ tương trợ."

Chu Diễm không nói gì, Long Dương cũng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. Nhưng Lôi Đằng Phong cũng hiểu được bọn họ đây là đáp ứng, trong lòng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ hai, quả nhiên Mặc gia quân công thành không thuận lợi như vài ngày trước đó, binh lính thủ thành Tây Lăng giống như đột nhiên hồi thần vậy. Đối mặt với Mặc gia quân đằng đằng sát khí cũng không còn hốt hoảng và sợ hãi như lúc đầu nữa, trên cổng thành phòng ngự nghiêm mật, cả Biện thành giống như thùng sắt kiên cố không thể phá vỡ. Công thành kéo dài suốt buổi sáng, nhưng phòng ngự trong Biện thành vẫn không buông lỏng chút nào, điều này không thể nghi ngờ khiến cho tướng lãnh Mặc gia quân vẫn thuận lợi từ ngày xuất chinh dần cảm nhận một tia nóng nảy, mà hết lần này tới lần khác, Vương gia và Vương phi của bọn họ lại không xuất hiện trên trận tiền. Cho đền gần cuối buổi chiều, Mặc gia quân không tiếp tục tấn công mà bắt đầu thu binh.

Trong đại trướng, Mặc Tu Nghiêu tâm tình rất tốt nhìn các tướng lĩnh mặt xám mày tro chán nản phía dưới, không có chút nào vì chiến sự bất lợi mà không vui hay tức giận, "Chư vị tướng quân thấy thế nào? Trận hôm nay đánh có tốt không?"

Mấy tiểu tướng trẻ tuổi không nhịn được đỏ mặt, hôm qua chính bọn họ kêu gào nhiều nhất. Mặc Tu Nghiêu cười nhạt nói: "Không cần ngại ngùng, Bản vương sẽ không trách các ngươi. Nếu để cho mấy người các ngươi ỷ vào trẻ tuổi không đánh thắng mấy trận mà dễ dàng dẹp xong Biện thành thì Long Dương và Chu Diễm cũng không được xưng là Tây Lăng ba đại danh tướng. Mặc dù hiện tại bọn họ đã lớn tuổi nhưng mà nên nhớ gừng càng già càng cay."

Mấy tiểu tướng trẻ tuổi nhìn nhau, rồi đẩy một người ra bẩm báo nói: "Khởi bẩm vương gia, Biện thành khác hẳn với mấy tòa thành chúng ta tấn công trước đó. Không chỉ có tường thành chắc chắn, dễ thủ khó công mà ngay cả lính phòng ngự cũng hoàn toàn khác với lính phòng ngự trước đó. Những quân coi giữ Biện thành này hiển nhiên càng thêm dũng mãnh và bình tĩnh. Lúc trước là bọn thuộc hạ khinh địch, đây mới là thực lực chân chính của binh mã Tây Lăng."

Mặc Tu Nghiêu hài lòng gật đầu, "Hiểu là tốt rồi. Không cần phải gấp...Cho các ngươi thêm ba ngày. Mở ra cửa thành Biện thành, có làm được hay không?"

Mấy tiểu tướng do dự, bọn họ đều là tướng lãnh trẻ tuổi được Mặc gia quân tỉ mỉ bồi dưỡng. Mặc dù kinh nghiệm lâm chiến không nhiều nhưng một khi đã không còn tự cho mình là cao thì họ đã thấy được vị trí và năng lực của mình. Cho nên, Vương gia có thể phó thác trọng trách cho bọn họ, bọn họ tự nhiên rất cao hứng nhưng hiện tại, để cho bọn họ một lời chắc chắn khẳng định trong vòng ba ngày có thể đánh hạ biện thành thì bọn họ vẫn có chút chần chờ.

Mặc Tu Nghiêu khiêu mi, "Thế nào? Hôm qua còn nhao nhao nói muốn đạp đổ Biện thành mà hôm nay mới đánh một trận đã hù dọa lá gan các ngươi rồi?"

"Không có! Chúng mạt tướng có thể!." Các tướng lĩnh trẻ tuổi đỏ mặt lớn tiếng lên tiếng.

