Kế hoạch của Liễu Quý phi, Phượng Tam trở về
← Ch.273 | Ch.275 → |
Trong cung của Liễu Quý phi, mặc dù không đi nghe Di chiếu, nhưng tin tức vẫn lấy tốc độ cực nhanh truyền đến trong tai Liễu Quý phi. Khi nghe thấy tin tức được thái giám tới bẩm báo, Liễu Quý phi đang ngồi trong tiểu hoa viên trong cung của mình, nhìn cây hoa lê đang nở rực rỡ trong viện. Một cơn gió lạnh thổi qua, hoa rơi lất phất đầy đất như những bông tuyết trắng. Mặc dù đã bọc áo choàng lông chồn bạc, nhưng Liễu Quý phi cũng không khỏi rùng mình một cái.
"Cút xuống!" Liễu Quý phi lạnh lùng nói.
Tất nhiên, thái giám cũng không dám nói thêm cái gì, liền lăn một vòng chạy ra ngoài. Chỉ sợ Quý phi nương nương còn chưa tuẫn táng, thì đầu của hắn cũng đã rơi xuống đất trước rồi.
Đuổi người bên cạnh đi, Liễu Quý phi ngẩng đầu nhìn cây hoa lê trắng như tuyết trước mắt. Hoa lê là loài hoa mà nàng thích nhất, trong mắt nàng, hoa lê trắng noãn như tuyết càng cao thượng, mỹ lệ hơn cái gì mẫu đơn, hoa đào, hoa lan, hoa mai. Vốn trong cung không có hoa lê, lê, đọc giống ly. Xưa nay trong cung cho rằng đây là không tốt. Nhưng sau khi nàng vào cung, vì lấy lòng nàng, Mặc Cảnh Kỳ đã trồng mấy cây hoa lê trong tiểu hoa viên trong cung điện mà nàng ở, chỉ vì để đổi lấy nụ cười của nàng. Mà bây giờ... Tuẫn táng......
Nàng biết xưa nay lòng dạ của Mặc Cảnh Kỳ độc ác, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày, phần lòng dạ độc ác này sẽ dùng lên chính trên người mình. Thật sự, đã chết cũng muốn nàng chôn cùng sao?
"Khởi bẩm nương nương... Thái, Tần Vương điện hạ và Thừa tướng đại nhân cầu kiến." Ngoài cửa, cung nữ nơm nớp lo sợ bẩm báo.
Liễu Quý phi đứng dậy, vừa khép lại áo choàng lông chồn bạc trên người, vừa nói: "Cho bọn họ vào."
Không lâu sau, Thái tử Mặc Khiếu Vân đã bị cách chức làm Tần Vương và Liễu thừa tướng xuất hiện, đi vào chính điện cùng một lúc. Đi theo bên cạnh bọn họ còn có công chúa Trân Ninh đã mười bốn tuổi và Ngũ hoàng tử nhỏ hơn Thái tử hai tuổi. Ngũ hoàng tử và công chúa Trân Ninh vừa thấy được Liễu Quý phi thì liền khóc, "Mẫu phi... Hu hu... Mẫu phi......" Vốn Liễu Quý phi cũng không người có tính nhẫn nại với con cái, lúc này, trong lòng lại đang phiền muộn không chịu nổi, vừa nghe thấy tiếng khóc thì lửa giận trong lòng liền dâng lên, nói một cách lạnh lùng: "Khóc cái gì mà khóc? Bản cung còn chưa chết!"
Vốn Ngũ hoàng tử và Công chúa Trân Ninh cũng lo lắng cho mẫu phi của mình, nghe thấy Di chiếu của Phụ hoàng muốn mẫu phi tuẫn táng mới muốn đi theo Tần Vương và Liễu thừa tướng tới đây. Mặc dù xưa nay, Liễu Quý phi luôn lãnh đạm với chị em bọn họ, nhưng đến cùng vẫn là mẹ ruột của mình, hơn nữa, bọn họ luôn có mấy phần ngưỡng mộ vị mẫu phi vô cùng mỹ lệ này của mình. Nhưng lại không nghĩ rằng vừa thấy mặt đã bị quát lớn tiếng, ngay lập tức, tiếng khóc của Ngũ hoàng tử liền nghẹn lại trong ngực, trong thời gian ngắn, bởi vì không thở được mà mặt đỏ lên. Công chúa Trân Ninh cũng cắn môi, quật cường không phát ra một tiếng.
Mặc Khiếu Vân mới mười hai tuổi, nhưng bởi vì là con trai lớn của Liễu Quý phi nên được Liễu thừa tướng chú trọng bồi dưỡng một phen, vì vậy, tất nhiên sẽ trầm ổn hơn tỷ tỷ và đệ đệ rất nhiều. Đường đường là Thái tử, vốn là người thừa kế ngôi vị Hoàng đế danh chánh ngôn thuận, nhưng bởi vì một đạo Thánh chỉ trước khi Phụ hoàng lâm chung mà từ đó phải làm thuộc hạ dưới trướng của người khác, nhưng lúc này hắn vẫn còn có thể thong dong nói chuyện, thì đã đủ thấy Liễu gia đã dốc hết công sức để bồi dưỡng hắn. Mặc Khiếu Vân nhíu mày, nói: "Mẫu phi, Nhị tỷ và Ngũ đệ cũng chỉ lo lắng cho người thôi."
Liễu Quý phi "Hừ" lạnh một tiếng, nói một cách thản nhiên: "Lo lắng có ích lợi gì? Khóc sướt mướt có thể giải quyết được gì?"
Mặc Khiếu Vân im lặng, thật ra hắn cũng không có tình cảm sâu đậm với vị mẫu phi này. Hắn không phải luôn chỉ có lòng ngưỡng mộ và mong đợi với mẫu phi như Nhị tỷ và Ngũ đệ. Hắn hiểu rõ ràng, trong mắt mẫu phi, chị em bọn họ đều không nên tồn tại, mà hắn lại càng là một công cụ để lợi dụng mà thôi.
"Nương nương!" Liễu Thừa tướng cau mày, trầm giọng nói. Nói đến đứa con gái này, Liễu thừa tướng chỉ cảm thấy nhức đầu vô cùng. Kể từ khi khi còn bé gặp Mặc Tu Nghiêu lần đầu tiên, thì liền một lòng đều như treo trên người Mặc Tu Nghiêu. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không chịu hết hy vọng. Không chỉ có lãnh đạm với Hoàng thượng, mà thậm chí, còn thờ ơ với cả con cái của mình. Nếu không phải vì Mặc Tu Nghiêu, chỉ sợ căn bản nó sẽ không suy nghĩ chuyện tranh giành ngôi vị Thái tử cho Tần Vương, lại càng không cần phải nói sẽ suy tính cho gia tộc. Quả nhiên là tội nghiệt kiếp trước mà. Liễu Thừa tướng tự nhận mình là một người có lòng dạ độc ác, lãnh huyết vô tình, làm quan cả đời, người chết oan trên tay lão cũng tuyệt đối không ít. Nhưng lão có máu lạnh, thì cũng vẫn nhớ tới người thân và con gái của mình, mà đứa con gái này của lão, ngoại trừ Mặc Tu Nghiêu ra, cái gì mà gia tộc, con cái, trượng phu, cha mẹ, tất cả đều có thể không cần.
Với người phụ thân Liễu Thừa tướng này, Liễu Quý phi vẫn còn giữ lại mấy phần tôn trọng. Nghe thấy ngữ khí không đồng ý của phụ thân, Liễu Quý phi nhíu mày, nói một cách thản nhiên: "Sao phụ thân lại đến?"
Liễu Thừa tướng nói một cách đầy lo lắng: "Sao cha lại đến? Cha không thể đến sao? Di chiếu của Tiên hoàng, ta đã nghe thấy rồi, còn không chịu nghĩ biện pháp, chẳng lẽ ta thật sự muốn tuẫn táng theo Tiên hoàng sao?"
Nhắc tới Mặc Cảnh Kỳ, Liễu Quý phi chán ghét cắn môi dưới. Vốn nàng vẫn còn hai phần tin tưởng Mặc Cảnh Kỳ để ý nàng, nhưng hiện tại, ngay cả một phần, nàng cũng không tin. Nam nhân này, chính hắn ta đã chết lại còn muốn kéo nàng cùng chết! Xem như có thật sự chết, nàng cũng tuyệt đối sẽ không chôn cất trong cùng một lăng mộ với hắn ta, "Phụ thân không cần lo lắng, chuyện này, tự trong lòng có tính toán."
