Đuổi việc
← Ch.15 | Ch.17 → |
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
"Lan Tâm, toà miếu nhỏ này của chúng ta không chứa nổi vị đại Phật như cô đâu, tôi đã báo với bên phía nhân sự, để bọn họ kết toán tiền lương một tháng cho cô. Chúng ta hảo tụ hảo tán có được không?" Ngữ khí của đàn ông trung niên trước mặt vô cùng bình tĩnh, có chút trào phúng nói.
Hội sở lớn nhất thành phố lại nói mình chỉ là một toà miếu nhỏ, ẩn ý cười cợt Lan Tâm, cô vừa nghe đã hiểu.
Nếu là trước đây, cô đã sớm giận dỗi đi về, nhưng bây giờ không được.
Cô biết có người đang nhìn mình chằm chằm.
Giọng nói của cô rất lớn, nhưng lại hết sức hèn mọn.
"Giám đốc, xin ông đấy, đừng đuổi việc tôi có được không? Tôi ngàn dặm xa xôi đến thành phố này, thật vất vả mới tìm được một công việc, không muốn mất đi nó." Lan Tâm khóc nức nở nói.
"Đó là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi? Nơi này của chúng tôi không phải làm từ thiện! Năng lực làm việc của cô không tốt, tôi không có cách nào tiếp tục cho cô làm được!" Người đàn ông trung niên lạnh nhạt mở miệng.
"Tôi ngày nào cũng đi làm đúng giờ, cần cù chăm chỉ, là người đến sớm nhất, cũng là người về nhà trễ nhất, năng lực làm việc của tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ?"
"Ở nơi này của chúng tôi, không phải chỉ nỗ lực thôi là đủ, cô ngay cả mắt nhìn người cũng không có, còn muốn ở vũ trường làm việc sao?" Ông ta khinh thường nói.
Lan Tâm hít sâu một hơi, "Tôi hiểu rồi, chuyện đêm nay, cho dù tôi không sai thì cũng biến thành người sai có phải không?"
"Cô tự mình ngẫm lại đi, ở thành phố này, thế lực chính là sự công bằng, cô không có thế lực thì đừng đòi hỏi được người ta tôn trọng."
Nói xong mấy lời này, người đàn ông trung niên lập tức rời đi, chỉ để lại mấy tên bảo vệ nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình.
Người đàn ông nhìn qua cửa sổ xe, chỉ thấy cô gái chậm rãi dựa vào tường ngồi xổm xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, hệt như một con mèo nhỏ bị kẻ khác ức hiếp không có chỗ đi, chỉ có thể tự mình liếm láp vết thương.
Bàn tay bị thương mới vừa được băng bó, trong bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy máu thấm ra, có lẽ không chịu nổi cơn đau từ vết thương, mèo con thậm chí không thể tự ôm lấy mình.
Thoạt nhìn có chút chua xót lại đáng thương.
Lan Tâm không dám cử động chút nào, bởi vì cô thấy được, người đàn ông bên trong chiếc siêu xe kia, vẫn luôn nhìn cô chăm chú.
Hiện tại, Lan Tâm mới có thời gian suy xét mọi chuyện xảy ra tối nay.
Đầu tiên, người đàn ông nhìn cô đến thất thần, còn đi từ bên trong ra ngoài cứu giúp cô, còn có câu nỉ non "quá giống" kia.
Một đáp án được miêu tả sinh động.
Cô và người quen cũ, hoặc có thể là người trong lòng của người đàn ông kia cũng nên... đặc biệt giống nhau!
Sau khi tìm ra đáp án, nếu không phải còn đang diễn, cô có lẽ đã vui vẻ mà nhảy cẫng lên.
Lan Tâm vô cùng kích động, bởi vì cơ hội mà cô chờ đợi lâu nay, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Nhưng mà, dù cô vùi đầu hồi lâu, nước mắt trên mặt như muốn khóc cạn, nhưng vẫn không thấy người đàn ông kia có ý định đi tới.
Nếu không phải vẫn còn cảm nhận được ánh mắt nóng rực đấy, cô đã cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay đều là ảo giác.
Lan Tâm quyết định chủ động xuất kích một lần nữa.