"Mạt tướng lĩnh mệnh!."

Mặc Tu Nghiêu buông lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, hài lòng gật đầu cười nói: "Rất tốt...ba ngày sau.. Bản vương muốn thấy cửa thành Biện thành mở ra, Mặc khác, ...chuyện công thành liền giao cho các ngươi. Lữ tướng quân bọn họ có chuyện quan trọng khác...đã không còn trong quân doanh nữa rồi." Mọi người sững sờ, lúc này mới phát hiện những tướng lãnh tương đối lớn tuổi có kinh nghiệm đều không có ở đây, lúc này đứng trong đại trướng cơ hồ đều này những người trẻ tuổi dưới ba mươi. Chuyện này là sao? Bọn họ ngay cả tìm người thỉnh giáo cũng không được rồi.

Đợi đến lúc những tiểu tướng đã hồn vía lên mây này lui ra, Diệp Ly ngồi đọc sách một bên mới ngẩng đầu lên hỏi, "Mấy người trẻ tuổi này liệu có ổn không?"

Trác Tĩnh và Tần Phong đứng hầu cách đó không xa liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được cúi đầu cười một tiếng. Mỗi lần nghe Vương phi nói đến những nhóm tiểu tướng này luôn khiến cho người ta phá lệ buồn cười. Quả thật những tướng lãnh trẻ tuổi này dưới bất cứ tình huống nào cũng có thể xưng là tiểu tướng, nhưng ngay cả như vậy thì đa số những người nay còn lớn hơn Vương phi hai tuổi. Hơn nữa, Vương phi nhìn qua thậm chí còn trẻ hơn cả tuổi thật, một cô nương hai mươi gọi một đám nam tử hơn hai mươi là người trẻ tuổi thật khiến cho người ta cảm thấy vô cùng quái dị.

Mặc Tu Nghiêu lười biếng nói: "Danh kiếm phải trải qua nhiều lần gọt giũa mới có thể thành. Bọn họ còn quá non, bị đả kích nhiều lần đối với họ không phải là chuyện xấu."

"Đả kích này sẽ không quá lớn chứ?" Đừng nói những người trẻ tuổi này mà ngay cả Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng đang nghiên cứu phòng ngự trong Biện thành. Cho dù là Mặc Tu Nghiêu thì cũng không thể nói có thể dùng cường công mà mở ra cổng Biện thành. Huống hồ, cách giao chiến tiêu hao nhiều sinh lực như vậy đối với binh lực xâm nhập thủ phủ Tây Lăng có hạn như bọn họ là không thích hợp.

Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý, "A...Đợi đến khi bọn họ có thể thừa nhận đả kích này thì đại đa số những đả kích sau này bọn họ sẽ có thể đối phó được." Áp lực hai đại danh tướng Tây Lăng mang lại tuyệt đối là đủ, cũng để cho hắn nhìn một chút xem hai vị này rốt cuộc đã già hay chưa.

Vì vậy, mấy tướng lĩnh trẻ tuổi Mặc gia quân lại bắt đầu mỗi ngày công kích Biện thành. Nhưng mà phòng ngự Biện thành đến một giọt nước cũng không lọt, không có một tia dấu vết có thể bị rung chuyển. Đến nỗi hai ngày sau, quân coi giữ trên Biện thành dứt khoát không để ý khiêu khích phía dưới. Chỉ cần bên dưới chưa công kích tới cửa thành, không có ai leo tường thành thì quân coi giữ phía trên đa số thời điểm đều là nên làm gì thì làm. Đối mặt với tình huống như vậy, nhóm tiểu tướng rõ ràng cảm nhận được sự khinh bỉ cùng đắc ý của quân địch. Đối phương không phải là sợ bọn họ mà căn bản là khinh thường không thèm để ý đến bọn họ. Điều này làm cho nhóm tiểu tướng tuổi trẻ khí thịnh không cách nào nhịn được, dứt khoát thay phiên nhau đứng dưới thành mắng lên, ngay cả bát đại tổ tông của Long Dương và Chu Diễm cũng thăm hỏi đến. Mặc Tu Nghiêu ở hậu phương thấy bọn họ như vậy liền cười nghiêng ngả.

Mà trong lúc đó, bên trong Biện thành hai vị lão tướng quân cũng đều rất thích, "Ha ha... Mấy tiểu tử này thật thú vị, lão phu thích!."

Bọn họ thích nhưng người khác không thích nổi. Ngay cả Lôi Đằng Phong cũng không nhịn được lo lắng nói: "Long Tướng quân, Chu Tướng quân, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc kệ không quản như vậy sao? Mặc cho bọn họ mắng như vậy à?" Long Dương nhàn nhạt nói: "Mắng mấy câu cũng không mất đi khối thịt nào, có tốn cũng không tốn tướng miếng của ngươi, ngươi gấp cái gì hả?"

Nhưng mà đám tiểu tử kia mắng rất khó nghe mà! Các tướng lĩnh đứng đó yên lặng nói trong lòng.

"Cứ mặc kệ bọn họ phách lối như vậy liệu có ảnh hưởng đến sĩ khí quân ta không?" Lôi Đằng Phong cau mày nói. Chu Diễm cười lạnh một tiếng nói: "Bị người mắng mấy câu mà đã tổn hại sĩ khí vậy thì còn đánh trận gì nữa? Mặc khác, người ta mắng ngươi mấy câu ngươi lại không biết mắng lại hả?"

Mọi người khác nhau mà, bọn họ là muốn đánh trận chứ không phải theo bọn người kia đấu nước miếng đâu.

Long Dương lắc đầu thở dài hỏi: "Các ngươi cảm thấy chiến lực Mặc gia quân thế nào?"

Lôi Đằng Phong nhíu mày một cái, có chút nghi ngờ nói: "Mặc gia quân quả thật dũng mãnh nhưng mà...cũng không lợi hại như trong truyền thuyết. Hơn nữa, tài nghệ của tướng lãnh thoạt nhìn không tệ nhưng cũng không cảm thấy đặc biệt cao siêu gì. Chẳng lẽ.... bọn họ đang giấu diễm thực lực để chúng ta buông lỏng cảnh giác sao?" Long Dương nói: "Mấy ngày nay, lãnh binh công thành đều là mấy tiểu tướng chưa tới ba mươi. Mặc gia quân chủ tướng hiện đang làm gì? Núp trong đại trướng ngủ nướng sao?"

Nghe lời Long Dương nói, Lôi Đằng Phong càng thêm bất an. Hắn quả thật chú ý thấy mấy ngày nay công thành đều là những khuôn mặt trẻ tuổi xa lạ. Đừng nói là Mặc Tu Nghiêu, ngay cả mấy người quen thuộc như Lữ Cận Hiền, Phượng Tam vân vân đều không lộ mặt mũi, "Bọn họ đây là muốn làm gì? Tướng quân, kính xin tướng quân chỉ điểm."

Long Dương và Chu Diễm thở dài nói: "Mau chóng cho người đi tra xem Mặc Tu Nghiêu còn có Lữ Cận Hiền mấy người này rốt cuộc ở trong đại doanh Mặc gia quân nữa không!." Đừng nói là Lôi Đằng Phong mà ngay cả bọn họ cũng không nghĩ ra Mặc Tu Nghiêu đây là muốn làm gì. Nếu nói Mặc Tu Nghiêu có thời gian theo chân bọn họ giằng co thì đây tuyệt đối không có khả năng. Cho dù Mặc gia quân dọc đường đi chiến thắng liên tiếp thì nơi này vẫn như cũ là nội địa Tây Lăng. Một khi chiến sự bị trì hoãn lâu thì không nói Lôi Chấn Đình mang quân trở về viện trợ mà những viện quân từ nơi khác cũng sẽ dần dần chạy tới. Đến lúc đó Mặc gia quân liền lâm vào vòng vây của trăm vạn đại quân Tây Lăng.