Liễu Thừa tướng ngẩn ra, "Ngài có biện pháp sao? Tiên hoàng còn hạ lệnh cho Thái hậu tuẫn táng theo Tiên hoàng, Lê Vương cũng không có ý kiến gì khác. Đến lúc đó, chỉ sợ bên phía Lê Vương sẽ nhìn chằm chằm thật kỹ, con cũng chưa chắc có thể thoát thân một cách bình yên." Nghe thấy tên Mặc Cảnh Lê, sắc mặt Liễu Quý phi trầm xuống, cắn răng nói: "Mặc Cảnh Lê! Lại là hắn ta phá hư chuyện tốt của Bản cung!" Liễu Thừa tướng thở dài một tiếng bất đắc dĩ, nói: "Việc đã đến nước này, đã không thể làm gì được nữa. Mấy ngày nữa, Thập hoàng tử liền đăng cơ rồi."
"Không!" Liễu Quý phi lạnh lùng nói.
"Việc đã đến nước này. Chúng ta còn có biện pháp gì nữa đây." Liễu thừa tướng nhắm mắt, nói.
Liễu Quý phi hất cằm lên, lạnh lùng nói: "Nếu đã có thể phá hủy một Lục hoàng tử, thì cũng không ít đi một Thập hoàng tử. Lên ngôi nhất định phải là Thái tử, chỉ cần Thái tử đăng cơ... Tất nhiên có thể huỷ bỏ Di chiếu, không cần Bản cung tuẫn táng." Liễu thừa tướng vừa sợ vừa tức, nhìn Liễu Quý phi chằm chằm, rồi nói: "Suy nghĩ kỳ lạ! Lúc này không chỉ có Lê Vương, mà còn Đại trưởng công chúa, Hoàng hậu, Hoa Quốc công, thậm chí cả Định Vương cũng đều nhìn chằm chằm vào Thập hoàng tử, muốn ra tay, căn bản khó càng thêm khó. Một khi bị người ta phát hiện...Ngài cho rằng Tần Vương còn có cơ hội đăng cơ sao? Đến lúc đó sẽ chỉ làm Liễu gia cùng chôn theo, làm đá lót đường cho người khác thôi!"
Liễu Quý phi câu môi cười nói: "Phụ thân, người cho rằng chỉ có chúng ta muốn Thập hoàng tử chết sao? Tâm tư của Lê Vương cũng không nhỏ hơn chúng ta. Nhưng con lại nghe được một tin tức thú vị, nghe nói trước khi Hoàng thượng chết, Lê Vương đã hỏi con trai của hắn ta ở đâu?"
Liễu Thừa tướng sửng sốt, câu hỏi của Lê Vương vào lúc đó, dĩ nhiên lão cũng nghe thấy, chỉ có điều, khi đó quan tâm nhiều hơn chính là Di chiếu trong tay Hoàng hậu. Sau khi ban bố Di chiếu, bọn họ lại bị tin tức của Di chiếu oanh tạc đến đầu óc choáng váng, nên tất nhiên không có thời gian để suy tính vấn đề này. Liễu Quý phi cười nói: "Phụ thân còn nhớ, chuyện Mặc Cảnh Lê... Một lòng muốn đá chết con của mình vào hai tháng trước không?"
Đương nhiên, Liễu thừa tướng còn nhớ. Mặc dù chuyện này bị Lê Vương phủ che giấu rất kín đáo, nhưng Liễu gia và Lê Vương phủ là kẻ thù chính trị, cho nên, chuyện lớn như vậy, sao bọn họ có thể không biết được? Vuốt chòm râu, Liễu thừa tướng nheo mắt, nói: "Ý ngài là......" Liễu Quý phi cười nói: "Lúc Diệp Oánh mang thai thì đang bị Hoàng thượng giam giữ. Chúng ta đều chỉ biết nàng ta sinh ra một đứa con trai, nhưng ai cũng chưa từng thấy được đứa con trai kia. Nên tất nhiên, Hoàng thượng nói phải thì là phải, nói không phải thì là không phải. Chỉ sợ... Đứa bé ở Lê Vương phủ kia căn bản không phải là con trai của Lê Vương. Xưa nay, Hoàng thượng luôn đa nghi, Lê Vương lại là kẻ kỵ binh phản loạn (phản tặc), thì sao Hoàng thượng có thể không đề phòng hắn ta chứ?"