Dường như khóc đến mệt, cô gái đứng lên, bắt đầu đi về phía trước.
Hiện tại, cô vẫn mặc đồng phục của nhân viên phục vụ.
Dường như không hề nhìn thấy chiếc siêu xe đậu ở gần đó, cô gái quay đầu nhìn bảng hiệu của hội sở thật lâu, giống như muốn nhớ cho kỹ nơi này, sau đó bước về phía trước không hề nhìn lại.
Một nữ phục vụ nho nhỏ, cho dù từ chức cũng không có nhiều đồ cá nhân để ở hội sở, chỉ mang theo một cái túi nhỏ.
"Đi theo."
Tài xế và trợ lý ngồi ở hàng ghế trước đã muốn ngủ gục thì đột nhiên thấy chỉ thị của ông chủ, vội vàng tỉnh táo lại.
Nhìn chiếc xe chậm chạp không chịu khởi động, hiển nhiên tài xế vẫn chưa hiểu ý ông chủ, Thịnh Nghiêm Minh hung hăng nhíu mày.
Cảm thấy không khí trong xe đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trợ lý vội vàng chỉ huy tài xế, "Đuổi theo cô gái phía trước!"
"À à." Tài xế lập tức khởi động xe đuổi theo cô gái kia.
"Đừng để cô ấy phát hiện." Người đàn ông ngồi ở ghế sau nhàn nhạt bổ sung một câu.
Cũng may lúc này là đêm khuya, nếu không, một chiếc xe biển số 88888 lấy tốc độ chưa đến 20km/h dạo quanh nội thành chắc chắn sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt.
Đáng tiếc, dường như ông trời cũng muốn ức hiếp cô gái đáng thương này, cho nên khi Lan Tâm đi được cỡ chừng 20 phút, trời mùa hè nói mưa là mưa.
Mưa to tầm tã trút xuống, chỉ một phút đã khiến cô toàn thân ướt đẫm.
Cô gái lại giống như không hề phát hiện, thất hồn lạc phách hờ hững đi về phía trước.
Chiếc xe phía sau vẫn luôn bám theo cô, mà cô gái dường như vẫn chưa phát hiện.
Mưa càng lúc càng lớn, nước trên mặt đất cũng càng ngày càng nhiều, Lan Tâm bắt đầu không nhìn rõ khung cảnh trước mặt.
Ngay tại lúc cô "không cẩn thận" té ngã lần thứ ba, chiếc xe phía sau rốt cuộc cũng ngừng lại. Cho dù tiếng mưa rất to, Lan Tâm vẫn có thể nghe thấy tiếng cửa xe đóng mạnh.
Không có ai nhìn thấy, trên mặt Lan Tâm hiện lên một nụ cười khi gian kế được thực hiện.
Bầu trời giọt mưa không rơi, nói cách khác, mưa không rơi trên đầu cô.
Bởi vì có người giúp cô che ô.
Giày của người đàn ông xuất hiện trước mặt, nhưng Lan Tâm giống như không hề nhìn thấy, hai mắt không có tiêu cự thất hồn lạc phách nhìn về phía trước, trên gương mặt thanh thuần phân không rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt.
Nhìn gương mặt kia, người đàn ông thở dài trong lòng.
Cúi đầu nhìn cô, "Cô có ổn không?"
Cô giống như vừa tỉnh dậy ở trong mộng, mờ mịt gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Nhìn hai tay dơ bẩn, băng gạc đã thấm đầy máu tươi của cô, người đàn ông dường như nhìn không nổi nữa, vứt chiếc ô đang cầm trên tay đi, trực tiếp bế ngang cô đi về chiếc Bentley đằng kia.
Nhưng mà, mới vừa đi được hai bước, cô gái đã kịch liệt giãy giụa, "Anh là ai! Anh muốn đưa tôi đi đâu! Tôi không có tiền, anh làm ơn thả tôi xuống!"
Giọng nói tràn đầy sợ hãi pha lẫn tiếng khóc nức nở.
"Câm miệng, nhìn cho kỹ tôi là ai, cô còn muốn dầm mưa đến khi nào?"
Một câu này của người đàn ông thành công khiến cô gái ngưng giãy giụa.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |