Vay nóng Homecredit

Truyện:Thế Giới Song Song - Chương 007

Thế Giới Song Song
Hiện có 128 chương (chưa hoàn)
Chương 007
Cảnh sát Phương Pháp
0.00
(0 votes)


Chương (1-128 )

Siêu sale Lazada


Một chùm ánh sáng cực mạnh chiếu tới, cơ thể Cố Ninh nhất thời không có chỗ nào để chạy trốn, chỉ có thể đứng im nhìn chiếc xe lao tới.

Chiếc xe địa hình dừng cách Cố Ninh chưa đầy hai mét, cửa xe mở toang, bên cạnh là một người đàn ông trông rất thô lỗ, tầm ba mươi tuổi hét lên với Cố Ninh: "Còn thất thần cái gì! Còn không mau lên xe."

Cố Ninh sững người trong giây lát, đây là lần thứ hai cô nghe thấy lời thoại này, sau khi xác nhận rằng bên kia đang nói với mình, cô nhìn phía sau xe cách đó không xa có khoảng hơn mười con tang thi đang tập tễnh đuổi tới. Cô do dự một giây rồi nhảy lên xe.

Gần như ngay khi Cố Ninh lên xe, chiếc xe ngay lập tức phóng đi.

Cố Ninh quay đầu lại nhìn. Ít nhất có hai chục con tang thi lảo đảo đi phía sau xe, nhưng tốc độ quá chậm, rất nhanh đã bị bỏ lại sau.

"Cố Ninh? Em ổn chứ?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Cố Ninh bị bất ngờ, lúc này mới phát hiện ra người lái xe thực sự là một người quen: "Phương Pháp?"

Trên xe có ba người. Ngoài Phương Pháp đang mặc cảnh phục đang lái xe, người ngồi ghế lái phụ là một người đàn ông thấp bé, bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn, thô kệch.

Người đàn ông thấp bé phía trước nói: "Tôi đã nói cậu nên cứu cô ấy mà, không ngờ hai người biết nhau nha!"

"Cố Ninh, giới thiệu với em một chút. Hai người này là những người tôi gặp trên đường. Người bên cạnh tôi là lão Ngô, còn người ngồi dưới cạnh em là lão Lương." Sau khi giới thiệu hai người họ, anh ta giới thiệu Cố Ninh: "Đây là Cố Ninh, em ấy rất can đảm, hai người không phải lo gặp phải rắc rối khi đối đầu với tang thi đâu."

Anh gặp Cố Ninh từ hơn một tháng trước và cùng đoàn đội với anh một thời gian. Lúc đó, Cố Ninh chưa từng giết tang thi trước mặt anh, nhưng cô can đảm hơn rất nhiều cô gái khác. Mặc dù cô sợ hãi khi nhìn thấy tang thi nhưng tuyệt đối không làm điều gì ngốc ảnh hưởng tới người khác, và đôi khi có thể cung cấp một số phương pháp rất hữu ích, để lại cho Phương Pháp ấn tượng rất tốt. Sau đó, vì mục đích của mỗi người khác nhau nên mỗi người một ngả. Không nghĩ tới hôm nay họ lại gặp nhau ở nơi này, hơn nữa vào địa điểm và thời gian này khiến cho Phương Pháp giật mình: "Cố Ninh, tối như thế này sao em còn lang thang ở đây? Em không còn muốn sống nữa à? Em và ba mẹ đi cùng nhau mà, họ đâu rồi?"

Cố Ninh lời ít mà ý nhiều nói: "Chúng tôi bị lạc nhau."

"Này! Đó là gì vậy? Cố tiểu thư, đồ của cô mang theo, có thứ gì ăn được không?" Người đàn ông thấp bé phía trước thoáng hiện ánh mắt thèm thuồng, nhìn chằm chằm vào ba lô của Cố Ninh.

Cố Ninh liếc nhìn lão ta và lão Lương ngồi bên cạnh cô, dỡ ba lô để xuống dưới chân: "Vận khí tốt, tìm thấy một ít thức ăn." Sau đó, cô lấy ra một ít xúc xích và sô cô la trong ba lô đưa họ: "Cho các anh, cảm ơn đã cho tôi lên xe."

Lão Ngô vội vàng cười nói: "Cố Ninh, cô còn khách sáo cái gì? Về sau mọi người đều là người cùng trên một thuyền, đều là người một nhà cả." Khi lão ta nói điều này, đôi mắt lão ta luôn tham lam mà thèm thuồng nhìn vào chiếc ba lô căng phồng của Cố Ninh, lão ta dám kết luận rằng còn có rất nhiều thứ tốt ở đó.