"Nương nương biết đứa bé đó ở đâu sao?" Liễu Thừa tướng mừng rỡ. Hiện nay, dưới gối Lê Vương, ngoại trừ một đứa con trai do Diệp Oánh sinh hạ ra, thì không còn bất kỳ một đứa con nối dòng nào khác. Thậm chí ngay cả tin tức Trắc phi, cơ thiếp mang thai cũng không có, trong kinh thành đã có một ít tin đồn từ lâu. Nếu quả thật chính là như vậy, thì giá trị đứa bé này thật sự đã vượt qua dự kiến của bọn họ.
Liễu Quý phi lắc đầu, nói: "Không biết, Hoàng thượng chưa nói với bất kỳ kẻ nào về tung tích của đứa bé đó."
Liễu Thừa tướng hơi thất vọng, lại nghe Liễu Quý phi cười nói: "Có biết hay không có quan hệ gì chứ? Chúng ta chưa từng thấy đứa bé đó, Lê Vương cũng chưa từng thấy đứa bé đó. Chỉ cần phụ thân lên kế hoạch thích đáng......"
"Nương nương nói rất đúng, lão phu đã hiểu." Tâm niệm của Liễu thừa tướng vừa chuyển, lập tức liền hiểu ý tứ của Liễu Quý phi, cười híp mắt đáp.
Mặc kệ trong cung hay ngoài cung, trong triều hay ngoài triều gió thổi mây bay như thế nào, thì trong Định Vương phủ lại vẫn là một nơi yên lặng bình thản. Cho đến xế chiều ngày hôm đó, một nam tử tuấn mỹ mặc áo đỏ đến gõ cửa lớn của Định Vương phủ.
"Bản vương không nhớ rõ có gọi ngươi đến kinh thành, Phượng Chi Dao?" Trong thư phòng, Mặc Tu Nghiêu nhìn Phượng Chi Dao mang theo một thân phong trần mệt mỏi đầy miễn cưỡng, nói một cách thản nhiên. Phượng Chi Dao đứng dựa vào vách tường cạnh cửa, đáp lại hắn ta một nụ cười đầy mệt mỏi. Tuổi đã hơn ba mươi, trên dung nhan tuấn mỹ luôn khiến cho người ta cảm thấy không đủ nghiêm túc của Phượng Chi Dao cũng nhiều thêm mấy phần trầm ổn và hào sảng như có như không. Vốn cảm giác như thế không nên tồn tại trên người Phượng Tam công tử, một trợ thủ đắc lực của Định Vương, ở Tây Bắc, cho dù không phải nhân vật nói một không nói hai, nhưng cũng khiến cho người ta không dám bỏ qua. Lúc này, bởi vì mệt mỏi và lo lắng mà hắn nhíu mày kiếm, khiến cho người ta không đành lòng trách mắng nặng nề. Diệp Ly lặng lẽ kéo vạt áo của Mặc Tu Nghiêu, ý bảo hắn đừng trách cứ Phượng Chi Dao quá nặng.
Mặc Tu Nghiêu bất mãn "Hừ" khẽ một tiếng, nói với Phượng Chi Dao: "Nói đi, có chuyện gì? Nếu ngươi muốn nói chuyện gì cũng không có, chỉ đơn thuần không yên tâm nên liền chạy từ Tây Bắc đến Sở kinh, thì Bản vương sẽ lập tức gọi người đóng gói rồi ném ngươi về."
