← Ch.130 | Ch.132 → |
Cho nên bà không có tư duy thay đổi, cũng thiếu một ít tôi luyện xã hội.
Bây giờ chính là cơ hội để bà rèn luyện bản thân.
Tần Thục Huệ nhìn thoáng qua cửa hàng kia, không kìm lòng được liên tưởng đến cảnh tượng mình mở cửa hàng ở bên trong, bỗng nhiên trong lòng liền vô cùng chờ mong.
"Được, chúng ta mở cửa hàng ở đây.
Nơi này gân trường của con, mẹ chăm sóc con cũng tiện hơn!"
Phương Thanh Nghiên giương môi cười: "Được, vậy bây giờ chúng ta đi liên lạc với ông chủ cửa hàng đi."
Cô ghi nhớ số điện thoại trên biển quảng cáo, tìm một buồng điện thoại công cộng gọi điện, kết quả đợi hơn nửa ngày bên kia mới nhận điện thoại.
"Alo, ai vậy?"
Phương Thanh Nghiên nghe giọng người này liền cảm thấy hơi quen nhưng cũng không nghĩ nhiều thêm, nói ra rõ ràng mục đích của mình rồi hỏi giá tiền thuê cửa hàng kia.
Nào biết đối phương trâm mặc trong chốc lát, nói một câu: "Cháu là Phương Thanh Nghiên!"
Phương Thanh Nghiên giờ mới phản ứng lại: "Chú Hồng?"
Nửa tiếng sau Hồng Minh Viễn xuất hiện trước mặt hai mẹ con cô, ngượng ngùng gãi đầu: "Hai người muốn thuê mặt bằng sao không nói với chú sớm một chút, cho dù không thuê của chú thì chú cũng có thể tìm giúp hai người mà..." Phương Thanh Nghiên nói: "Chúng cháu cũng là nhất thời nảy lòng tham."
Tần Thục Huệ cũng nhanh chóng giải thích: "Dù sao bày sạp cũng không quá chính quy.
Tôi cũng không muốn cứ phải trốn tránh những người quản lý đô thị nữa nên nghiêm túc mở một cửa hàng thì tốt hơn.
Bình thường khách hàng phần lớn đều là học sinh, mở cửa hàng so với bày sạp sẽ vệ sinh hơn một chút."
Hồng Minh Viễn gật đầu, ông ấy hiển nhiên cũng đồng ý với những lời này của bà: "Bình thường thấy cô phơi mưa phơi nắng nên tôi cũng nghĩ tới chuyện đề nghị hai người đi mở cửa hàng.
Có điều lúc đó mặt bằng của tôi không phù hợp lắm nên cũng không nhắc đến chuyện này..."
"Tiền thuê gì đó cũng đều dễ nói chuyện.
Chúng ta đều là người quen cũ rồi, cô ở bệnh viện chăm sóc tôi lâu như vậy, tôi sẽ không thu... Thấy Tần Thục Huệ nhíu mày, lời nói của Hồng Minh Viễn đến bên miệng liền lập tức sửa lại: "Sẽ, sẽ tính tiên thuê giống như nhà khác nhé!"
Tần Thục Huệ tạm thời lộ ra nụ cười: "Được, cứ tính giống như nhà khác!"
Đã thuê được mặt băng, việc còn lại là sửa sang lại cửa hàng và xử lý thủ tục giấy tờ, toàn là những công việc cần tốn thời gian để ý sát sao.
Tân Thục Huệ không hiểu những thứ này, nhưng bà tình nguyện học.
Đầu tiên bà hỏi rõ trình tự và giá cả của hiệu sách, bên sửa chữa thấy bà có ý muốn sửa sang cửa hàng còn đề xuất có thể trả tiền một lân cho công trình.
Tần Thục Huệ là một người tương đối cẩn thận, không lập tức không đồng ý mà lại đi hỏi thăm thêm vài cửa hàng khác.
Bà hỏi bọn họ sửa sang lại cửa hàng tốn bao nhiêu tiên, mở nhà hàng nhỏ thì phải làm những thủ tục gì.
Có một số người chủ có ý thức cạnh tranh khá mạnh nên cũng không chịu nói, Tân Thục Huệ liên đi xa hơn một chút để hỏi, bà còn cố ý nói rõ là cửa hàng của mình mở cách nơi này xa, sẽ không cướp việc làm ăn của người ta.
Đối phương cũng bị tinh thần kiên nhẫn của bà làm cho cảm động, ngồi xuống nói cho bà những việc cần làm khi mở cửa hàng, sửa sang cửa hàng tốn bao nhiêu tiền, lại cần làm các loại thủ tục gì...
Tần Thục Huệ lấy sổ ra ghi lại, nhớ rõ ràng mọi chuyện, sau đó nghiêm khắc dựa theo những bước này chạy đến đơn vị liên quan.
Phương Thanh Nghiên cũng không nhàn rỗi.
Cô nghiêm túc ở nhà vẽ bản thiết kế cho cửa hàng.
Nhà hàng nhỏ tất nhiên phải dùng đồ ăn nói chuyện, đồ ăn không ngon thì cửa hàng trang trí có đẹp đến mấy cũng không giữ được khách.
Nhưng nhìn theo khía cạnh khác thì cửa hàng trang trí đẹp mắt mới có thể hấp dẫn được khách đến!
Cho nên, Phương Thanh Nghiên cảm thấy vẫn phải bỏ ra chút công sức vào việc trang trí cửa hàng mới được, hơn nữa cô có khả năng ở phương diện này, cũng không cần tốn tiên mời nhà thiết kế.
Cuối cùng, Tần Thục Huệ vẫn thuê đội sửa chữa từng làm cho hiệu sách nhưng giá cả không giống như người ta nói lúc đầu.
Đội trưởng đội sửa chữa thấy Tần Thục Huệ không hiểu giá thị trường nên lúc đầu hô to nói là bao trọn toàn bộ công trình, còn vật liệu với chất lượng thi công thì chưa nói chính xác được.
Tần Thục Huệ tự mình hỏi thăm rõ ràng những thứ này cũng yên tâm hơn, thương lượng với đội trưởng đội sửa chữa mấy lần mới lấy được một cái giá hợp lý, bình thường lúc đang thi công bà cũng đều ở bên cạnh theo dõi cả quá trình, nên cũng không có ai dám động tay động chân.
Hồng Minh Viễn vẫn muốn tìm cơ hội hỗ trợ, kết quả phát hiện hai mẹ con đều đã làm xong chuyện nên làm, ông ấy chỉ có thể làm người rảnh rỗi ở bên cạnh nhìn nên cũng không có vấn đề gì.
← Ch. 130 | Ch. 132 → |