Phương Pháp mỉm cười cay đắng nói: "Cố Ninh, vận khí của em quả nhiên tốt, chúng tôi hai ngày nay đều không tìm thấy gì để ăn, bây giờ chỉ còn lại hai gói bánh quy và ba chai nước khoáng, chỉ sợ chết đói trước khi bị tang thi cắn thôi."

Lão Ngô nói nhanh: "Phương Pháp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Bây giờ Cố tiểu thư đang ngồi cùng xe với chúng ta, tất cả đều là người một nhà, vật tư đều là của chung. Làm sao chúng ta có thể chết đói được, Cố tiểu thư thấy tôi nói đúng không?"

Cố Ninh nghiêm mặt nói: "Thật xin lỗi, chờ hết tang thi phía sau tôi sẽ xuống."

"Xuống?" Phương pháp ngồi trước đó cũng sững sờ: "Ý em là gì?"

Cố Ninh nói: "Tôi muốn đi tìm ba mẹ."

Phương Pháp nói: "Một mình em? Cố Ninh, em đã quên bây giờ là mạt thế sao? Nơi nơi đều là tang thi ăn thịt người, đừng nói đến một cô gái như em, ngay cả đàn ông như bọn anh cũng không dám một mình đi ra ngoài. Hơn nữa bây giờ còn là nửa đêm..."

Cố Ninh không đáp, hỏi lại: "Anh định đi về phía nào?"

Phương Pháp nói: "Thành phố Cam Lĩnh. Ba mẹ anh vẫn ở quê, vì vậy anh định quay lại đón bọn họ."

"Chúng ta không đi cùng một hướng, ba mẹ tôi đang đi về phía thủ đô." Cố Ninh nói: "Nếu không phải ban nãy các anh mang tang thi tới, tôi cũng không định lên xe. Nếu tôi đã dám đi một mình, thì tự sẽ có cách bảo vệ mình, các anh không cần lo lắng cho tôi."

Tuy rằng cô hy vọng có một chiếc xe, nhưng thời gian của cô không còn nhiều. Sau khi bình minh, cô nhất định phải trở về một chuyến. Nếu không, ba mẹ ở thế giới bên kia không thấy cô ở trong phòng sẽ rất sợ hãi. Mà cách cô trở về cũng không được để những người khác biết, nếu kết bạn với người khác, thực dễ dàng bị bại lộ, hơn nữa phương hướng của họ cũng không giống nhau. Lão Ngô trào phúng nói: "Cô gái à, lá gan của cô cũng lớn thật, đừng nói cô nghĩ rằng chỉ cần có con dao cầm trong tay, là đã an toàn? Cô dám giết tang thi?"

So với ông chắc chắn nhiều hơn.

Cố Ninh nói thầm trong đầu, nhưng không trả lời. Cô liếc nhìn phía sau, thấy không còn tang thi nào ở phía sau liền nói với Phương Pháp: "Làm phiền anh rồi, anh dừng lại ở phía trước giúp tôi."

"Đợi đã." Lão Ngô đột nhiên nói: "Cô gái à, vì lý do gì mà cô cứ khăng khăng rời đi, dù chúng tôi không mạnh, nhưng cũng cứu cô một mạng, cô cũng phải để lại thứ gì cho chúng tôi chứ." Ánh mắt của anh ta nhìn vào ba lô của Cố Ninh, ý tứ rõ ràng.

Cố Ninh chưa kịp đáp lời, Phương Pháp liền cau mày nói: "Lão Ngô, anh là có ý gì?"

Lão Ngô mỉm cười nói: "Chính là người có thể đi, nhưng vật tư này phải để lại."

Phương Pháp chưa kịp phản ứng, trên cổ liền xuất hiện một con dao. Lão Lương, diện mạo cục mịch, không bao giờ nói chuyện, không biết rút dao ra từ đâu, dí vào cổ anh, nhìn Cố Ninh với khuôn mặt lạnh lùng quát: "Không được di chuyển, bằng không tao giết nó!"

Dĩ nhiên là bọn họ không sợ dao trên tay Cố Ninh, họ nghĩ rằng dù dao có nằm trong tay cô, cô cũng không dám làm gì.

Lão Ngô uy hiếp Phương Pháp: "Tiếp tục đi về phía trước, không được dừng lại. Bằng không dao kiếm không có mắt đâu."