Từ nhỏ, Phượng Chi Dao đã lớn lên cùng hắn ta, nên tất nhiên phân rõ được lúc nào tức giận thật sự, lúc nào đang cố ý hù dọa người khác. Mỉm cười đầy cảm kích với Diệp Ly, Phượng Chi Dao mới đi qua ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, rồi nói: "Công tử Thanh Trần muốn ta mang tin đến cho Vương gia. Kế hoạch đã xảy ra sai sót, Tây Lăng và Nam Chiếu còn chưa đánh nhau." Thật ra, đây cũng là Từ Thanh Trần cho Phượng Chi Dao một cái nhân tình. Vốn loại tin tức này cũng không cần người có thân phận như Phượng Chi Dao vượt ngàn dặm xa xôi để tới đưa tin, hơn nữa, Từ Thanh Trần cũng không phải không giải quyết được chuyện như vậy. Chỉ là, tình trạng của Phượng Chi Dao đã nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của hắn ta. Công tử Thanh Trần thông minh vô song, nên tất nhiên biết chắc chắn ở kinh thành có người hay chuyện gì đó khiến cho hắn ta không yên lòng. Vì vậy, lúc này mới tùy ý phái một ít chuyện cho hắn ta để hắn ta về kinh một chuyến.
Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu hơi ngoài ý muốn nhíu mày. Kế hoạch của Từ Thanh Trần rất ít khi xảy ra sai sót, nhưng rất nhanh lại hiểu rõ. Mặc Cảnh Kỳ chết, mặc dù chưa tính là ngoài dự kiến, nhưng một đống rối loạn sau khi Mặc Cảnh Kỳ chết thì tuyệt đối là ngoài dự kiến. Đặc biệt là trước khi chết, Mặc Cảnh Kỳ lại công bố Tội kỷ chiếu và sự sắp xếp dành cho Định Vương phủ, việc này lại càng là ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn. Nhận được tin tức kia, quả thật Trấn Nam Vương có thể buông tha cho kế hoạch tấn công Nam Chiếu. Dù sao, Nam Chiếu cũng chỉ là một nước nhỏ an phận trong một góc, có thể chiếm được hay không thì cũng đều hiện lên sự nhỏ bé không đáng kể khi so với lãnh thổ Đại Sở giàu có và đông đúc đang bị bao vây ở Trung Nguyên.
"Dạo gần đây, Tây Lăng có thay đổi gì không?" Mặc Tu Nghiêu hỏi.
Phượng Chi Dao nói: "Trấn Nam Vương đã âm thầm triệu tập binh mã tiến gần đến biên cảnh Đại Sở. Công tử Thanh Trần suy đoán... Chỉ cần tin tức Mặc Cảnh Kỳ băng hà vừa truyền ra, thì đại quân Tây Lăng sẽ lại tấn công Đại Sở một lần nữa. Mặt khác, hình như bên phía Bắc Nhung cũng có ý định này."
"Công tử Thanh Trần nói như thế nào?"
"Công tử Thanh Trần nói, nếu Vương gia xử lý xong chuyện ở kinh thành, thì xin nhanh chóng trở về sơm."
"Nếu... Xử lý xong..." Mặc Tu Nghiêu quay đầu cười nói với Diệp Ly: "Xem ra Đại ca cũng không thúc giục chúng ta trở về. Vậy thì cứ ở lại đây một thời gian trước đã." Nếu xử lý xong thì liền nhanh chóng trở về sớm, chưa xử lý xong thì dĩ nhiên cũng không cần trở về. Từ Thanh Trần dám nói như vậy, thì đã biểu thị động tác của Lôi Chấn Đình, huynh ấy cũng không để vào mắt. Như vậy, nếu Tây Bắc đã có công tử Thanh Trần trông chừng giúp, thì sao bọn họ không ở Đại Sở để nhìn xem một chút, nói không chừng còn có thể vớt được ích lợi gì đó?
Phượng Chi Dao nhíu mày, cũng không để ý Mặc Tu Nghiêu xuyên tạc lời của Từ Thanh Trần. Dù sao hắn đã nói lại nguyên văn không sót một chữ, còn về phần Vương gia hiểu như thế nào thì không phải là chuyện của hắn.
Diệp Ly mỉm cười nói với Phượng Chi Dao: "Nếu đã như vậy, thì Phượng Tam cứ ở lại Vương phủ trước đi." Mặc dù Phượng Chi Dao cũng có nhà, nhưng cũng đã chuyển ra khỏi nhà từ mấy năm trước, đến khi Mặc gia quân quyết liệt với Đại Sở, thì Phượng gia lại càng công khai nói rõ trục xuất Phượng Chi Dao ra khỏi cửa, đoạn tuyệt quan hệ. Chỗ ở của Phượng Chi Dao ở kinh thành thì cũng đã nhiều năm không có người ở, hơn nữa, bây giờ còn ai không biết Phượng Tam công tử là tâm phúc của Định Vương nữa đây?
Phượng Chi Dao gật đầu nói: "Đa tạ Vương phi."
"Vương gia... Vương phi..." Phượng Chi Dao nhìn nhìn Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa. Hắn vội vã chạy về kinh thành chính là vì chuyện này, cho dù là một khắc, thì cũng không thể chờ được. Diệp Ly bộ dáng nhăn nhó và nghẹn đỏ mặt hiếm có của Phượng Tam công tử luôn phong lưu phóng khoáng trước mặt người khác, không khỏi che miệng cười, nghiêm mặt nói với Phượng Chi Dao: "Ngươi yên tâm đi. Đến cùng thì nàng ấy cũng là Hoàng hậu một nước, lại có Hoa gia làm hậu thuẫn. Vô luận là ai lên ngôi thì cũng chỉ sẽ càng tôn kính nàng ấy thêm mà thôi."
Thần sắc Phượng Chi Dao cứng đờ, do dự một lát, rồi nói: "Ta muốn gặp nàng ấy một lần, xin Vương phi thành toàn."
Diệp Ly nghiêng đầu nhìn Mặc Tu Nghiêu, Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: "Loại chuyện nhỏ nhặt này, A Ly cứ quyết định là được rồi."
Diệp Ly suy nghĩ một chút, rồi nói với Phượng Chi Dao: "Hiện nay trong cung đang giới nghiêm, ngươi cứ bình tĩnh đừng nóng vội. Ta sẽ kêu người sắp xếp, có điều... Ta muốn nhận được sự đồng ý của nàng ấy trước đã." Dĩ nhiên, Diệp Ly biết Phượng Chi Dao muốn làm gì, nhưng nếu Hoàng hậu không đồng ý, mà Phượng Chi Dao tùy tiện đi đến trước, thì cũng chỉ làm tăng thêm phiền não co hai bên mà thôi. Diệp Ly không thể xác định rốt cuộc Hoàng hậu có tình cảm với Phượng Chi Dao hay không, hay phần tình cảm này có đủ để khiến cho nàng ấy buông tha trách nhiệm và thân phận của nàng ấy hay không? Phượng Chi Dao do dự một chút muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Diệp Ly thì chỉ đành phải gật đầu, "Đa tạ Vương phi."
Dường như nhìn thấu Phượng Chi Dao không tình nguyện, Diệp Ly khẽ thở dài, nói: "Chuyện tình cảm rất khó nói ai đúng ai sai. Ngươi quan tâm nàng ấy, chúng ta cũng biết, nhưng... Nếu nàng ấy không cần phần quan tâm này của ngươi, thì tâm tư bây giờ của ngươi cũng không phải đang giúp nàng ấy, mà là đang gây thêm rắc rối cho nàng ấy, ngươi có hiểu không?"
Phượng Chi Dao trầm mặc để đáp lại. Có lẽ, trong lòng hắn, từ đáy lòng cũng không tin vào khả năng căn bản Hoàng hậu cũng không cần hắn hỗ trợ. Nhưng... Nàng ấy là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, cho dù không có tình cảm gì với Mặc Cảnh Kỳ, nhưng cũng không thay đổi được sự thật là, nàng ấy là Hoàng hậu Đại Sở, là Hoàng thái hậu tương lai. Cho dù Mặc Cảnh Lê đăng cơ, thì cũng phải kính trọng vị Hoàng tẩu này. Mà hiện nay, Thập hoàng tử sắp đăng cơ mới có bảy tuổi, chính là lúc cần người phụ tá, nàng ấy sẽ đi cùng hắn sao? Trong phút chốc, đột nhiên Phượng Chi Dao bắt đầu hơi bồn chồn lo sợ.
