← Ch.141 | Ch.143 → |
Củng Kiến Trung hỏi thăm địa chỉ của Phương Thanh Nghiên, sau đó đưa cô đến gần nhà rồi rời đi.
Ông không thể không biết xấu hổ mà còn đi chào hỏi với Tần Thục Huệ, nên ông chỉ có thể mua chút đồ ăn đồ uống, để cho Phương Thanh Nghiên mang về.
Phương Thanh Nghiên cũng không khách khí với ông, nói tiếng cám ơn rồi chạy về nhà.
Củng Kiến Trung nhìn bóng dáng gầy yếu của cô gái nhỏ dần dần xa này, lông mày nhíu lại.
Ông dặn dò con trai không được đem chuyện nhìn thấy Phương Thanh Nghiên hôm nay nói ra ngoài, sau đó mới yên tâm về đến nhà.
Tần Tú Lan nhìn thấy ông trở vê muộn như vậy, liền há mồm oán giận nói: "Gặp bạn thế nào, sao lại nói chuyện lâu như vậy?"
Lúc trước Củng Kiến Trung có gọi điện thoại về nhà, nên bà ta cũng biết chồng mình đi ôn chuyện với bạn học cấp ba.
Nếu đổi lại là bình thường, Củng Kiến Trung khẳng định sẽ cho qua, nhưng hôm nay ông lại xụ mặt cái gì cũng không nói, ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn cơm.
Tần Tú Lan mất hứng, cơm tối trên bàn đã sớm nguội lạnh, cô ta đã phải hâm nóng hai lần, kết quả người này trở về không nói một tiếng chuyện gì, chỉ biết lo ăn.
Sau khi ăn xong, cô ta vội thu dọn bát đũa, thì bỗng phát hiện chồng mình đang ngôi trong phòng khách bộ dáng mất hồn mất vía, trong lòng không khỏi hồ nghi.
Tần Tú Lan lặng lẽ gọi con trai tới, nhỏ giọng hỏi: "Tử Hiên, con nói cho mẹ nghe, hôm nay con cùng ba đi ra ngoài, có phải gặp phải người nào không?"
Củng Tử Hiên nhớ rõ lời ba nói, liều mạng lắc đầu: "Không gặp ai cả, chỉ có bạn học cấp ba của ba thôi."
Tần Tú Lan suy nghĩ một chút, lại truy vấn: "Vậy bạn học cấp ba là nam hay là nữ?"
Củng Tử Hiên thành thật trả lời: "Có nam có nữ, con gọi họ là chú và dì"
Tần Tú Lan bĩu môi, trách không được ở đó hàn huyên suốt cả một buổi chiều, nguyên lai là có bạn học nữ thời trung học.
Cô ta lại nhìn thoáng qua chồng mình đang ở trong phòng khách, trong lòng hung hăng xì một tiếng.
Đàn ông quả nhiên không có một cái thứ tốt, đều là ăn trong nồi nhìn trong bát, cái này còn chưa có xong đã bắt đầu để ý đến những thứ khác rồi.
Tần Tú Lan thường nghe hàng xóm nói đến những chuyện bát quái của nhà người ta, người đàn ông kia cùng tiểu bối thời trung học của mình làm chung một đơn vị, mà sau khi người đàn ông kia thăng chức thì cái người phụ nữ kia không an phận dán lên hắn.
Ở phương diện này đàn ông căn bản đều không giữ được thân mình.
Tổng kết một câu: Đàn ông càng có quyên thế, lại càng dễ dàng trở nên xấu xa.
Mọi người thấy cô ta vẫn còn trẻ, chông cũng đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng tiến, nên đều nhắc nhỡ cô ta phải theo dõi chồng mình chặt chế một chút.
Tần Tú Lan cũng vô cùng để ý đến vấn đề này.
Bình thường lúc giặt quân áo cho chồng mình, cô ta liền lật qua bên này lật lại bên kia nhìn xem, tuy rằng không phát hiện cái gì thì mới yên tâm, nhưng trong lòng cũng có chút thất vọng.
Trong lòng cô ta luôn có một ma quỷ, không ngừng nói cho cô ta biết, chồng ưu tú như vậy, mà mình lại kém hơn những cái cô gái trẻ tuổi xinh đẹp kia rất nhiều.
Bởi vậy, cô ta mới cố gắng học cách ăn mặc, để cho mình trở nên thời thượng xinh đẹp hơn, giống như chỉ có biện pháp này thì cô ta mới có thể đuổi đi những âm thanh không ngừng toát ra kia.
Bạn học trung học nữ hẳn là rất ưu tú đi, có phải cũng từng học đại học giống như ông hay không?
Mỗi khi nghĩ đến những chuyện này, ngực của Tần Tú Lan không khỏi nghẹn lại, thần sắc hoảng hốt, nhưng mà cô ta cũng chỉ có thể kiệt lực đè nén, làm bộ không biết cái gì bưng một phần hoa quả ra ngoài.
"Ông xã, ăn chút trái cây đi."
Củng Kiến Trung đến nhìn cũng không nhìn cô ta một cái, khoát tay nói mình không có khẩu vị.
Ông hiện đang có tâm sự, một mặt vừa muốn giúp Phương Thanh Nghiên giải quyết vấn đề này, mặc khác lại bị những cái hành đồng bỉ ổi này của vợ mình khiến cho ông cảm thấy vô cùng khinh thường.
Tuy rằng không đến mức phải làm lớn chuyện lên, nhưng với tình huống này ông không có cách nào cho cô ta sắc mặt tốt được.
Tần Tú Lan nhìn bộ dáng này của ông, toàn bộ oán khí trong lòng đều bộc phát.
Bà ta đem số hoa quả kia nặng nề ném ở trên bàn: "Đã đem hoa quả đến miệng mà cũng không ăn, vừa trở về liền bày ra một trương mặt thối như vậy, ông muốn cho ai xem đây?" Củng Kiến Trung cũng tức giận: "Bà đột nhiên nổi giận cái gì?"
"Tôi nổi giận cái gì? Đúng là tôi thua kém những cái bạn học xinh đẹp kia của ông, cũng thua luôn những cô gái trẻ tuổi ở đơn vị của ông, tất cả cũng không phải là do ông chê tôi già sao? Củng Kiến Trung, ông cũng đừng quên thời điểm mà ông còn hai bàn tay trắng, là ai vẫn đi theo ông."
← Ch. 141 | Ch. 143 → |