← Ch.129 | Ch.131 → |
Trong lòng ông ta lộp bộp, tiến lên một bước nói: "Các người dựa vào đâu mà bắt nạt người khác!"
Có người phỉ nhổ một ngụm, bắt lấy ông ta mắng: "Cái đồ không phải người, đến bát cơm của chị dâu cũng muốn cướp!"
Phương Chí Dũng không hiểu sao tự dưng bị mắng, đến khi nhìn thấy hai mẹ con Tần Thục Huệ trong đám người mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.
Ông ta vội vàng kéo Triệu Xuân Hoa ra khỏi đám người, trừng mắt nhìn người khác: "Liên quan quái gì đến các người!"
Sau đó ngồi lên xe ba bánh nhanh chóng chạy khỏi hiện trường.
Trên đường, Phương Chí Dũng giáo huấn vợ nói: "Tôi nói bà sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy, đang yên đang lành đi tìm bọn họ gây chuyện làm gì.
Chúng ta kiếm được tiền vào trong tay đấy mới là sự thật!"
Ông ta nếm được quả ngọt kiếm tiền, quầy hàng bún ốc này mỗi ngày doanh thu gần một trăm, đây chính là món lợi kếch xù!
Triệu Xuân Hoa lườm ông ta một cái, khinh thường nói: "Tôi đây là tức bọn họ ngày đó chuyển hết đồ đạc đi! Ngày đấy thấy bọn họ diễu võ giương oai tôi còn tưởng rằng bọn họ lợi hại thế nào, kết quả không phải giả vờ đáng thương để nhận được đồng tình!"
"Mẹ đã bảo chúng ta phải khiêm tốn một chút, bún ốc của đối phương cũng không phải chính tông, sao bà cứ không có đầu óc như vậy!"
Phương Chí Dũng tức gần chết: "Bên kia anh cả với chị dâu vẫn đang một mực nhìn chằm chằm chúng ta, nếu bà làm hỏng mọi chuyện thì việc kiếm tiền tốt như vậy liền không đến lượt chúng ta nữa đâu!" Vẻ mặt Triệu Xuân Hoa ngượng ngùng, nhỏ giọng nói thầm: "Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì hai bên trở mặt thôi, dù sao công thức ở trong tay chúng ta, bán ở chỗ nào mà chả được..."
Phương Chí Dũng vừa chạy khỏi, mọi người cho là bọn họ chột dạ nhưng cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể đi an ủi hai mẹ con.
Có người đề nghị họ báo cảnh sát, đòi lại quây hàng.
Lúc nãy là Phương Thanh Nghiên bịa chuyện, huống hồ phá hủy quầy hàng của người Phương gia cũng không giải quyết được vấn đề gì, trong tay bọn họ có công thức làm bún ốc, đổi chỗ khác bán vẫn có thể kiếm tiền như thường.
Chỉ là, bị người Phương gia đoạt bát cơm như vậy, trong lòng Phương Thanh Nghiên càng thêm chán ghét bọn họ.
Chẳng qua trong ấn tượng của cô, người Phương gia không có mấy người có tay nghề nấu nướng xuất sắc, công thức này rốt cuộc là lấy ở đâu ra?
Đoạn nhạc đệm nhỏ này qua đi, hai mẹ con tiếp tục hỏi thăm chuyện mặt bằng cho thuê, mọi người biết được sự thật liền nhiệt tình hơn với các cô, có người nhắc đến chuyện gần cửa sau trường trung học thực nghiệm có không ít mặt bằng đang cho thuê.
Nhưng mà vừa tìm đến xem thì chỉ có một loạt mặt bằng rách nát, nhìn qua trông rất xơ xác, không có một chút hơi người.
Lúc trước xung quanh nơi này đang thi công, trên đường toàn là bụi đất, tạp âm cũng rất lớn, ngay cả người qua đường cũng không muốn đi bên này dẫn đến cửa hàng xung quanh đây đều dọn đi không mở cửa nữa.
Mấy mặt bằng này tất cả đều đang dán biển quảng cáo chuyển nhượng hoặc cho thuê.
Công trường đối diện đã thi công đến giai đoạn cuối, một vài mặt bằng ở nơi này cũng bắt đầu sửa sang lại.
Phương Thanh Nghiên nói: "Mẹ, mẹ cảm thấy mở cửa hàng ở gần đây thì thế nào?"
Tân Thục Huệ còn chưa kịp suy nghĩ gì, theo bản năng nhíu mày nói: "Không tốt lắm.
Nơi này không có người đi qua... Hơn nữa có cửa hàng đang sửa sang lại, bụi bặm cũng sẽ rất nhiều..."
"Con thấy công trình bên kia cũng sắp hoàn thành rồi, chờ công trình kết thúc sau này sẽ không còn bụi nữa."
Phương Thanh Nghiên đi tới một cửa hàng đang tu sửa, hỏi thăm thợ sửa chữa bên trong liên biết là nơi này muốn mở một cửa hiệu cho thuê sách.
Cửa hiệu cho thuê sách tên như ý nghĩa, sách bên trong không phải dùng để bán mà là để cho thuê.
Hiệu sách kiểu này thông thường có rất nhiều loại tiểu thuyết truyện tranh, trả một số tiền thuê nhất định có thể mang một quyển sách về nhà xem xong rồi trả lại, rất phù hợp với học sinh.
Hơn nữa, hiện tại các hoạt động giải trí cũng không nhiều, có thể xem tiểu thuyết truyện tranh đã là hưởng thụ rất xa xỉ rồi.
Phương Thanh Nghiên cũng có ấn tượng, hiệu sách này giống như vừa khai trương đã nổi tiếng, còn vô cùng nổi tiếng ở trường trung học thực nghiệm.
Cô chỉ vào cửa hàng bên cạnh hiệu sách, nói với Tân Thục Huệ: "Mẹ, chúng ta mở một cửa hàng bún ốc ở đây nhé?"
Tần Thục Huệ sửng sốt, bà tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện mở cửa hàng.
Một là cảm thấy mình không đủ kinh nghiệm.
Hai là thủ tục mở cửa hàng rườm rà, bà sợ mình không giải quyết được.
Nhưng kinh nghiệm dựa vào tích lũy mới có, không bước ra một bước này thì có thể làm tốt cái gì đây!
Trước kia Tân Thục Huệ làm công nhân trong nhà máy, ngày qua ngày làm công việc lặp đi lặp lại, không cần động não, việc lớn việc nhỏ trong nhà cũng đều là Phương Chí Cường làm.
← Ch. 129 | Ch. 131 → |