Cho nên, Mặc gia quân tuyệt đối không thể kéo dài thời gian. Nếu nói những thứ như đường tắt khác thì cũng không thể nào, những người khác không nói, chỉ riêng Chu Diễm đã ở Biện thành hơn hai mươi năm, cảnh vật chung quanh Biện thành không ai rõ hơn hắn. Chung quanh Biện thành đất đai bằng phẳng, bên ngoài thành có sông đào bảo vệ quanh thành. Ngoại trừ cường công thì tuyệt nhiên không có biện pháp khác, mà muốn đi vòng qua Biện thành thì cũng không thể nào, Biện thành tọa lạc tại nơi giao nhau giữa phương đông và phương tây, nếu như không thu được Biện thành thì Mặc gia quân cho dù có đi vòng qua được thì quân nhu vật tư cũng có thể tùy thời bị chặt đứt.

Trong lòng Lôi Đằng Phong phát lạnh, vội vàng lên tiếng: "Vâng, vãn bối lập tức cho người đi thăm dò."

Phất tay để mọi người lui ra, Chu Diễm có chút mệt mỏi thở dài nói: "Già rồi, già rồi..." Long Dương nhìn hắn cười nói: "Thế nào? Mặc Tu Nghiêu so với Mặc Lưu Danh thì thế nào?" Chu Diễm lắc đầu nói: "Khó mà nói, ít nhất lần này khả năng che dấu ý đồ của Mặc Tu Nghiêu mạnh hơn cha hắn. Năm đó, ta ít nhất còn đoán được năm phần ý định của Mặc Lưu Danh, nhưng mà hiện tại.. ta thật sự không đoán được Mặc Tu Nghiêu muốn làm gì. Thật sự là, lão không thể không phục." Nói lời này, trong đó không khỏi nhiều hơn vài phần thê lương. Lão tướng quân tóc bạc mặt hồng, chẳng phải là chuyện bi ai trong đời hay sao.

Nghe vậy, Long Dương cũng không khỏi ảm đạm. Nếu như là Long Dương lúc còn trẻ thì hôm nay tuyệt đối sẽ không ngồi chỗ này mà tán ngẫu, sát thần Tây vực năm đó, cho tới bây giờ vẫn luôn là tự mình ra tay chứ không phải là bị động thủ thành như vậy. Nhưng mà hiện tại, bọn họ...còn lên được chiến mã sao?

"Lão Long này, chúng ta...thủ được Biện thành sao?" Đưa mắt nhìn xa xa dưới thành, xuyên qua lỗ châu mai nhìn lại, nơi xa một tinh kỳ màu đen bay phất phơ sát khí bức người, mấy tiểu tướng trẻ tuổi hạ miệng khiêu chiến mặc dù non nớt nhưng tràn đầy tinh thần cùng ý chí chiến đấu mà bọn họ đã không còn. Nếu như song phương không đối lập thì hắn cũng không nhịn được mà tán thưởng một sư đoàn tinh nhuệ như vậy. Lần đầu tiên trong đời, Chu Diễm có chút không dám chắc hỏi.

Long Dương cười nhạt nói: "Sống tận trung, chết tẫn mạng. Làm hết sức là được. Chu Diễm, đây là lần đầu tiên ta nghe được ngươi lại không có tinh thần như vậy."

Chu Diễm lắc đầu một cái, cười khổ nói: "Đại khái là đã nhiều năm không ra chiến trường rồi. Cũng được...Lúc sinh thời có thể cùng hậu nhân Định Vương phủ giao thủ thì cũng được an ủi rồi."

"Đừng có nói mấy lời xúi quẩy nữa, đừng tưởng là ta không biết trong tay ngươi còn một đội tinh binh nhé. Cho dù không giữ được Biện thành thì những người đó cũng đủ để cùng Mặc gia quân đánh một trận." Long Dương liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói. Chu Diễm sau khi bị tước binh quyền cũng không ẩn cư nơi sơn dã như hắn, cũng không biệt tăm biệt tích như Phong Ngạo mà lựa chọn định cư ở nơi phồn hoa như Biện thành, thậm chí không tiếc bị Trấn nam vương phủ giám thị. Cũng là bởi vì trong tay hắn còn một đội quân tinh binh mà người ngoài không biết. Cho dù là Trấn Nam Vương cũng không biết chuyện này, nhưng Long Dương cũng giống Chu Diễm năm đó giao tình sâu đậm với Tuyên Văn đế đương nhiên là biết. Bởi vì lúc đầu thời điểm Tuyên Văn đế giao đội tinh binh này cho Chu Diễm thì hắn cũng ở bên cạnh. Mà nhiệm vụ quan trọng nhất của đội tinh binh này chính là đề phòng bị Định Vương phủ. Tiên Hoàng mưu tính sâu xa, trừ việc không chọn được một người thừa kế ưu tú thì bất cứ phương diện này cũng đủ để người ta khâm phục.

Chu Diễm ngẩn ra, lông mày hoa râm dần dần nhíu lại. Đột nhiên trầm giọng nói: "Nguy rồi!."

"Sao vậy?" Long Dương không hiểu.

Chu Diễm nói: "Nhất định là Định Vương phủ đã biết được sự tồn tại của đội tinh binh kia!."

"Làm sao có thể?" Long Dương không khỏi xụ mặt xuống, đội tinh binh này chính là binh mã bí ẩn nhất Tây Lăng. Ngay cả Trấn Nam Vương lúc nào cũng giám thị Chu Diễm cũng không biết thì làm sao Định Vương phủ lại biết được? Chu Diễm nhắm mắt nói: "Mặc gia quân lần này tiến công Tây Lăng tuyệt đối không phải là tình cờ cao hứng, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu đã sớm tính toán tốt rồi. Nếu như hắn đã sớm có ý định, sao có thể không phái người âm thầm điều tra?"

"Ngươi là nói..."

"Sáu năm trước, ta và ngươi đều cho rằng Định Vương sẽ tiến công Tây Lăng, nhưng cuối cùng lại không phát sinh chuyện gì."

Long Dương biến sắc nói: "Ý của ngươi muốn nói, từ khi đó Mặc Tu Nghiêu đã bắt đầu tính toán làm thế nào thu được Tây Lăng ta. Lúc ấy hắn ngừng lại chỉ bởi vì hắn chưa chuẩn bị xong sao?"

Chu Diễm gật đầu, thở dài nói: "Hiện tại, hắn đã chuẩn bị xong. Ngay cả Lôi Đằng Phong trước khi đến cũng không biết ngươi ở Biện thành, nhưng mới vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đấy? Những người trẻ tuổi kia ngay cả ngươi cũng mắng. Nói như vậy bọn họ đã sớm biết ngươi đang ở Biện thành."

Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Long Dương nhiều thêm mấy phần tái nhợt, "Mặc Tu Nghiêu căn bản không có ý định tấn công Biện thành. Hắn ở Biện thành chẳng qua là tính toán trước tiêu diệt đội tinh binh của ngươi. !"

"Hiển nhiên là như thế."

"Vậy bây giờ...."

Chu Diễm lắc đầu nói: "Hiện tại ta và ngươi ai cũng không ra khỏi đây được, chỉ đành nghe theo mệnh trời thôi."

Trong phòng trầm mặc trong chốc lát, Long Dương đột nhiên phanh một cái vỗ vào mặt bàn, cả giận nói: "Mặc cho số phận cái rắm! Lão phu chinh chiến cả đời nếu như mặc cho số phận thì đã sớm chết mục xương rồi! Mặc Tu Nghiêu muốn vây khốn chúng ta phải không? Lão phu liền muốn nhìn một chút xem chỉ bằng mấy tiểu tử kia.. thì có thể vây trụ được ai? Lão phu không tin...chỉ bằng bốn mươi vạn binh lực của hắn mà trăm vạn binh lực của ta lại không dùng được."

Mặc gia quân dù có tinh nhuệ đi nữa thì cũng chỉ có bốn mươi vạn binh mã, Biện thành hôm nay có năm mươi vạn nhân mã, hơn nữa trong tối còn có mười mấy vạn tinh binh, binh lực đã vượt xa Mặc gia quân. Nếu như vậy mà còn bị vây ở Biện thành thì bọn họ không bằng cầm kiếm cắt cổ cho nhanh đi!

Chu Diễm trong mắt lóe lên một đạo tinh quang, "Ngươi nói đúng, người đâu, mời Thế tử Trần Nam Vương tới đây."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-457)