Phương Pháp giận nổi gân xanh nói: "Mấy người đừng quên ai đã cứu mình!"

Lão Ngô coi vẻ không sao, cười nói: "Không phải là mày chỉ thuận tay cứu người thôi sao. Mày vốn là cảnh sát, cứu người chính là trách nhiệm của mày. Đừng nói như thể bọn tao mắc nợ mày."

Phương Pháp tức giận nói không ra lời.

Lão Ngô nói với Cố Ninh ở ghế sau: "Còn mày, bọn tao cũng không muốn lằng nhằng, mau ngoan ngoãn giao đồ cho bọn tao. May mắn có khi bọn tao còn dẫn đi tìm ba mẹ."

Cố Ninh không nói chuyện.

Phương pháp thuận giọng, nói với lão Ngô: "Lão Ngô, mặc kệ nói như thế nào, tốt xấu gì tôi cũng cứu mấy người một mạng. Như vậy đi, đồ vật này cho mấy người. Nhưng để lại cho chúng tôi chút đồ ăn."

Lão Ngô hắc hắc cười hai tiếng: "Tiểu Phương, bọn tao đã thấy được thân thủ của mày rồi, tha cho mày đi, nếu lần sau có gặp lại, bọn tao cũng không đấu lại mày."

Phương Pháp nói: "Được, mấy người cứ giết tôi đi, nhưng tha cho em ấy. Em ấy không thể gây nguy hiểm cho mấy người."

Cố Ninh, người vẫn chưa lên tiếng, đột nhiên nói: "Mấy người có súng?"

Lão Ngô cười hai tiếng: "Không có súng, nhưng bọn tao có thể dễ dàng đối phó với hai đứa chúng mày."

"Vậy là tốt rồi." Sau khi nói một câu khó hiểu, cô đột nhiên hỏi Phương Pháp: "Phương Pháp, nếu tôi cứu anh lần này, anh đi cùng tôi để tìm ba mẹ tôi trước được không? Rồi chúng ta sẽ lái xe đến thành phố Cam Lĩnh để đón ba mẹ anh?"

Cả ba người trong xe đều sửng sốt một lúc, sau đó lão Ngô đột nhiên cười âm hiểm hai tiếng: "Con này, thân mày mày còn chưa chắc giữ được, mày còn muốn cứu ai?"

Cố Ninh không nói gì, đột nhiên tay cô nhanh như chớp túm tóc lão Lương hung hăng đập vào cửa xe. Cô nhanh nhẹn giật con dao trong tay lão ta ném nó xuống dưới ghế. Hai tay lão ta nắm chặt lấy đầu, muốn chống cự nhưng bàn tay đang giữ đầu lão dường như có một lực rất lớn, giống như một con gấu khổng lồ đang giữ chặt lấy lão ta, không thể thoát khỏi. Lão ta bị ấn rồi đập liên tục vào cửa đến mức chảy cả máu. Cố Ninh không chớp mắt, cứ áp đầu lão Lương vào cửa xe.

Cả hai người ngồi ở ghế trước xem đều choáng váng.

Phương Pháp suy cho cùng cũng được huấn luyện, anh phản ứng rất nhanh. Anh đạp mạnh phanh, dừng xe lại, thừa dịp lão Ngô đang choáng váng liền đánh một đấm vào mặt lão ta. Lão Ngô chống cự, đấm vào mặt anh một quyền. Phương Pháp vẫn luôn kiềm chế đột nhiên tìm được người để trút giận, anh nhảy ra khỏi ghế, ép chặt cổ lão Ngô. Sau đó đấm mạnh vào mặt anh ta.

Lão Ngô kêu to, không ngừng cầu xin tha thứ. Phương Pháp coi như không nghe thấy, cú đấm sau còn mạnh hơn cú đấm trước. Mãi cho đến khi lão Ngô chỉ còn một chút hơi thở thì anh mới dừng lại.

"Làm gì tiếp theo?" Phương pháp ngừng thở hổn hển, trong tiềm thức hỏi ý kiến Cố Ninh.

Cố Ninh kéo lão Lương đã ngất đi, rồi ném sang bên kia ghế. Sau đó, cô nhìn Phương Pháp hỏi: "Anh đã giết ai chưa?"

Phương Pháp sửng sốt, lập tức liền hiểu được ý của Cố Ninh. Cố Ninh nhìn phản ứng của anh rồi nói: "Tôi chưa giết họ, hai người này giao cho anh."

Phương Pháp có chút do dự: "Anh là cảnh sát..."