Nhìn bộ dáng mặt ủ mày chau hiếm có của hắn ta, trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài. Một chữ tình là đả thương người nhất, nhân sinh của Phượng Chi Dao luôn không câu thúc, thành tựu phi phàm như thế. Vốn nên là nhân sinh không buồn không lo tùy ý, đáng tiếc, hết lần này tới lần khác lại thua bởi một chữ tình. Qua bao nhiêu năm vẫn khăng khăng một mực. Nếu nói Hàn Minh Nguyệt si mê Tô Túy Điệp khiến cho người ta sinh hận, thì Phượng Chi Dao thâm tình với Hoàng hậu lại chỉ có thể khiến cho người tiếc hận và bất đắc dĩ.
"Đừng nghĩ nhiều." Diệp Ly nhẹ giọng cười nói.
Phượng Chi Dao miễn cưỡng cười nói: "Đa tạ Vương phi chỉ điểm."
"Vương gia, Vương phi, Lãnh nhị công tử và Lãnh phu nhân tới." Ngoài cửa, Trác Tĩnh bẩm báo.
Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: "Lúc này, bọn họ tới làm gì?"
Ngoài cửa vang lên tiếng cười nói của Lãnh Hạo Vũ: "Hoàng đế băng hà, rất nhiều nơi làm ăn cũng phải vội vã đóng cửa. Không phải thuộc hạ đang nhàn rỗi đến không có việc gì làm sao?" Dưới danh nghĩa của Lãnh Hạo Vũ có rất nhiều việc làm ăn đều liên quan đến thanh lâu tửu quán, sòng bạc.. vv.. v.... Hoàng đế băng hà, thiên hạ khóc tang, nên tất nhiên, những chuyện làm ăn này không thể làm tiếp được nữa. Cho nên, trong lúc rãnh rỗi, Lãnh Hạo Vũ liền dẫn con trai và phu nhân tới Định Vương phủ xuyến môn (đến thăm, đến chơi nhà người thân, bạn bè).
Nắm tay Mộ Dung Đình đi vào thư phòng, lại trùng hợp nhìn thấy Phượng Chi Dao đang ngồi ở một bên, Lãnh Hạo Vũ cười nói: "Ơ? Đây không phải là Phượng Tam công tử sao? Đã lâu không thấy phong thái này... Cũng không được tốt lắm."
Cũng không phải sao? Vì một đường chạy như điên mà đến, hơn nữa, vừa rồi, Phượng Chi Dao không có nghỉ ngơi, chỉnh chu lại mà đã trực tiếp đi vào thư phòng nghị sự liền. Vào lúc tinh thần tốt, thì còn đỡ, nhưng lúc này, vừa thả lỏng, thì ngay cả một thân áo đỏ, nhìn qua, cũng đều ảm đạm mấy phần. Mặc dù Lãnh Hạo Vũ luôn thích tranh phong đối nghịch với Phượng Chi Dao, nhưng vẫn rất có chừng mực không đâm vào chỗ đau của hắn ta, ngồi xuống, rồi trầm giọng nói với Phượng Chi Dao: "Ngươi yên tâm đi, nàng ấy không có chuyện gì. Lúc này, ngược lại không có ai dám chậm trễ nàng ấy." Tân hoàng chưa đăng cơ, Tiên hoàng băng hà. Thái hậu, Liễu Quý phi bị mệnh lệnh bắt buộc phải tuẫn táng. Trong cung chính là do Hoàng hậu định đoạt, lúc này, người có mắt sẽ không tự đi gây rắc rối cho Hoàng hậu.
Phượng Chi Dao gật đầu, cười nói: "Đa tạ."
Lãnh Hạo Vũ bĩu môi không nói chuyện. Hắn không có ý kiến gì với Hoàng hậu, nhưng nhìn tình yêu đau khổ mười mấy năm mà không được của Phượng Chi Dao, có đôi khi cũng vẫn không nhịn được mà muốn bất bình cho bạn thân. Nhưng khi ngẫm lại quá trình theo đuổi vợ từ đầu đến cuối của chính mình đã phải bỏ ra vô số thời gian và tâm huyết, thì cũng chỉ có thể than một tiếng, Phượng Chi Dao xui xẻo hơn mình rất nhiều.
← Ch. 273 | Ch. 275 → |