Cố Ninh nhìn anh: "Nhưng hiện tại không còn là thế giới hòa bình nữa. Hơn nữa, cảnh sát không phải nên bảo vệ công lý và chống lại tội phạm sao? Hai người này là kẻ giết người. Anh giết bọn họ chính là phòng ngừa nhiều người tốt bị giết. Đây là mới là điều cảnh sát nên làm bây giờ."

Phương Pháp trong lòng chấn động, biểu tình phức tạp nhìn Cố Ninh nói "Anh hiểu rồi." Sau đó, anh kéo hai người đàn ông to lớn ra khỏi xe trong im lặng và giải quyết. Sau năm phút, anh lên xe và hỏi Cố Ninh đã ngồi ở vị trí phó lái: "Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?"

Cố Ninh nói: "Như tôi vừa nói, tìm ba mẹ tôi trước, sau đó quay lại Cam Lĩnh để tìm ba mẹ anh, được chứ?"

Phương Pháp cười khổ hai tiếng: "Em đã cứu mạng anh, em nói thế nào, anh sẽ làm như thế."

Chiếc xe bắt đầu di chuyển.

Cố Ninh nói lại: "Phương Pháp, anh đã nói vậy, tôi xin phép nói... trước."

Phương Pháp không hiểu sao liền có một dự cảm không lành, nhưng anh vẫn nói: "Em nói đi."

Cố Ninh nói: "Chiếc xe này không đủ lớn cho tất cả chúng ta. Ba mẹ tôi và ba mẹ anh có tổng cộng bốn người già. Chân của bố tôi còn bị thương. Còn ba mẹ anh, tôi không biết tình hình là gì và có khả năng họ cũng bị thương. Nói cách khác, xe của chúng ta không thể thêm người được nữa." Cô nói, "Anh có hiểu ý tôi không? "

Phương Pháp lại cười khổ: "Anh biết, em sợ anh sẽ hành động theo cảm tính, lại tùy tiện cứu người lên xe."

Cố Ninh gật đầu thẳng thắn nói: "Anh có thể nghĩ rằng tôi ích kỷ, nhưng tôi sẽ không giúp đỡ người khác khi lợi ích của tôi không được đảm bảo. Tôi cũng hy vọng rằng anh sẽ không hy sinh lợi ích của tôi để giúp đỡ người khác."

Phương Pháp há miệng thở dốc, lời hứa hẹn trong lòng cũng không thể nói thành lời.

Cố Ninh ở trong lòng thở dài, còn nói: "Tôi biết anh là một cảnh sát tốt, nhưng bây giờ thế giới này không còn là thế giới trước đây nữa. Không thể trông chờ vào việc người khác cứu mình, chỉ có thể tự mình cứu lấy bản thân mình. Anh phải nhớ kỹ, ba mẹ anh đang ở nhà chờ anh trở về, bọn họ cần anh."

Phương Pháp trầm mặc thật lâu, trong suy nghĩ đang đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng, anh thở dài nặng nề và nói một cách trang trọng: "Anh hứa với em."

Cố Ninh trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Ngày trước, khi cô còn đồng hành với Phương Pháp, cô phát hiện anh là một người có tinh thần trọng nghĩa mạnh mẽ. Khi gặp nguy hiểm, anh có thể quên mình mà đấu tranh, bảo vệ những người yếu đuối, điều này cơ hồ như là bản năng trong anh. Cho nên vừa rồi, dù tính mạng của mình bị uy hiếp, anh vẫn sẵn sàng hy sinh bản thân để cứu lấy cô. Nếu đây là trước tận thế, anh sẽ là một cảnh sát giỏi, nhưng hiện tại, tinh thần chính nghĩa này của anh chỉ khiến anh phải bỏ mạng, thậm chí còn làm liên lụy đến cô.

Vì vậy, ngay cả khi Phương Pháp đã đưa ra một lời hứa hẹn, Cố Ninh vẫn không hoàn toàn yên lòng, nhưng cô vẫn cần một người bạn đồng hành. Dù cô có mạnh mẽ đến đâu, cô cũng không thể chăm sóc ba mẹ cùng một lúc. Với tính cách của anh, cô có thể tin tưởng phó thác ba mẹ mình cho anh. Hơn nữa, cô đã nhìn thấy thân thủ của anh, sức chiến đấu rất tốt. Vừa đi vừa theo dõi, nếu lúc đó thực sự không được, thì mỗi người một ngả.

Cứ như vậy, Cố Ninh xác định đây là người đồng hành đâù tiên của mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-128 )